Mong các bạn trai luôn đánh giá người mình yêu qua phẩm chất của họ
Tôi tự nguyện dâng hiến vì quá yêu thương anh. Nhưng điều bất ngờ lớn nhất là tôi đã không có giọt máu hồng làm bằng chứng báo hiệu vẫn còn trinh. Thậm chí “lần đầu” của tôi cũng không có gì quá đau đớn.
Vợ chồng tôi đã rất hạnh phúc.
Tôi cũng như bao nhiêu người con gái Việt khác thường được mẹ dạy phải giữ gìn sự trong trắng đến khi lấy chồng. Chính bố tôi là động lực khiến mẹ tôi hay phải dặn dò con gái cẩn thận và biết giữ mình. Mẹ tôi thường bảo, mặc dù mẹ còn nguyên vẹn cho đến khi lấy bố, nhưng sống bên bố, mẹ hiểu nếu bà không còn nguyên vẹn thì hậu quả sẽ thế nào.
Tôi lớn lên với một vài cuộc hẹn hò nhưng chưa bao giờ đi quá giới hạn. Dù nhiều lúc ở bên bạn trai, tôi cũng rất muốn được đi đến tận cùng (có lẽ đó là cảm xúc chung của những người đang yêu). Nhưng tôi đã luôn biết dừng lại đúng lúc. Tôi cố gắng dành lần đầu tiên cho chồng mình.
Cuối cùng thì tôi cũng đạt được ý nguyện: dành sự trinh trắng cho người làm chồng tôi. Nhưng tôi đã trao thân cho anh không phải trong đêm động phòng như tôi từng cố gắng giữ gìn. Ngược lại, trong một lần chúng tôi âu yếm nhau, tôi đã trở thành đàn bà trước ngày cưới khoảng 1 năm.
Tôi tự nguyện dâng hiến vì quá yêu thương anh. Nhưng điều bất ngờ lớn nhất là tôi đã không có giọt máu hồng làm bằng chứng báo hiệu vẫn còn trinh. Thậm chí “lần đầu” của tôi cũng không có gì quá đau đớn.
Trong khi chồng tôi không có ý kiến gì về việc đó, cũng không tỏ bất cứ một thái độ khác lạ gì, anh vẫn yêu thương và ngày càng yêu hơn thì tôi lại luôn tự thắc mắc về điều này. Tôi cảm thấy bao nhiêu năm gìn giữ của tôi bỗng chốc thành con số không. Nếu chồng tôi như bao người đàn ông khác hỏi han cặn kẽ, chắc tôi cũng chẳng biết nói sao, chẳng biết làm gì để chứng minh tôi nguyên vẹn.
Bây giờ chúng tôi đã cưới nhau được hơn nửa năm và tôi đang mang trong mình giọt máu của anh ấy. Tôi rất hạnh phúc với cuộc sống của mình. Nhưng thật lòng tôi cũng không biết là anh ấy vị tha hay anh ấy không quan trọng chuyện trinh tiết hoặc anh nghĩ như thế nào nữa.
Video đang HOT
Trước đây, anh ấy luôn chủ động giữ gìn khi hai đứa gần nhau. Nhưng sau đó quan niệm của anh có lẽ đã đổi khác. Ngày chúng tôi còn yêu, anh có gặp một biến cố và tưởng sẽ cướp đi mạng sống. May mắn anh đã dần hồi phục để trở lại bên tôi. Có lẽ cú sốc đó quá lớn với anh nên chuyện trinh tiết cũng không còn quan trọng nữa.
Trong những ngày anh bị bệnh, tôi đã luôn ở bên. Anh nói anh sợ mất tôi, rất sợ tôi bỏ anh theo người khác. Nhưng tôi rất yêu anh. Tôi yêu anh ngay cả trong những lúc anh bệnh nằm đó, thân thể tiều tụy thì tôi vẫn không ngừng yêu anh.
Nhiều lần tôi tự hỏi, phải chăng anh đã tìm lại được sự sống sau tai nạn? Phải chăng anh luôn có tôi đồng hành bên cạnh những khi vui vẻ cũng như lúc hoạn nạn nên đến khi bình phục điều đó có ý nghĩa hơn giọt máu kia? Dù thế nào thì tôi cũng cảm thấy may mắn khi lấy được người tôi yêu hết lòng. Và việc không có vài giọt máu hồng kia đã không làm cho cuộc đời tôi trở nên tồi tệ.
