Món quà trị giá vẻn vẹn 50 ngàn đồng của cô con dâu nghèo khiến mẹ chồng đại gia bật khóc
Sau khi cúi chào ra mắt thì Liên bẽn lẽn tiến lại gần mẹ chồng rồi đưa món quà chỉ có trị giá 50 ngàn mà mình đã chuẩn bị.
Ảnh minh họa
Yêu nhau được 3 năm, thấy mọi thứ đã đủ chín nguồi nên Huy quyết định đưa Liên về ra mắt bố mẹ để tính chuyện cưới xin, đáng ra như người ta có được diễm phúc ấy thì phải vui sướng nhưng ngược lại với Liên thì cô lo lắng vô cùng. Chẳng phải Liên không muốn lấy chồng sớm hay gì mà cô sợ mẹ chồng không ưng ý nàng dâu nghèo như mình, lâu nay chuyện yêu đương giữa Liên và Huy ai nhìn vào cũng thấy mức chênh lệch rõ rệt. Trong khi Huy là chàng công tử giàu có thì Liên chỉ là một cô gái nhà quê lại còn nghèo hèn…Nhiều khi nằm suy nghĩ Liên cũng thắc mắc chẳng hiểu vì sao ngày xưa khối cô hotgirl giàu có theo đuổi nhưng Huy lại chỉ chọn yêu một cô gái ” bình dân” như mình, mặc dù trong suốt 3 năm yêu nhau chưa lần nào Liên thấy Huy có thái độ coi khinh mình cả. Cô hoàn toàn tin tưởng vào bạn trai…nhưng bây giờ nói đến việc ra mắt bố mẹ anh thì Liên sợ đến mức mất ăn mất ngủ.
- Em vẫn chưa chuẩn bị được tâm lý…nên mình hoãn việc về ra mắt đã được không anh.
- Chỉ là việc đến nhà anh dùng bữa cơm gia đình thôi mà sao em phải lo lắng như vậy chứ? Với lại anh đã nói với bố mẹ rồi..nên không thay đổi được đâu…Em cứ thoải mái đi.
( ảnh minh họa )
- Nhưng em sợ lắm…em sợ bố mẹ anh sẽ không đồng ý. Dù sao nhà em nghèo, bố mẹ lại chỉ làm nông nên…
- Anh đã bảo là không được so sánh nhà, nhà em cơ mà. Bố mẹ anh hiền lắm nên vấn đề đó em không cần phải lo. Ngày hôm đó em chỉ cần ăn mặc thật đẹp, tinh thần vui vẻ còn lại cứ tin tưởng vào anh.
Thấy bạn trai khặng định như vậy nên Liên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô tập trung chuẩn bị cho việc ra mắt nhà chồng tương lai. Không muốn có bất cứ sơ suất nào nên Liên lên mạng tìm hiểu rồi những việc nên làm khi ngày đầu ra mắt…thậm chí cô còn cứu viện mấy cô bạn thân có kinh nghiệm ra mắt để hướng dẫn giúp mình một cách tốt nhất. Sau khi mấy cái thủ tục ấy xong xuôi thì Liên lại phải đau đầu với việc nên mùa quà gì đến để tặng cho mẹ chồng, vì gia đình bạn trai giàu có quá nên cái việc suy nghĩ cực kỳ vất vả. Liệt kê ra rất nhiều thứ nhưng không có nổi thứ nào ưng ý vì nếu mua quà rẻ tiền quá thì sợ bị mẹ chồng chê cười..nhưng chọn mấy món đắt tiền thì Liên lại không có đủ điều kiện để mua. Suy đi nghĩ lại thì cuối cùng Liên quyết định sẽ dùng tâm huyết tình cảm của mình để dành tặng cho mẹ chồng một món quà ý nghĩa.
Video đang HOT
Và rồi điều điều gì đến cũng đến, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi đứng trước ngôi nhà rộng lớn của bạn trai khiến Liên hồi hộp vô cùng. Bước vào trong nhà thấy bố mẹ chồng ngồi chờ sẵn mà Liên cứ run lẩy bẩy, phải đến khi mẹ chồng tương lại nói chuyện niềm nở thì lúc đó cô mới cảm thấy đỡ lo lắng hơn một tý. Sau khi cúi chào ra mắt thì Liên bẽn lẽn tiến lại gần mẹ chồng rồi đưa món quà mà mình đã chuẩn bị.
