Mong chồng… trưởng thành
Ba năm làm vợ, em chưa hề biết đến một đồng lương của chồng. Anh đã 30 tuổi, đã có vợ con mà cách sống cứ như một thanh niên mới lớn.
Em 28 tuổi, lập gia đình được ba năm, có một con gái gần hai tuổi. Em lấy chồng có phần vội vã, không tìm hiểu kỹ nên sống chung càng lâu, càng thất vọng về chồng mình.
Ba năm làm vợ, em chưa hề biết đến một đồng lương của chồng. Anh làm nhân viên một công ty tư nhân, cứ làng nhàng mãi chẳng thấy tiến bộ vì ham chơi hơn ham làm.
Tiền lương anh tiêu xài hết cho bản thân, thỉnh thoảng còn xin thêm tiền em. Có lần, anh lén lấy tiền tiết kiệm của em cho gia đình anh, em tra gạn mãi anh mới chịu nhận.
Anh đã 30 tuổi, đã có vợ con mà cách sống cứ như một thanh niên mới lớn, rất ham chơi và vô trách nhiệm. Ngoài giờ đi làm, nếu không cà phê, nhậu nhẹt với bạn bè thì anh ngồi nhà chơi game miệt mài.
Việc nhà anh không hề động tay đến. Chuyện con cái anh cũng chẳng để tâm. Vì thế, em có chồng cũng như không, mọi chuyện trong ngoài đều phải tất bật lo toan. Đã vậy, khi em góp ý về cách sống của anh là anh nạt ngang, kiếm cớ bỏ đi.
Dù anh như vậy nhưng em vẫn yêu thương, vẫn sống hết lòng với anh. Em không mong gì hơn là anh thay đổi tính tình, biết sống có trách nhiệm hơn, như là một người trưởng thành hơn. Em phải làm sao để chồng em thay đổi?
Video đang HOT
Ảnh mang tính minh họa – Nguồn Internet
Với một người chồng còn… trẻ con và sống vô trách nhiệm như thế mà em vẫn yêu thương, vẫn sống hết lòng thì thật đáng quý. Những người vợ bình thường khác, có lẽ đã mau chân bỏ quách anh chồng vô tích sự này rồi.
Tuy nhiên, sự chịu đựng nào cũng có giới hạn của nó, dù em có yêu thương đến mấy cũng chẳng thể nào suốt đời một mình gánh cả chồng con.
Vợ chồng phải có sự đồng cảm, chia sẻ; người này phải tựa được vào người kia trong cuộc sống hàng ngày thì hạnh phúc mới lâu bền. Còn như em, chồng như thế thì những lúc mệt mỏi, chông chênh, em biết tựa vào đâu?
Lối sống của chồng em, nếu đã là tính cách, thì rất khó thay đổi. Tuy nhiên, đã mong muốn giúp chồng… trưởng thành hơn thì em có thể thử can thiệp cho hết lòng, hết sức.
Em nên lựa lời, lựa lúc tâm sự nhiều hơn với chồng về mong muốn được anh ấy chia sẻ bớt gánh nặng, được anh ấy làm chỗ dựa trong cuộc sống. Việc nhà, việc con cái em nên kiên nhẫn từng bước lôi kéo anh ấy tham gia, đừng nản lòng những khi anh ấy nạt ngang hay bỏ đi.
Kinh tế gia đình, cho dù một tay em có thể đảm đương, nhưng em vẫn phải “ níu áo” để anh ấy ý thức hơn về trách nhiệm của mình với vợ con. Em cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý là việc hướng chồng biết sống trách nhiệm hơn là một việc không đơn giản, đòi hỏi phải có thời gian và sự khéo léo, kiên nhẫn.
Cuối cùng, Hạnh Dung vẫn muốn nhắc lại với em là sự chịu đựng nào cũng có giới hạn. Nếu gắng sức mãi mà chồng em vẫn không chịu trưởng thành thêm chút nào thì em cần tỉnh táo xem lại cuộc hôn nhân của mình.
Liệu em có thể gánh suốt đời “cục nợ” ấy trên lưng? Không thể cứ cắn răng làm vợ một người chồng không biết sống như một ông chồng. Cuộc đời em còn dài, vẫn còn có thể làm lại từ đầu…
Theo Hanhdung/Baophunu
Tôi từng rạch tay mình khi cảm thấy chông chênh
Hành động này không hề xuất phát từ sự đua đòi, chỉ là khi thấy máu chảy từ tay mình và có cảm giác đau rát tôi sẽ bớt ức chế phần nào.