Tôi nghĩ rằng, cuộc sống này có bao điều đáng để trân trọng. Có lẽ những ai từng đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết như chồng tôi sẽ bớt đi hoặc mất đi cái quan niệm cổ hủ kia. Thực tế, quan trọng nhất là sự sống và lòng chung thủy mới giúp mỗi người có được hạnh phúc. Nếu sự sống không còn thì trinh tiết để làm gì? Nếu không có lòng chung thủy thì cái màng trinh kia cũng không đảm bảo được hạnh phúc lâu bền.
Tôi mong các bạn trai luôn đánh giá người mình yêu qua phẩm chất của họ chứ đừng dùng giọt máu vô nghĩa kia làm thước đo giá trị người phụ nữ. Mong các bạn gái trong bất cứ hoàn cảnh nào hãy biết vượt lên chính mình, vượt lên trên những quan niệm cũ để
Theo VNE
Chân dài vớ phải đại gia "lởm đời"
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ.
Thấy có vẻ sang trọng là 'câu'
Hạnh vốn là một cô gái có mơ ước giàu sang. Không ai cấm cô cái quyền ấy, vì cô được yêu cầu như vậy, bởi cô rất đẹp, chân lại dài và có rất nhiều chàng trai đang theo đuổi cô. Mới chớm tuổi 'cập kê', đã có rất nhiều chàng trai hào nhoáng đến tán tỉnh nhưng vì còn trẻ, Hạnh không muốn dừng lại ở đâu cả. Quà vẫn nhận nhưng không nhận lời yêu.
Trời ban cho cô nhan sắc nên khi cô bước chân vào đại học, cô được bao nhiêu người ngưỡng mộ vì ánh mắt to tròn hút hồn, nụ cười xinh xắn và dáng người quá chuẩn. Ai cũng bảo, cô đi thi thì có khi cũng được hoa hậu ấy chứ. Nhưng chính vì cái vẻ ngoài quá lộng lẫy của cô mà từ ngày đi học, các anh chàng tầm vừa chỉ đứng ở ngoài để ngắm mà không dám mon men gì cả. Với lại, có ối anh chàng 'không ăn được thì đạp đổ', tung tin rằng cô kiêu kì, coi thường người khác. Nên về sau, dù có xinh đẹp nhưng ở trong trường, Hạnh chỉ giống như đồ trang trí, để người khác ngắm nhìn mà thôi!
Nhưng có vẻ, Hạnh vẫn không hay biết điều đó. Cô xinh đẹp nên tự cho mình cái quyền được kén chọn, nên ai nói gì cô cũng mặc kệ. Người yêu cô phải đạt tiêu chuẩn, giàu sang, có chức quyền và phải là người cô ưng ý về ngoại hình. Nếu như không giàu thì không bao giờ cô chọn. Nên, hễ có anh chàng nào giàu là cô tính chuyện tán tỉnh, cưa cẩm hoặc là cố tình tiếp cận để gây ấn tượng với đối phương.
Trong số các anh chàng tán Hạnh, chỉ có mấy người ở ngoài không nghe tin đồn gì về cô nên họ nhiệt tình. Nhưng toàn là những người đứng tuổi, còn mấy trai trẻ thì họ nghe nói này kia nên cũng không muốn tiếp cận. Vả lại, biết cô nàng cành cao, mình không đạt yêu cầu nên cũng thôi, không bén bảng tới. Để cho các anh chàng khác nhảy vào.
Số quà cáp Hạnh đã nhận của mấy anh nọ không biết là bao nhiêu nhưng chẳng ai biết, cô yêu ai, gật đầu ai. Vì cô chưa bao giờ công khai người yêu của mình. Cứ gã nào giàu là cô lao vào, chuyện yêu đương thì khó mà phân biệt được là có hay không, chỉ là một sự công khai mà thôi!
Thế nên, Hạnh có cái cớ để tự hào với bạn bè về những bộ đồ đẹp, đắt tiền, những món quà trị giá, vì đó là cô danh chính ngôn thuận được hưởng. Cô tự cho mình cái ngôi vị 'hoa hậu' của lớp, thậm chí là của trường.
