Mong anh bình yên
Mong sao cuộc sống sẽ mang đến cho anh niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Anh yêu thương! Cho em được gọi anh như thế một lần cuối để em biết rằng em đã mãi mãi mất anh, mất đi tình yêu hạnh phúc của mình bao năm qua. Giờ em phải sống sao đây khi không còn có anh bên cạnh em nữa, giờ đây đối với em mọi thứ đều vô nghĩa khi em đã mất đi ý nghĩa sống. Đã nhiều lần em tự hỏi ý nghĩa sống của mình là gì? Câu trả lời của em vẫn như 3 năm về trước là tình yêu của anh dành cho em, nhưng giờ thì tình yêu đó không còn nữa, em phải trả lời sao đây?
Em biết anh không hoàn hảo, nhiều thứ không được như em mong muốn, nhưng tình yêu của anh dành cho em thì quá hoàn hảo. Dù ở xa nhưng anh vẫn yêu thương quan tâm lo lắng cho em hết mực, anh yêu em hơn cả cuộc sống của mình. Tại sao đến bây giờ khi không còn anh bên cạnh nữa em mới nhận ra điều đó?
Khi anh rời xa em để đến với người con gái khác, anh đâu biết rằng cảm xúc của em giờ đây chồng chất như thế nào? Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu yêu thương và hi vọng… Tất cả đều vỡ òa khi những kỉ niệm êm đềm và bình yên ngày xưa ấy không còn thuộc về riêng em nữa!
Anh biết không mấy ngày nay em không ăn không ngủ, em chỉ nghĩ về anh nhớ về những kỷ niệm êm đềm mà ta đã có với nhau, rồi lòng em đau nhói khi biết rằng tình yêu mà bao nhiêu năm anh dành cho em giờ lại dành cho một người con gái khác. Cuộc sống của em dường như chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Em đã cố gắng lao vào công việc, vùi đầu vào học tập, làm tất cả mọi việc để giết chết thời gian rảnh rỗi… nhưng rồi, những khi em chợt tỉnh, chợt nghĩ và chợt nhớ đến anh thôi, thì trong lòng em càng cồn cào, nhức nhối. Có lẽ anh chưa bao giờ thử đặt mình vào vị trí của em một lần nên anh không thể hiểu được nỗi đau giờ này em đang phải trải qua. Anh chẳng thể nhận ra được nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt em, không thể hiểu được trái tim em đang đau khổ như thế nào mỗi khi nghĩ đến cảnh anh đang tay trong tay với người con gái khác và, anh cũng chẳng thể biết được cuộc sống của em giờ đây tẻ nhạt và đơn độc như thế nào…!
Anh yêu người đó chắc hẳn sẽ được hạnh phúc hơn là yêu em vì người ta ở gần anh có thời gian đểyêu thương chắm sóc anh hơn em, nghề nghiệp người ta cũng ổn định hơn em và hơn nữa gia đình người ta gia giáo hạnh phúc chứ không tan nát như gia đình em. Và anh đã chọn người đó thay em, cũng đúng thôi vì ai cũng có quyền chọn lựa những cái tốt nhất cho mình mà. Nhưng nếu tình yêu mà đưa ra cân đo đong đếm giữa người này với người kia thì đó đâu phải là tình yêu nữa hả anh?
