Mong anh hạnh phúc
Em sợ phải hiểu hết con người anh… (Ảnh minh họa)
Cuối cùng cũng hết rồi, tình yêu thứ hai… Hai năm, thời gian không phải là dài, cũng không phải quá ngắn để hiểu nhau và yêu nhau. Em sợ phải hiểu hết con người anh, em sợ vì cứ hiểu anh thêm một chút, gần gũi thêm một chút, em lại nhận ra ở anh một điểm khiến em buồn…
Con người ta không ai là hoàn thiện cả, em biết, vì bản thân em cũng như vậy, và cũng chưa bao giờ có mơ ước tìm một người như vậy để yêu, vì sẽ là hão huyền lắm phải không anh? Em ngu ngơ nhưng yêu anh chân thành! Anh cũng yêu em mà, phải không anh? Có phải khi yêu nhau người ta không chỉ muốn đem hạnh phúc đến cho nhau? Sao em thấy tình yêu của chúng mình cay đắng vậy!
Từ khi yêu anh, cuộc sống của em thay đổi, cả tính nết em, suy nghĩ của em cũng có phần nào không còn như trước nữa. Em ích kỉ hơn, muốn giữ anh cho riêng em, chỉ em mà thôi… Nhưng anh ơi, em sợ phải đánh mất bản thân mình vì anh…
Chúng mình đã chia tay bao nhiêu lần rồi anh nhỉ? Nhiều quá, em cũng quên rồi. Mỗi lần như vậy, em đều rất đau khổ, đau lắm anh ơi! Nhưng sao lần này lại không như vậy? Vì em đã quá quen, hay vì tình yêu em chỉ dành cho anh của ngày xưa, ngày anh yêu em bằng cả tấm lòng… Ngày đó, nhớ không anh, mình thường nói với nhau rằng, dù có chuyện gì đi nữa mình cũng sẽ không rời xa nhau, không bao giờ. Ngày đó, mỗi ngày mình nhắn tin cho nhau, goi điện cho nhau không biết bao nhiêu lần chỉ để nói mình nhớ nhau. Ngày đó, gọi điện cho em không được anh lo lắng cuống cuồng và nhẹ nhàng mắng em vì cái “tội” ham chơi không nhắn tin gì cho anh hết! Không bao giờ nói nặng lời với em, không bao giờ quên chúc em ngủ ngon và chào buổi sáng, không quên đánh thức con mèo lười là em trong mỗi kì thi cử, không quên mua thuốc cho em dù em chỉ bị hắt xì…
Video đang HOT
Không nên khóc quá nhiều cho một quá khứ, một kí ức đã qua phải không anh! (Ảnh minh họa)
Nếu có ai đó hỏi em tiêu chuẩn chọn người yêu là gì, em sẽ nói chỉ cần người đó tốt và yêu em thật lòng. Khi em nói như vậy thì miệng em đang mỉm cười và trái tim nghĩ đến anh, người em yêu! Bây giờ mới hiểu, chỉ tình yêu thôi chưa đủ phải không anh? Yêu được một người rất khó, nhưng để giữ được tình yêu còn khó hơn nhiều. Em đánh mất anh cũng vì điều đó. Em đòi ở anh không chỉ là tình yêu, mà cả sự quan tâm, quan tâm sức khỏe, quan tâm giờ giấc học hành, quan tâm em từng bữa ăn giấc ngủ, quan tâm cả khi em buồn hay vui, khi em cười hay em khóc… Tất cả chỉ bằng hai từ quan tâm đó mà thôi, nhưng đối với anh điều đó khó lắm! Em biết, em hiểu, nên giờ đây khi mình mất nhau rồi, cũng là lúc trái tim em không còn nuớc mắt để khóc…
Anh bảo em đừng hận anh, được anh à! Không hận và không yêu là cách duy nhất để em quên được anh, để xóa được hình ảnh của anh trong trái tim em, và đó là điều giờ đây em cố gắng!
