Mong anh hạnh phúc
Giờ đây em đã hiểu hết cái cảm giác khi mà quen một người và làm một người đau như thế nào…
Tối qua chắc có lẽ cũng có thể là lần cuối cùng anh nhắn tin nói chuyện cùng em. Em cảm thấy đau lòng quá. Khi xa anh được hơn một năm, em đã hiểu hết cảm giác yêu anh, chờ anh, ngóng từng ngày anh về để được ở bên anh, nhưng… Em cũng không hiểu nổi chính bản thân em nữa anh à!
Em yêu anh mà không dám cùng anh bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn. Em không có lập trường phải không anh? Yêu anh mà khi mọi người nói, ngăn cản em đã nản lòng. Em muốn khóc, khóc vì anh, khóc vì sự ngu ngốc của em đã đẩy tình yêu của mình trở lên như thế này. Nhiều lúc muốn bên anh lắm, muốn được ôm anh và được anh ôm. Em còn nhớ những ngày có anh bên cạnh.
Anh biết không, tối thứ 7 nào cũng vậy, em buồn lắm, nhớ đến anh mà không dám nhắn tin cho anh. Muốn đi cùng anh mà không dám gọi điện cho anh. Yêu anh mà lòng em lại cố chấp đến thế. Giờ khi anh thực sự xa em rồi em mới hiểu hết cảm giác khi yêu thật lòng một người là như thế nào. Tối qua em đã thao thức không ngủ được. Em buồn lắm, lúc đấy em chỉ muốn bên anh, được anh ôm và khóc trong lòng anh, nhưng chắc sẽ chẳng bao giờ được đâu anh nhỉ? Con đường này là chính em đã chọn, em đã xa anh để tìm một người thay thế anh trong tim em, nhưng sao càng cố quên lại càng thấy nhớ hả anh? Tại sao, tại sao chứ?
Video đang HOT
Nếu còn yêu em thì anh hãy đi tìm một tình yêu mới đi anh nhé… (Ảnh minh họa)
Em thường nói với anh là hãy quên em đi hoặc yêu ai đó tốt hơn em thì anh sẽ quên được em nhưng… chính em cũng chẳng thể và chắc chẳng bao giờ em quên được anh cả. Em đã thử yêu một người để quên đi một người nhưng sao mà khó thế hả anh? Nhiều lúc ngồi bên người đó mà em cứ ngỡ như ngồi với anh. Em phải làm gì hả anh? Có lẽ em sẽ cố vững bước trên con đường mà em đã chọn. Biết là sẽ buồn, sẽ đau nhưng em cũng chẳng biết làm gì nữa anh à. Nhiều lúc em muốn đi thật xa, thật xa để không còn nhìn thấy những ký ức, những hình ảnh của anh nữa. Nhiều lúc em ước một điều: ước một điều thật ngốc nhưng em cũng mong nó sẽ đến: em ước mình bị mất trí nhớ anh à. Lúc đó em sẽ chẳng phải đau, chẳng phải buồn như bây giờ. Em phải làm gì bây giờ hả anh? Em buồn quá…
Giờ em biết anh sẽ ghét em, sẽ giận em nhưng em mong anh được hạnh phúc. Em giờ chẳng mong gì chỉ mong rằng nụ cười của anh sẽ luôn nở trên môi như ngày trước. Em không muốn anh như bây giờ.
Người mà em yêu ơi! Nếu còn yêu em thì anh hãy đi tìm một tình yêu mới đi anh nhé. Yêu em chỉ chàng buồn thêm thôi. Đúng là cái giá mà em phải trả khi không biết trân trọng những gì mình đang có. Giờ em cũng chẳng biết nói gì nữa… tâm trạng của em giờ không tốt cho lắm. Em viết những dòng này không mong anh sẽ đọc được nó. Em chỉ mong anh hạnh phúc thôi. Yêu anh nhiều lắm!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong anh tìm thấy hạnh phúc mới
Anh nói yêu tôi nhưng anh vẫn kiếm tìm được một người con gái xinh đẹp và tài giỏi hơn tôi...
" Vì sao khi anh đi em đã không ôm lấy anh hỡi người. Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa? Vì sao hôm nay em không thể cười như lúc anh nơi này? Vì sao khi xưa em đã nói: "Không cần anh"? Đã rất lâu không có anh nơi này, hàng cây vẫn đứng chờ anh. Đã rất lâu chẳng nghe được tiếng anh nói yêu em như lúc gần em" .
Anh đến với tôi thoảng như một cơn gió mùa thu dịu nhẹ, tinh khiết, xua tan đi những nỗi buồn trong cuộc sống của tôi. Tôi vẫn nhớ đó là khi tôi học năm thứ 3 của Đại học, không phải là cuộc gặp định mệnh trên thế giới thực, mà là ở thế giới ảo. Và đến bây giờ tôi cũng chẳng hiểu tại sao lại có sự trùng hợp đến ngẫu nhiên đó nữa?
Tháng 12 năm 2009, lúc đó tôi là cô sinh viên năm thứ 3, hồn nhiên và yêu đời với biết bao nhiêu mơ ước của tuổi trẻ, cuộc sống của tôi rất bình lặng bên bạn bè và người thân. Hồi đó bọn tôi học hành cũng không vất vả lắm, cho nên việc online và lướt web đã trở thành một thói quen, một món ăn tinh thần không thể thiếu đối với sinh viên.