Video đang HOT
Chưa bao giờ em thấy cuộc sống của em thật khó khăn và khổ sở như bây giờ. Nếu phải chọn giữa sự sống và cái chết thì chắc em sẽ chọn cách vui vẻ để sống tiếp, nhưng em không thể sống vui vẻ được, lòng em đau lắm. Em tự trách mình không biết trân trọng những gì mình đang có để chạy theo đam mê của công việc của cuộc sống. Em rời xa anh bỏ anh lại một mình trong cô đơn tuyệt vọng, em biết em có lỗi khi phải bắt anh chờ đợi trong mòn mỏi. Em có lỗi khi đã thất hứa với anh ra trường em sẽ ra bắc nhưng thay vì ra bắc em lại vào nam… Nhưng tình cảm em dành cho anh thì vẫn không thay đổi, em còn trẻ em còn có đam mê, còn muốn bay nhảy nhưng mục đích sau cùng của em là vẫn muốn được trở về với anh và mình bên nhau mãi mãi. Em đã rất tin anh tin tình yêu của anh đủ lớn để chờ em quay về. Nhưng cuộc sống không ai biết trước được chữ ngờ…
Mong cho anh bình yên bên cạnh người con gái anh đã lựa chọn (Ảnh minh họa)
Những gì em làm em sẽ rất hối tiếc chứ không hối hận, vào đây em học được nhiều thứ, em cảm thấy mình trưởng thành và lớn hơn rất nhiều. Em không còn là cô bé nhút nhát và yếu đuối như ngày xưa nữa, nhưng cái giá em phải trả khi có được những thứ này đó là em phải mất anh, mất mãi mãi.
“Một người đang quên, một người nhớ… một người hạnh phúc, một người đau” – Nhớ tới câu thơ này em chợt bật khóc, khóc nức nở vì nuối tiếc những gì đã qua.
Giờ em chẳng làm được gì em sống như cái xác không hồn, anh biết điều đó, nhưng tình yêu anh dành cho em đã không còn thì em có làm sao cũng vô nghĩa. Anh không quan tâm nữa, em gọi điện anh không nghe máy, em nhắn tin anh không nhắn lại giờ anh bảo em phải làm sao đây?
Anh nói em hãy nghĩ thoáng ra một chút còn không em cứ tiếp tục như thế thì cả hai đều đau khổ, em nghe lời anh, em cố gắng xem hạnh phúc của anh như hạnh phúc của em với ý nghĩ rằng em thật may mắn vì đã có anh ở bên cạnh em trong suốt bao năm qua, trong những lúc em khó khăn đau buồn nhất, anh đã giữ chặt bàn tay em để em không bị gục ngã. Anh là người chân thành và tốt bụng, em phải nhường anh cho người khác để anh được hưởng hạnh phúc vậy là em vui rồi, nhưng sao lòng em lại đau nhói nước mắt cứ trào ra vì em biết rằng em đang lừa dối chính mình…
Mọi chuyện bây giờ đã quá muộn anh không còn là anh của ngày xưa nữa. Mỗi buổi tối em không còn được nghe tiếng chuông điện thoại đặc biệt của em nữa, em không còn được anh yêu thương vỗ về mỗi khi em gặp khó khăn trong cuộc sống nữa. Anh nhẫn tâm chối bỏ tất cả những mình đã có với nhau?
Thời gian liệu có thể xóa nhòa tất cả? Hình ảnh yêu thương có thể nhạt nhòa theo năm tháng? Em cũng không thể hình dung được điều gì rồi sẽ xảy ra…! Nhưng giờ đây, mỗi khi nhớ đến ánh mắt trìu mến và nụ cười hiền từ của anh, những kỉ niệm bên anh, vòng tay ấm áp, nụ hôn nồng nàn anh trao… tất cả những kỉ niệm yêu thương ấy vẫn mới nguyên và gần gũi như chỉ mới ngày hôm qua!
Cuộc sống đã dạy cho em biết yêu thương và giờ đây, cuộc sống cũng đang dần dần dạy em cách phải biết chấp nhận. Chấp nhận cuộc sống không có anh bên cạnh, chấp nhận một sự thật phũ phàng mà em chưa bao giờ nghĩ đến, chấp nhận bước tiếp những bước dài con trên đường của riêng em… Chấp nhận tất cả để mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn sau những vấp ngã và mất mát này!
Mong sao cuộc sống sẽ mang đến cho anh niềm hạnh phúc trọn vẹn và sự yêu thương ngọt ngào hơn bao giờ hết. Mong cho anh bình yên bên cạnh người con gái anh đã lựa chọn, mong cho nụ cười mãi hiện hữu trên khuôn mặt hiền từ của anh…!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy để ta quên nhau
Ông già ơi, ngày xưa em vẫn gọi anh thân thương như thế, nên em muốn lần nữa gọi anh, lần cuối cùng. Ngày qua ngày, anh làm em càng lúc càng thấy bị tổn thương. Mình đã chia tay lâu lắm rồi anh?