- Con có món quà nhỏ tặng cho bác. Bây giờ đang là mùa đông nên con tự tay đan chiếc khăn này…con không có điều kiện để mua món quà đắt tiền nên chỉ có thể dùng tấm lòng của mình gửi đến bác thôi ạ. Con mong bác sẽ thích món quà này.
Liên vừa dứt lời thì mẹ chồng cô cầm chiếc khăn lên nhìn chằm chằm mà không nói một câu gì mà chỉ bật khóc, thú thực thì lúc đó cô cũng lo lắng…Liên biết mình có phần hơi mạo hiểm. Vậy nhưng đúng lúc đó thì mẹ chồng Liên vội cầm lấy tay cô rồi nói.
- Cảm ơn con, món quà rất ý nghĩa. Nhìn chiếc khăn này mà mẹ nhớ cái thời ngày xưa mẹ cũng tự tay mua len rồi về đan khăn tặng cho bố thằng Huy. Con người ta sống ở đời cái quan trọng nhất vẫn là tình cảm, tiền bạc thì sau này có thể kiếm được nhưng nếu đánh mất đi tình cảm thì sẽ không còn gì nữa. Bác không quan trọng chuyện nhà con giàu nghèo, miễn con sống chung thủy, trọn nghĩa vụ làm dâu, làm vợ là được rồi.
- Dạ vâng ạ, con xin nghe lời chỉ dạy của bác.
- Sao lại vẫn xưng hô bác cháu..phải xưng hô mẹ con dần là vừa đi chứ? _ Mẹ chồng Liên mỉm cười.
- Dạ, Thưa mẹ.
Và thế là tối hôm đó cả gia đình Huy quay quần bên nhau khi đón thêm thành viên mới trong nhà, chưa bao giờ Huy và Liên cảm thấy hạnh phúc như bây giờ. Từ nay với Liên cuộc sống sẽ tốt đẹp và hạnh phúc…cô sẽ sống trọn vẹn như những lời mà mẹ chồng đã dạy bảo.
Theo blogtamsu
Gần 3 năm bặt vô âm tín, tình cũ mới tìm đến tặng tôi món quà chưa kịp tặng vào ngày...
Suốt gần 3 năm tôi đã luôn mong mỏi tìm anh, vậy mà cuối cùng khi tôi đã không còn chờ ngóng anh nữa thì anh lại trở về.
ảnh minh họa
Tôi là con gái nhà nghèo. Những câu chuyện về con gái nhà nghèo thì nhiều vô kể. Nhưng tôi còn nghèo hơn người ta ở chỗ tôi không có cha mẹ, thật ra là tôi mồ côi từ nhỏ nên cũng không hề biết cha mẹ mình là những ai.
Tôi sống trong cô nhi viện, được mẹ đỡ đầu giúp đỡ. Cũng vì học khá nên tôi cũng được đi học đàng hoàng. Sau đó tôi quen với anh, khi đó anh đang là sinh viên năm cuối còn tôi mới là sinh viên năm nhất. Yêu nhau bằng sự ngây thơ trong sang nhất mà mình có. Chúng tôi đã đi quá giới hạn và tôi mang bầu.
Yêu được gần 1 năm thì tôi có bầu. Vừa thông báo tin cho anh vui vẻ lắm ôm chầm lấy tôi liền. Thế mà tôi bầu sau ngày báo tin cho anh chưa tròn một tháng anh đã mất tích. Mất tích ở đây nghĩa là không còn thấy sự xuất hiện của anh ở trường tôi nữa, vì đợt đó anh cũng đã sắp tốt nghiệp. Tôi nghe đâu anh ra nước ngoài định cư với gia đình rồi.
