Mong anh hạnh phúc
Hãy thành công anh nhé! Để em không hối hận khi không kéo anh về bên em…
Anh một người cứng cỏi, anh có thể cố gắng hết sức vì những mục tiêu đã đặt ra, những việc mình cần phải làm. Nhưng cũng đầy yếu đuổi trước gia đình, anh có thể khóc một cách dễ dàng khi nhắc đến mẹ (người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh đã xa anh mãi mãi), anh có thể bỏ tất cả mọi việc để có thể chạy xe về quê thăm bố mỗi khi nhớ đến ông.
Em, một cô gái ngây thơ, yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ một lời mà anh gọi em “c.ô b.é ạ”. Em yêu anh, mặc cho sự ngăn cản của bố mẹ, mặc cho bạn bè có nói gì về anh. Em vẫn yêu, yêu chân thành, yêu từ một trái tim trần đầy nhựa sống, tràn đầy sự tin tưởng ở anh.
Sinh ra trong một gia đình gia giáo, em đã lên án những người con gái khi chưa là vợ chồng mà đã dâng hiến cái quý giá nhất của mình cho người yêu. Nhưng giờ em mới hiểu, khi yêu rồi tất cả đều trở nên trong sáng và đẹp đẽ. Sau những tháng ngày bên nhau, chăm lo, quan tâm cho nhau từng miếng ăn giấc ngủ. Anh và em đã ăn trái cấm, ngọt ngào, êm dịu nhưng cũng thật đau đớn. Sau lần đó mình đã nguyện bên nhau, yêu nhau trọn đời, anh sẽ lấy em làm vợ và em một đứa con gái mới biết yêu luôn tin tưởng vào điều đó.
Nhưng cuộc sống không như em đã nghĩ, nó không cho em máy mắn nhiều đến như thế. Tình yêu đến nhanh và đi quá nhanh. Mình chia tay, chia tay mà chính em, chính em là người trong cuộc cũng không thể biết được lí do vì sao. Em đã vật vã, em đã van nài anh nghĩ lại. Anh còn nhớ không, tin nhắn của anh làm cho em như quay cuồng như không tin vào mắt mình nữa, “Em à. Anh xin lỗi, hãy quên anh đi. Anh hết yêu em rồi, tình cảm anh dành cho em giờ chỉ là tình anh_em. Hãy coi anh như anh trai của em, có chuyện gì mình sẽ tâm sự cùng nhau em nhé”. Nó như nhát dao đ.âm sâu vào trái tim em, càng đọc càng sâu hơn và em có cảm giác ngạt thở.
Video đang HOT
Tất cả đã hết, đã sụt đổ. Sau tình yêu, chúng ta có thể là bạn được sao anh? Nhất là khi chúng ta đã “vượt rào” để ăn trái cấm, em không tin, không tin anh đã hết yêu em sau tất cả những gì đã trao cho nhau…
Mình xa nhau lâu quá rồi phải không anh, anh đừng xa em một lần nào nữa anh nhé. Thế là chúng ta lại yêu, yêu như những ngày đầu. lại giận hờn, trách móc, yêu thương, hình ảnh anh lại lấp đầy trong tâm chí em.
Em rất muốn anh được hạnh phúc vì em sẽ sống để được nhìn anh hạnh phúc… (Ảnh minh họa)
Rồi anh lại ra đi, đi lại không một lí do. Em thật sự đã quen với điều đó. Có lẽ em không thể níu giữ được anh, hay anh còn sợ một điều gì đó?… Anh đã chọn, chọn chị đó, chị bằng t.uổi anh, đã theo đuổi anh hàng trục năm trời, và nếu đến với chị ấy anh sẽ có được mọi thứ, t.iền tài, danh vọng, và sự yêu thương chị dành cho anh. Vì hạnh phúc của anh em sẽ không níu kéo, thật tàn nhẫn khi cướp đi hạnh phúc của người khác phải không anh. Em không đủ can đảm để kéo anh về bên em. Dù cho tình yêu em dành cho anh vẫn chưa vơi đi phần nào.