Sao anh khiến cho hình ảnh của anh trong trái tim em ngày càng héo úa? Gần 5 năm yêu nhau, tha thiết, mặn nồng, tưởng chừng không thứ gì chia cắt được mình, tưởng rằng chỉ ngày mai thôi em sẽ khoác tay anh bước vào nhà thờ và trao lời hôn ước.
Gần 5 năm yêu nhau, nén vào lòng bao trăn trở muộn phiền, đợi mãi một lời cầu hôn trọn vẹn. Gần 5 năm yêu nhau, em chưa từng so đo tính toán, em chưa từng than khóc kể lể, anh vẫn luôn là hình tượng tuyệt vời trong lòng mọi người. Còn anh? Em đã gần như ngất đi khi nghe những lời anh nói, khi nhìn vào mắt anh sau gần 5 năm yêu nhau. Ngày ấy, anh nhớ không, anh đã hơn một lần rời bỏ em, em đã hơn một lần chờ đợi anh. Em chưa bao giờ từ bỏ. Đau khổ là thế, bị tổn thương là thế, mà sao em vẫn cố níu kéo anh? Em yêu anh nhiều hơn bản thân em nghĩ. Anh đã xua em ra khỏi cuộc đời anh không chút tiếc nuối. Anh đã quay đi như thể em là người có lỗi. Em đã phải công nhận những điều mà bấy lâu em cố che dấu mọi người, che dấu chính mình: đó là anh thật độc đoán, và ích kỷ.
Anh không như em, anh đã từ bỏ. Anh đã bỏ rơi em, để bây giờ anh lại quay về day dứt em. Anh say, anh khóc, anh bảo rằng nhớ em nhiều lắm, rằng anh muốn ôm em vào lòng, rằng... Anh ơi, ngay cả khi không còn là gì của nhau, anh vẫn còn ích kỷ với em. Phụ nữ 5 năm là rất dài anh à. Em đã bên anh suốt 5 năm tuổi xuân của mình. Dù em vẫn còn trẻ, nhưng ai cũng nhận ra, lòng em già mất rồi. Đôi khi em thấy biết đâu như thế là may mắn. Nếu không chia xa, nếu thực sự được làm vợ anh, anh sẽ ích kỷ với em suốt đời? Liệu rằng em sẽ ra sao? Em đã gần như không tồn tại khi anh nhất quyết bỏ em.
Em đẹp bao nhiêu người đã cầu hôn em, vậy mà em lại quỳ lụy anh. Ngày ấy, ánh mắt em chưa bao giờ yên ổn. Nhìn vào đó, bất cứ ai cũng nhận ra những cơn sóng oằn mình đau đớn. Em quên hết những vui đùa, những đam mê. Em đi giữa mọi người bằng sự u ám, xa xăm, bằng những hoài nghi cừ vời vợi. Ngày ấy, anh có biết không? Giờ, em đã lại đứng lên, em đã cười, em đã tiếp tục hành trình của minh, yên ổn, không anh. Em biết rằng anh vẫn ở đâu đó trong tim em, đâu đó một mảnh vỡ không thể vứt đi nhưng xin cho ta quên nhau, anh à. Em không còn đủ sức mà khóc nữa. Em sợ mình sẽ ngã lần nữa. Lần này, biết đâu em không thể đứng lên. Em vẫn đang đau. Xin anh. Cho mình quên nhau đi, anh nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thay đổi bản thân để níu kéo anh Để giữ anh và tình yêu này, tôi sẽ vứt đi sự ương bướng, tự ái của mình để đến gặp anh một lần nữa. Bởi mất anh, tôi mất một phần quan trọng. Tôi và anh quen nhau từ nhỏ. Hai đứa là hàng xóm của nhau. Tuy nhiên, chúng tôi mới bắt đầu yêu nhau được gần 3 năm. Trước đó,...