Một hôm tôi online và rồi tự nhiên đâu đó xuất hiện một cái nick lạ hoắc và đương nhiên sự hiếu kỳ đã làm tôi rất muốn biết đó là ai rồi, tôi đã nói chuyện vài lần, tôi cảm thấy anh là người khá ít nói có vẻ sống nội tâm và tình cảm nhưng quả thực tôi cũng chẳng để ý gì cả, tôi luôn biết đó là thế giới ảo nên không bận tâm nhiều.
Bọn tôi vẫn nói chuyện bình thường và chẳng biết từ bao giờ tôi và anh nói chuyện rất hợp cạ nữa, mãi sau đó tôi mới cho anh số điện thoại. Và ngay cả khi có số điện thoại rồi bọn tôi cũng chẳng liên lạc nhiều có lẽ vì cả hai đều hiểu "Thế giới ảo quan tâm làm gì?". Mãi đến khi tôi được nghỉ hè tôi về quê, thời gian quá rảnh rỗi đã làm tôi thấy hơi buồn và chẳng hiểu từ khi nào tôi đã thường xuyên nhắn tin với anh, rồi những tin nhắn ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi tôi không thể kiểm soát được nữa, bọn tôi nhắn tin không kể ngày đêm và nó đã trở thành một thói quen khó bỏ... và tôi quyết định gặp anh!
Chúc anh tìm thấy hạnh phúc của riêng mình! (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên gặp anh, anh không hề quen thuộc như những gì tôi tưởng tượng. Anh không phải là một người đẹp trai, dễ thương mà trông anh rất gầy gò xa lạ lắm... Lúc đó, anh chẳng giống như những gì tôi tưởng tưởng, không quen thuộc như những tin nhắn của anh dành cho tôi và chắc là anh cũng có cảm giác này với tôi. Lúc đó tôi đã không muốn tiến xa hơn nữa vì tôi chẳng có ấn tượng gì về anh cả.
Tôi ít nhắn tin với anh hơn, nói đúng hơn là tôi không nhắn tin gì nữa nhưng những tin nhắn cứ đến làm tôi không thể không trả lời vì tôi sợ sẽ làm anh buồn, làm anh mất đi sự tự tin để tìm một người bạn mới, thế là chúng tôi vẫn cứ nhắn tin như bình thường nhưng dường như ít hơn.
Cuộc sống sinh viên có nhiều điều phúc tạp cả trong học tập lẫn cuộc sống, có những nỗi buồn không biết thổ lộ cùng ai và tôi cũng không biết từ bao giờ tôi đã coi anh là chỗ dựa tinh thần. Anh trở nên thân thiết với tôi vô cùng hơn cả một người bạn thân. Chúng tôi đã không chỉ nhắn tin mà đã chuyển sang gọi điện, gọi điện rất nhiều nhiều đến nỗi cái giọng nói đó đã trở nên quên thuộc với tôi vô cùng.
Hình như tôi yêu anh bằng trái tim của mình, còn anh thì khác... Tôi đã vô tình vào trộm nick của anh và đọc được những đoạn nói chuyện của anh với một bạn khác. Anh đã nhắc đến một người con gái mà anh thích, người đó làm cùng với anh và đương nhiên người đó không phải là tôi. Lúc đó tôi đã rất buồn và giận anh vô cùng... Tại sao anh lại đối xử tệ với tôi như thế? Có lẽ tôi cũng không phải là một cô gái đẹp, thậm chí anh còn hay chê tôi xấu xí nữa nhưng rồi mọi chuyện cũng qua đi tôi không nhớ đến chuyện đó nữa. Tôi biết anh luôn tìm kiếm một ai đó hơn tôi để anh yêu thương, chắc đến bây giờ anh vẫn chưa tìm thấy và có lẽ vì thế mà đến bây giờ anh vẫn còn liên lạc với tôi, vẫn nói là yêu tôi.
Hàng ngày anh vẫn dành thời gian nói chuyện với tôi nhưng hình như anh đã thay đổi không còn gần gũi với tôi như trước nữa. Anh là sinh viên mới ra trường, áp lực xin việc rất nhiều, áp lực rất lớn vậy mà anh chẳng còn quan tâm chia sẻ với tôi nữa...
Tôi cảm thấy anh như đang đi xa dần, xa dần khỏi cuộc sống của tôi, còn tôi thì cứ tiến gần đến anh hơn. Tôi đã rất buồn vì không lẽ hơn một năm qua anh đã chẳng hề có tình cảm với tôi? Tôi biết đáng lẽ tôi không nên níu kéo những gì không thuộc về mình nhưng hình như anh "Đã như một thói quen" của tôi và có lẽ đã đến lúc tôi cũng phải buông tay anh, để cho anh đi tìm hạnh phúc của mình rồi và cũng để tôi về lại với vị trí bắt đầu của mình.
Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh tôi hơn một năm qua...
Chúc anh tìm thấy hạnh phúc của riêng mình!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong anh tha thứ tất cả cho em Anh à, em thực sự xin lỗi anh về tất cả. Chắc anh giờ đây không còn lòng tin vào em nữa nhưng có một sự thật mà em giấu kín anh từ lâu rồi đó là trước đây em từng rất tin và yêu một người, người đó là bạn rất thân của anh trai em. Nhưng sau này em hiểu ra...