Nhưng sao hôm nay anh quay lại. Lại những giải thích, lại những lời yêu thương, và em lại tin anh, lại sà vào lòng anh. Mình lại trao cho nhau những nỗi nhớ trong cái ôm siết chặt và vòng tay không rời. Những tưởng anh đã thật sự suy nghĩ lại và quay về bên em. Vậy mà, “Anh vừa đi làm về. Thôi anh ngủ đây. Kiss u. G9. Và. Chúc mừng sinh nhật em chúc em sinh nhật vui vẻ. Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra em để anh có được…” thật sự em phải làm sao khi những tin nhắn đó không dành cho em? Anh nói cho anh thời gian, thời gian để làm gì? Tình yêu là xuất phát từ con tim, thời gian để nghe con tim lên tiếng sao anh? Ngay cả khi anh đã nói hết những lời đường mật với em mà anh vẫn cần thời gian để anh quyết định, quyết định nên chọn ai, khi em là hạnh phúc của anh, và khi anh là hạnh phúc của chị đó? Và trong khi anh chưa dứt khoát, thì tại sao anh lại tìm đến em? Tại sao anh lại vô tâm mà không nghĩ đến em vậy anh? Anh muốn hai người phụ nữ ở bên anh, một người anh yêu và một người yêu anh. Em cũng có nhu cầu được yêu thương, em cũng cần được hạnh phúc, em cũng cần có anh như chị đó cần anh vậy. Vậy thì anh nói đi, em phải làm sao? Khi em phải đứng giữa hai người, khi em mặc cảm là người thứ ba xen vào cuộc tình của anh.
Nhưng em đã thật nhẫn tâm, em đã khóc trong vòng tay anh và nói “con đường anh chọn có em được không? Anh có thể quay về bên em được không?” Em đã giành giật anh từ chị ấy. Nhưng không… Giá như lúc đó anh quyết định đến bên em. Giá như lúc đó anh đừng nói “hãy cho anh thời gian” để anh giải quyết mọi việc, để anh biết anh nên phải làm thế nào. Thì em sẽ không đau khổ, sẽ không nhận ra một sự thật đau buồn thực sự anh đã vì sự nghiệp, t.iền tài, địa vị mà xa em. Em yêu anh, nhưng không tin anh được nữa rồi! Con đường em chọn phải chăng đã sai, và em phải trả một cái giá quá đắt, nhưng dù sao em sẽ không hối hận khi đã yêu anh. Và em rất muốn anh được hạnh phúc vì em sẽ sống để được nhìn anh hạnh phúc.
Hãy thành công trên con đường mà anh đi, anh nhé! Đừng thất bại vì khi đó em sẽ hiểu và em sẽ hận em vì em đã sai khi không giữ anh lại bên mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em vẫn cứ yêu anh
Con người của em khi viết lên những dòng này thì có lẽ lý trí trong em đã bị đem ra phơi nắng giữa đồng mất rồi. Vì một chút lòng tự trọng của một người con gái cũng không còn, nó đã được đ.ánh đổi bởi tình yêu nó dành cho anh suốt một thời gian dài câm nín.
Rồi một ngày đẹp trời định mệnh, nó đã nhấc máy lên gọi cho anh. Nó đã nói gì nhỉ?" Ước Gì". Nó đã yêu anh và muốn anh là của nó. Một sự ích kỷ không thể chấp nhận được. Biết là ích kỷ nhưng nó vẫn yêu và được yêu! Thế đấy, em và anh thời mặn nồng yêu thương, thứ tình cảm dạt dào chân thành. Mình chỉ yêu nhau và cảm thấy nhớ nhau là thấy hạnh phúc. Em yêu anh, mặc dù em biết anh đã không thuộc về em nhưng em vẫn vẫn cứ yêu và cái cảm giác nhớ anh càng lúc càng da diết hơn! Lúc đó sao mà: "Ngày xa anh.