Anh ơi! Em mệt lắm, buồn lắm, cô đơn lắm! Nhưng sẽ không khóc nữa đâu anh! Không nên khóc quá nhiều cho một quá khứ, một kí ức đã qua phải không anh!
Em mong anh hạnh phúc…
bemap_yeudoi0307@yahoo.com.vn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Thành phố không dấu chân anh
Có quá nhiều nơi đã in dấu chân anh và em... (Ảnh minh họa)
"Nơi em đến sẽ không có dấu chân anh". Anh hỏi tại sao? "Ừ. Bởi vì như thế em mới quên anh được". Có quá nhiều nơi đã in dấu chân anh và em, em không thể sống ở đó được bởi vì hình bóng của anh sẽ thấp thoáng quanh em.
Bước chân tới một thành phố xa lạ, không người thân, em cũng thấy sợ nhưng đó là lựa chọn của em nên em sẽ cố gắng để sống tốt. Nơi đây không có dấu chân anh nên em sẽ gạt bỏ được nhiều thứ để tập trung cho công việc.
Từ lâu em đã quên đi những câu nói ngọt ngào, những lời yêu thương anh dành cho em. Em cũng thôi không còn mong chờ điện thoại, tin nhắn của anh như trước đây. Mà nhiều khi anh gọi em còn bướng bỉnh không nghe máy nữa. Không phải là em hết yêu anh đâu mà em chỉ muốn anh quên em đi. Em muốn anh quên mọi chuyện liên quan đến em, quên luôn giọng nói của em đã hiện hữu trong anh. Những lúc bị ốm em rất muốn nhận được từ anh một lời động viên nhưng chẳng bao giờ em gọi điện cho anh để nói là em đang bị ốm cả. Dù em biết rằng chỉ cần em nói ra anh có thể bỏ mọi công việc để ngồi nói chuyện điện thoại với em.
Em đã lựa chọn nơi mình sống không có dấu chân anh rồi... (Ảnh minh họa)
Ngày em lạnh lùng bước lên tàu, anh đứng dưới sân ga khóc thật nhiều. Em nhìn thấy nhưng vẫn giả vờ như không có chuyện gì. Chỉ khi tàu chuyển bánh em mới vỡ òa và khóc thật to mặc cho mọi người nhìn. Em chỉ lạnh lùng trước mặt anh nhưng thực ra em yếu đuối lắm anh à. Những khi vào Blog của anh đọc tâm sự của anh, anh có biết là em đau đớn lắm không. Lúc nào nước mắt em cũng tuôn rơi. Anh à! Có một sự thật không bao giờ thay đổi là em không bao giờ hết yêu anh. Bây giờ và sau này cũng thế. Em lựa chọn ra đi vì có nhiều lí do nhưng em tin là anh hiểu em. Cả anh và em đều không thể nào tìm cách lấp được hố sâu đang ngăn cách hai ta. Có lẽ em ra đi là điều tốt nhất phải không anh? Một năm không quên được nhau thì hai năm hay nhiều năm hơn nữa. Còn nếu cả đời không quên được nhau thì cứ giữ mãi hình ảnh của nhau miễn sao đừng ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của mỗi người là được phải không anh? Em muốn nhìn thấy anh hạnh phúc, đừng làm em thất vọng nghe anh. Em đã lựa chọn nơi mình sống không có dấu chân anh rồi.
Võ Thị Thoan
VPMT báo Xây Dựng, 517 Trần Cao Vân, Thành phố Đà Nẵng
minhthoan289@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Đâu rồi người em yêu Giờ đây bên anh em thấy mình lạc lõng quá... (Ảnh minh họa) Ngày xưa anh thường nói với em rằng mình sẽ đi cùng nhau đến cuối con đường, sẽ không bao giờ anh bỏ em một mình trên con đường ấy, vậy mà giờ đây sau bao nhiêu khó khăn thử thách trong tình yêu thì anh lại quên đi những...