Mong anh hãy mở cửa trái tim
Đừng giận em, cũng đừng lạnh nhạt với em, hãy để em được ở bên anh vô điều kiện.
Một mình ngồi trong phòng nghe Mong manh tình về trong cái thời tiết lạnh giá dưới 10 độ dễ làm cho tâm hồn người ta xúc cảm. Anh thân yêu! Em đang khóc, khóc khi nghĩ về anh, về em, về những gì đã qua và về hiện tại. Nghĩ về những tháng ngày tiếp theo em sẽ sống như thế nào? Lúc này em mới có cảm giác được là chính em. Thay vì những nụ cười gượng gạo và bề ngoài mạnh mẽ bỗng dưng em nhớ đến một câu nói em đọc được ở đâu đó trích trong một blog: Đời người ngắn ngủi được mấy mươi năm, cười được thì cười, khóc được thì khóc, nên yêu thì yêu. Lúc này em mới thể hiện được tình yêu em dành cho anh là vượt khoảng cách.
Anh đang ở xa em quá nhỉ. Xa trên khoảng cách địa lý và khoảng cách về trái tim nữa. Em tự hỏi, có bao giờ trong dòng suy nghĩ của anh bất chợt có hình ảnh của em trong anh. Hay chỉ những câu nói bâng quơ mà anh an ủi em để em cảm thấy yên lòng khi ở bến anh. Hôm nay em vẫn ngồi ở quán cafe ấy nhưng không phải với anh mà là với nhỏ bạn. Chưa bao giờ em lại nhớ anh đến vậy, nước mắt chỉ trực trào mà không biết lý do. Em không nghĩ một đứa con gái cứng cỏi và luôn mạnh mẽ lại có phút yếu lòng như vậy. Nhưng anh à, chính tình yêu đó lại làm em tổn thương, một vết thương khó lành.
Hãy mở lòng và cho trái tim một cơ hội được yêu thương anh nhé (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh có rất nhiều tâm trạng, cảm xúc. Anh không định nghĩa được tình cảm anh dành cho em. Còn em thì dành tình cảm cho anh quá nhiều. Nhiều đến mức làm anh khó xử. Đừng giận em, cũng đừng lạnh nhạt với em, hãy để em được ở bên anh vô điều kiện. Mặc dù nó đã làm em tổn thương quá lớn. Nếu có một điều ước, em cũng chỉ ước rằng em không phải là người đến sau, người thay thế tình yêu đã qua của anh. Hãy yêu em bằng cảm xúc thật lòng anh nhé.
Em vẫn sẽ sống, làm việc, học tập và vẫn cười nhiều như lúc chưa gặp anh. Vẫn sẽ lặng lẽ đi bên cuộc đời anh như một miền yêu thương. Chỉ cần như vậy thôi em cũng cảm xúc. Để đến lúc khi em lỡ nhịp trước một người con trai khác thì anh vẫn là một miền yêu thương của cuộc đời em. Anh hãy sống thật khỏe mạnh, vui vẻ và đừng hút nhiều thuốc nữa để em thấy rằng anh đang thực sự bình yên trong cõi lòng. Hãy chia sẻ với em khi anh nhớ chị ấy, em không hứa sẽ làm anh hết buồn nhưng em hứa sẽ lặng yên nghe anh nói.
Em đang đọc tập truyện: Khi tình yêu đến lần nữa và em thấy thật ý nghĩa. Em đang tự hỏi không biết em gặp anh có phải là một mối nhân duyên không nữa. Nhưng dù là đến trước hay đến sau em cũng mong nó là những tình cảm thật lòng và đáng được trân trọng. Hãy mở lòng và cho trái tim một cơ hội được yêu thương anh nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong anh có một chút nhớ về em...
- Hy vọng anh đọc những dòng này và nhớ chuyện xưa...
Mùa hè năm 1999, lúc đó em học xong lớp 10, anh cũng nghỉ hè lớp 11. Chúng mình học cùng trường, anh hơn em một lớp. Chúng mình biết nhau sơ sơ nhưng chẳng bao giờ chào hỏi nhau dù là học chung trường, và đi học cũng có đoạn đường chung. Rồi mùa hè 1999 anh bỗng dưng xuất hiện ở nhà em đúng ba đêm liền, đêm nào anh cũng chơi đến 11 giờ đêm mới chịu về. Chúng mình chỉ nói chuyện linh tinh, không chuyện gì ra chuyện gì cả. Anh đến nhà em như một cơn gió thổ qua nhanh, sau ba đêm đó anh không còn xuất hiện nữa. Em thấy lòng mình nao nao, và có cảm giác nhớ anh.
Rồi năm học mới đến, chúng mình cùng có một đoạn đường chung, nên em vẵn gặp anh đi học, hoặc thỉnh thoảng em vẫn nhìn thấy anh ở sân trường. Nhưng em là con gai, em không giám tỏ ra có tình cảm vóơi anh được. Em đành im lặng và khắc hình bóng anh vào kỷ niệm.
Hy vọng anh còn nhớ chuyện cũ (Ảnh minh họa)
Cho đến tết năm 2004, em gặp lại người bạn thân của anh ở một đám cưới người bạn cùng làng em, anh ấy có nói sơ về anh cho em nghe, em được biết anh đang ở Hà Nội, nhưng em cũng giả vờ như một người bạn bình thường. Nhưng thật lòng trong tim em thấy nhói đau vì điều gì đó. Bạn thân anh xin em số điện thoại di động, em cho anh ấy.
Hết mấy ngày nghỉ tết, em lại vào Vũng Tàu, mang theo sự tò mò về anh ma em chưa biết. Rồi có số điện thoại lạ ở Hà Nội gọi vào máy di động của em mấy lần, nhưng em nghe máy thì đầu dây bên kia không trả lời, em không chắc đó là anh nhưng em hy vọng.
Anh ơi! Anh như một cơn gió mát mùa hè đi qua em trong giây lát rồi không quay lại nữa, em nhớ mà không giám nói ra, có lẽ em đã không đủ dũng cảm để nói rằng "Em nhớ anh".
Em hy vọng ở đâu đó anh đọc được những dòng chữ này và có một chút nhớ về em!
minhtien_kyanh
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong anh hạnh phúc Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn một thứ gì đó mà ta rất yêu quý, để rồi khi nhận ra thì đã quá muộn... Mỗi lần nhìn hoa phượng trước cửa nở đỏ rực, cô lại bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm một thời áo trắng. Phải chăng cô còn yêu anh, phải chăng...