Tôi 18 tuổi, đôi khi thấy bản thân thật sự không có động lực sống, rất bế tắc. Tôi lớn lên với ông bà vì bố mẹ đã chia tay nhau từ khi tôi còn nhỏ. Mẹ luôn dặn nếu ai hỏi về bố thì trả lời bố mất rồi dù sự thật là bố mẹ chỉ không sống cùng nhau nữa thôi. Đôi khi nghe người ngoài nói ra nói vào, đồn thổi về mẹ mình tôi rất buồn nhưng từ năm lên lớp ba tôi cũng quen với việc ấy, rất bình thản trước mọi thứ.
Ảnh minh họa
Khi tôi vào lớp một, mẹ gửi tôi lại cho ông bà ngoại nuôi rồi đi làm xa, mỗi tháng gửi tiền nuôi dưỡng. Thời gian ấy ông ngoại thường xuyên nhậu nhẹt, bỏ tôi ở nhà một mình nên nói về mái ấm thì tôi hoàn toàn không có khái niệm gì, ngoại trừ việc vẫn có thức ăn, có mái nhà để trú. Tôi cứ lớn lên trong hoàn cảnh đó rồi cũng quen dần. Càng trưởng thành tôi cảm thấy trong lòng càng có sự trầm mặc, nhiều lúc rất ức chế, chỉ muốn đập đầu vào đâu đó. Tôi chưa hề có ý định tự tử nhưng nhiều lần tự làm đau bản thân để giảm bớt cảm giác ức chế.
Đỉnh điểm là khi mẹ cưới chồng người nước ngoài và vừa quay về đón tôi sang ở cùng năm ngoái. Tôi rất cố gắng nhưng sao vẫn không thể hòa hợp với mẹ mặc dù biết mẹ rất thương mình. Bản thân rất khó kết bạn nên bỗng nhiên bị kéo đến đất nước mới làm lại từ đầu tôi khá chông chênh, đến nay đã 10 tháng nhưng cảm giác càng ngày càng nặng nề, tâm trạng không hề được cải thiện. Tôi từng rạch tay, hành động này của bản thân không hề xuất phát từ sự đua đòi mà chỉ là khi thấy máu chảy ra từ tay mình và có cảm giác đau rát thì sẽ bớt ức chế phần nào, vì dù có buồn như thế nào tôi vẫn không thể khóc, rất lì.
Hai năm trước, một người bạn tôi vô cùng yêu quý qua đời đột ngột, trước đó tôi và bạn có hiểu lầm nho nhỏ nhưng do bản thân cứng đầu nên tới khi bạn ấy mất thì mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, chuyện này khiến tôi dằn vặt một thời gian rất dài. Tôi đã lên mạng tìm hiểu về bệnh trầm cảm, thấy bản thân có một số triệu chứng cơ bản như bỗng dưng ăn nhiều hay chán ăn, thiếu ngủ, nhưng nếu nói như vậy thì ai cũng có thể mắc bệnh này. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình bị trầm cảm vì khi tiếp xúc nói chuyện với bất kỳ ai tôi cũng giữ gương mặt vô cùng vui vẻ, những tâm sự của bản thân tuyệt nhiên không chia sẻ với ai dù là bạn thân hay người trong gia đình. Tôi cảm thấy không ai hiểu rõ chuyện của mình bằng mình nên càng ngày càng thu hẹp bản thân.
Tôi rất ghét người nào gọi tên mình quá nhiều lần, rất dễ làm tôi khó chịu và nổi cáu, tuy không ghét chỗ ồn ào nhưng tôi không hài lòng với người cố tìm cách nói chuyện hay làm phiền đến mình. Tôi thụ động về khoản giao tiếp, sợ nói chuyện điện thoại nên chỉ muốn người khác để mình yên. Giờ tôi vô cùng mệt mỏi nên rất băn khoăn, không biết mình bị bệnh hay chỉ là tâm sinh lý của tuổi ăn chưa no lo chưa tới mà thôi. Xin mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo Afamily
Bạn thân dạy lái xe rồi "cua" luôn cả vợ Cũng vì tin vợ, tin bạn mà tôi chủ quan không biết thời gian đó họ đã lén lút quan hệ với nhau. Họ cố tình kéo dài thời gian học lái xe để qua mặt tôi, tư tình với nhau... Các bạn ạ, tôi là người có tiền có quyền nhưng tôi không có được hạnh phúc cho riêng mình. 45 tuổi...