Chỉ còn l mình tôi với cái bụng ngày một to lên. Tôi ngại và xấu hổ nên đành bảo lưu kết quả học năm đầu tiên. Sau đó thì tự mình chật vật với cái bụng lùm xùm với ánh mắt kì lạ của biết bao người. Mẹ đỡ đầu khuyên tôi nên bỏ đứa bé. Tôi cũng biết mình còn quá trẻ để làm mẹ. Nhưng giờ tôi tự thấy đứa bé đó không có tội. Nếu tôi làm điều đó với nó tôi sợ mình sẽ ân hận. Vậy là tôi quyết định giữ đứa con lại ở cái tuổi đời 19.
Tôi tự mình sinh con, tự mình nuôi con rồi tự mình kiếm tiền. Cuộc sống ấy vô cùng vất vả, quãng thời gian ấy thật sự tôi không hề muốn nghĩ đến thêm một lần nào nữa.
Sau đó 3 năm, lúc này con trai tôi cũng đã hơn 2 tuổi, tôi vẫn chưa thể quay lại trường học vì có quá nhiều áp lực kinh tế quanh mình. Tôi và con trai sống bằng nghề bán đồ ăn sáng cho các anh chị văn phòng. Tôi với con thường đứng ở bên đường bán xôi, chè, bánh rồi những món đồ ăn vặt. Có những ngày thời tiết trở lạnh không đưa con ra ngoài theo được tôi đành phải gửi con ở nhà trẻ.
Cuộc sống ấy vẫn vất vả, vẫn khổ cực vô cùng. Nhưng đứa con nhỏ chính là động lực cho tôi luôn phải cố gắng mỗi ngày. Tôi vẫn sống bình thường như thế cho đến hôm đó, đang lúc dọn sạch chút hàng ế lại khoảng 10h sáng thì tôi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Anh, người đó chính là người đàn ông đã bỏ rơi mẹ con tôi ngày đó.
Tôi nhìn anh bằng con mắt kinh ngạc, anh nắm lấy tay tôi. Tôi giật ra rồi định bỏ chạy nhưng không thể. Anh kéo tôi lại, ôm chặt lấy tôi rồi bắt đầu nghẹn ngào:
- Em vất vả lắm đúng không?
- Anh, anh còn về đây làm gì? Chẳng phải anh bỏ rơi mẹ con tôi rồi sao?
- Anh xin lỗi. Mẹ anh đã thuê người đánh ngất anh rồi cho lên máy bay sang bên kia. Anh không có cách nào để về cả. Anh cũng không tìm được cách để liên lạc với em.
- Giờ anh mới có đủ tiền, anh đã chuẩn bị mọi thứ cho em rồi.
- Nhưng, em...
- Đây là món quà của anh trước ngày anh phải rời nơi này xa em.
- Đó, đó chẳng phải... nhẫn sao?
- Đúng rồi, là chiếc nhẫn cầu hôn dành cho em. Khi đó anh mới ra trường không có nhiều tiền nên mua chiếc này. Nhưng giờ có điều kiện hơn thì anh vẫn nghĩ chiếc nhẫn này thật sự có ý nghĩa. Em làm vợ anh nhé.
- Thật sao anh?
- Thật, anh về đây để tìm mẹ con em mà.
Tôi khóc nấc hết cả lên. Tôi đã không chuyển cả chỗ trọ, không chuyển đi đâu chỉ hi vọng có ngày anh tìm về mẹ con tôi. Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến. Thật không ngờ sau 3 năm bặt vô âm tín anh lại quay lại tặng tôi món quà ý nghĩa đó trước khi rời đi mà không thể tặng. Tôi tin rồi sự chân thành của anh sẽ khiến mẹ anh chấp nhận tôi. Gia đình tôi cuối cùng cũng được đoàn tụ rồi. Tôi cũng có cơ hội được làm cô dâu rồi.
Theo blogtamsu
Phải tổ chức đám cưới trong căn nhà cấp 4 tồi tàn, cô con dâu khóc không ra tiếng nhưng... Biết thừa mình lấy chồng nghèo, nhưng nhìn căn nhà cấp 4 tồi tàn của gia đình chồng quả thực tôi không thể nào mà vui vẻ cho nổi. Ảnh minh họa Tôi cũng là con gái phố, bố mẹ không mấy giàu có nhưng cũng được gọi là có của ăn của để. Thế mà tôi lại lấy con trai nhà quê,...