'Vớ' phải đại gia lởm đời
Nhưng chính vì cái thói tham giàu, nghĩ mình xinh đẹp nên kênh kiệu mà cô nàng bị bạn bè xa lánh. Lúc này, Hạnh chẳng cần chơi với ai, chỉ cần cho chúng bạn biết mình hàng ngày có xe đưa, xe đón, có người yêu nâng như nâng trứng là quá đủ rồi. Hạnh bám riết lấy mấy anh chàng giàu có. Và trong đám ấy, có một người hơi già, nghe nói là giám đốc của một công ty lớn. Dù nhan sắc thua xa các anh chàng trước đó nhưng Hạnh đã công khai anh ta là người yêu của cô, dù cô biết, trước đó anh ta từng có vợ.
Nghe nói, anh này đã ly dị vợ và đang sở hữu một công ty lớn. Con cái thì chưa có nên khi anh yêu Hạnh, anh ta đã ngỏ lời với cô về chuyện cưới nhau rồi sinh con đẻ cái. Như thế, sau này của cải cả nhà sẽ dành cho hai mẹ con cô hết. Không hiểu tính toán thế nào mà Hạnh nhận lời yêu người đàn ông đó ngay, có lẽ của cải đã làm cô mờ mắt.
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ. Như thế thì công việc cô không phải lo, có thể làm bà giám đốc, quản lý cả công ty lớn. Và chẳng phải lo nghĩ gì luôn, chỉ sống trên đống tiền mà thôi.
Có vẻ như Hạnh đã tính toán rất kĩ càng, nhưng chẳng thể ngờ, sau khi đồng ý kết hôn với anh ta và học nốt năm cuối đại học, Hạnh lại bị sốc đến mức ấy. Người chồng mà cô cho là giàu có, thực chất là đại gian đang phá sản. Công ty của anh ta cũng nhỏ, không lớn như Hạnh nghĩ, và anh ta đã đang nợ nần chồng chất. Còn nữa, anh ta có vợ là sự thực nhưng chưa hề ly dị vợ, và còn có cả cô con gái. Đó là điều mà Hạnh, người con gái tham giàu này chưa từng nghĩ đến.
Hóa ra, anh ta đã lừa dối Hạnh. Bao nhiêu người đàn ông Hạnh không ưng, lại đi ưng một gã chuyên đi lừa bịp con gái nhà lành. Và giờ thì Hạnh không còn đường nào lựa chọn nữa, vì cô đã là vợ của một đại gia rởm, sắp phá sản mà chỉ là vợ hai.
Ân hận vì ước vọng tham giàu
Đã mấy ngày Hạnh nghỉ ốm và không dám đến trường. Có lẽ, cái tin cô lấy phải đại giả 'đểu' đã lan toàn trường, và người ta đã biết hết tất cả về 'tông ti gốc tích' của anh chàng này. Hạnh quá sốc và đau khổ, ân hận vì mình đã quá nóng vội, khi còn đang là sinh viên lại đi lấy chồng.
Tuổi trẻ của Hạnh lẽ ra sẽ được hạnh phúc hơn, được vui vẻ hơn cùng với bạn bè nhưng chỉ vì sợ mất của, cô đã gật đầu lấy anh chàng này không suy nghĩ. Nghĩ là anh ta giàu nhưng giờ đây, cô lại mang tiêng là người vợ của một kẻ phá sản. Còn mang tiếng là người chen ngang cướp chồng của người khác.
Giờ ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, khó hiểu, thậm chí là coi thường. Mấy chàng trai trước đây say hạnh như 'điếu đổ', giờ cũng mặc kệ cô, không thèm ngó ngàng đến nữa. Thân xác Hạnh gầy đi, ốm đi, tàn tạ vì bị lừa quá ngoạn mục. Giờ cô chỉ biết câm nín, cố gắng phấn đấu học hành và hi vọng có thể làm thay đổi được cuộc đời sau khi ra trường...
Theo VNE
Em không có bố, nhà tôi bắt chia tay Tôi đã âm thầm giấu chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi nghiêm chỉnh tính chuyện kết hôn thì chuyện không thể không lộ ra. Ngày đó, tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cực kì quý mến em. Ai cũng khen em vừa xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại là người có học. Ai cũng bảo tôi và em...