Em thưởng cho mình cái cảm giác sung sướng, cứ mỗi khi thêm vào một điều mới mẻ trong chuỗi những phát hiện của em về anh, tựa như một đ.ứa t.rẻ lần đầu tiên khám phá ra một điều gì đó rất thú vị. Ngày xa anh, em học được cách tận hưởng và biết ơn mọi khoảnh khắc em được đón nhận mỗi ngày. Cuộc đời này không hoàn toàn màu hồng như em vẫn nghĩ nhưng em vẫn thấy nó thật đáng yêu. Mỗi ngày với em là một món quà quý giá, khi mở nó ra em thấy anh trong đó. Ngày xa anh... Em hay lượn xe lòng vòng xuống phố. Thèm cái cảm giác được ngồi sau ôm anh, một nơi quen thuộc chỉ như thế thôi nhưng em cảm giác được mình thuộc về nhau. Ngày xa anh... Em thấy yêu những mảng màu đêm tĩnh lặng huyền bí. Yêu ánh trăng... Tưởng tượng anh cũng đang nhìn lên trăng như em... Một cảm giác thật khó tả! Anh đang bên ai kia nhỉ? Đó là sự ích kỷ và em thì đang ghen tị với người đó. Ngày xa anh... Em yêu cũng nhiều và viết cũng nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Viết về những gì tim anh-tim em trong đó. Những lá thư chưa bao giờ gửi. Những điều ước gửi vào những ngôi sao trên bầu trời. Đợi anh đợi anh 20 năm nữa thôi, anh sẽ là của em, tương lai sẽ nhiệm màu hơn, vì cuộc sống đã có anh ở bên. Ngày xa anh... Em cảm giác như trái đất này vô cùng nhỏ bé, mọi nơi trên thế giới đều rất gần nhau. Gần mà như xa xa mà như gần, đã không để em được tự do gặp anh, đã không để em thoả cơn khát của một con tim đang yêu! Ngày xa anh... Em thậm chí còn không thể tin nổi mình đã trở thành một fan cuồng nhiệt của một thị trấn nhỏ bé nơi anh ở, con người nơi ấy mặc dù em chỉ biết mỗi anh thôi. Nhưng giờ cả thị trấn anh như xôn xao trong lòng em một cảm giác yêu thương về anh. Ngày xa anh... Em đặc biệt thích câu hát "như chưa từng có những phút lìa xa... Những con đường anh đi rồi cũng đã đưa anh về bên em..." Cái bài hát "chân tình" mà em vẫn rất thích.
Anh nhớ không? Ngày xa anh em tận hưởng những cuộc điện thoại, được nghe giọng nói ngô nghê mà sự ấm áp chỉ có em mới cảm nhận được. Ngày xa anh em nhớ mùi hương hôi dìu dịu từ trên cơ thể của anh...và mọi người thì đâu hiểu. Em là con điên phải không anh? Ngày xa anh...Anh đang ở đâu? Không phải một nơi nào khác... Mà, anh đang ở đây, ngay trong tim em!" Anh ơi! Giờ đây em ngồi khóc, khóc để làm sao mong anh đừng rời xa em, em là kẻ thất bại mất rồi.Làm sao em có thể quên được những kỷ niệm về anh bây giờ? Quen thuộc thân thương gần mười năm trời em mới có thể cảm nhận được, anh chính anh, anh là cuộc sống của em! Hai cảm giác trước kia và bây giờ cứ đan xen lẫn lộn rằng ré trái tim em, giường như có một sự mâu thuẫn không bao giờ giải thích được. Bây giờ sao mà: Ngày xa anh... Em mượn tiếng khóc đượm buồn mang nỗi lòng không nhớ để quên anh đi. Vì em biết thế giới của anh đã không có em mất rồi.Vậy mà mãi, mãi mà em vẫn không làm được. Ngày xa anh... Em học được một kinh nghiệm sống yêu thương, thực ra cuộc sống chỉ là một màu đen không lối thoát. Bước mãi rồi cũng đến đích nhưng là cái đích của sự ra đi mãi mãi. Ngày xa anh... Em ngẩn ngơ chờ những cuộc điện thoại vô hồn, chỉ mong anh nhớ em một chút một chút thôi, anh sẽ alo cho em mà. Rồi đến khi nghe thấy giọng anh rồi thì lại nghẹn ngào chỉ muốn khóc! Em cảm thấy sợ lắm, sợ anh sẽ thốt lên rằng: "Em đừng làm phiền anh nữa được không?"....Em sợ rất sợ ngày đó xảy ra, mặc dù em biết rồi đây thôi việc gì đến cũng phải đến. Em cứ miên man như thế đấy. Mãi mà cũng chẳng thể tỉnh giấc. Cứ miên man miên man chìm trong cảm giác nhớ thương anh vô hạn. Ngày xa anh... Em căm ghét cuộc đời, số phận sao lại để anh bước lên nhung lụa rồi còn quay lại gợi cảm giác yêu thương trong con người em. Ngày xa anh... Chỉ mới đây thôi cũng làm em đau đớn, nhìn thấy anh trở ai kia trên đường, em đã không thể giữ được bình tĩnh cho bản thân mình. Nhưng mà em cũng không biết phải như thế nào cho đúng! Ngày xa anh... Em ngồi nhặt lá vàng rơi, tự hỏi rằng: "Lá rơi vì gió hay vì cây không giữ lá lại?" Một tình yêu không dám đặt tên thì làm sao mà có thật được. Ngày xa anh...Em hận bản thân mình, hận cuộc đời không mấy êm đềm đã để em gặp anh rồi lại để em rời xa anh.
Tất cả là tại em, em ngang ngược quá em đã làm phiền anh, em đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống của anh! Em giống như kẻ có tội khi phá vỡ đi sự yên bình của cái tổ ấm thân thương nơi đấy có những người thân ruột thịt của anh. Anh thật sự anh đã rất giỏi, anh đã sống một con người với hai trái tim như vậy, còn em thì không thể. Em không thể làm được. Cho nên từ trước tới giờ, em luôn là kẻ chiến thắng thì giờ đây với con tim nhỏ nhíu của mình em lại không chiến thắng nổi. Ngày xa anh... Em viết rất nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Những lá thư mà luôn nằm trong "dratf". Vì anh từng nói gì nhỉ?"Anh sợ nhìn thấy chúng khi có người ta đang ở bên". Ngày xa anh, giờ đây tiếng điện thoại cũng lơ thơ và khó khăn hơn rất nhiều....chỉ toàn thấy pit...pit...pit thôi. Ngày xa anh... Anh ở đâu rồi thế? Anh đang ở nơi đâu, một góc cuộc sống trong tim em. Luôn hiện hữu sống động như có linh hồn. ..... Như vậy đấy, giờ đây em chỉ "Ước Gì" thôi! Ngày ấy thật định mệnh và cũng thật tạo hoá! Em yêu anh!Em yêu anh! Em yêu anh!... Mãi cũng chỉ yêu mình anh, cả đời này cũng chỉ yêu mình anh. Nếu kiếp này đã không có duyên, em trả anh về với cuộc sống của anh. Lý trí đã không để em bước tiếp nữa, thì đó là số phận. Em không trách anh, nhưng lại càng trách bản thân mình. Thì kiếp sau anh, anh nhớ phải tìm em nhé. Vì em sẽ đợi anh!... Tạm biệt người yêu suốt đời của em, anh hãy hạnh phúc vào nhé! Dù không được bước cùng anh trên cùng một con đường, nhưng hãy để em được bước bên cạnh con đường anh qua! Vì em muốn nhìn thấy anh được hạnh phúc. Đó mới là cuộc sống của em những ngày còn lại.
Hãy tha lỗi cho em vì tất cả những gì đã xảy ra, em ngang ngạnh, bướng bỉnh và em sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh thêm một lần nào nữa. Em yêu anh!Anh hãy luôn nhớ như vậy nhé! Chào anh yêu của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vẫn yêu dù em sắp lấy chồng Giờ anh đang rất đau khổ và nhớ em nhiều lắm. Có lẽ giờ em không hiểu đựơc anh đang nhớ em thế nào không. Em đã gần đến ngày lên xe hoa mà anh vẫn yêu. My à, giờ anh không thể yêu ai vì em đã cướp đi trái tim anh rồi. Ai có thể làm được như em từng làm...