Món quà mẹ chồng tặng kỷ niệm 10 năm ngày cưới khiến tôi oà khóc nức nở cảm ơn
Mẹ nói xong mà tôi oà khóc nức nở cảm ơn. Có lẽ tôi nên nghe mẹ thay vì suy nghĩ nhiều như trước đây.
Trước đây tôi từng là một trưởng phòng nhân sự. Thời còn đi làm, tôi luôn trưng diện, để ý ngoại hình của mình. Thế nhưng từ khi có con mọi thứ thay đổi hẳn. Thay vì hết cữ đi làm, tôi quyết định nghỉ hẳn việc ở nhà chăm con cho yên tâm. Chồng tôi lo kinh tế cả gia đình, anh làm kinh doanh nên thu nhập cũng ổn.
Vì ở nhà chăm con, nên vợ chồng tôi đẻ 3 năm 2 đứa, lúc này tôi mới thấm mệt, vất vả thế nào. Sợ nhất là lúc 2 đứa nhỏ ốm cùng lúc, đứa chị thì khóc mà mẹ bận bế em không dỗ được. Thương con nhưng chẳng biết làm sao. Không đi làm ra tiền, tôi chẳng dám tiêu xài phung phí như trước. Tôi tiết kiệm từng đồng, có chăng chỉ mua đồ cho con.
Chồng tôi là người biết điều, thương vợ nên anh chưa bao giờ tỏ thái độ coi thường tôi. Chồng luôn động viên, giúp tôi bế con, làm việc nhà mỗi lúc rảnh rỗi. Đi làm về có đồng nào anh đưa tôi giữ hết. Chồng bảo đợi con thứ 2 được 1 tuổi rưỡi tôi nên đi làm trở lại cho thoải mái.
Lấy chồng tâm lý vậy mà nhiều khi tôi vẫn bị stress vì ở nhà chăm con, không đi ra ngoài mấy. Anh bảo tôi tìm giúp việc về đỡ đần việc nhà, nhưng tôi không đồng ý vì tốn kém. Tôi đã không đi làm ra tiền, còn thuê giúp việc chỉ thêm gánh nặng cho chồng thôi.
Video đang HOT
Thương con, đến khi con trai được 2 tuổi tôi vẫn quyết định ở nhà nhưng kinh doanh online. Vừa ở nhà chăm con được, vừa kiếm tiền được tôi không muốn đi làm công ty nữa. Vậy là bao năm nay tôi vẫn tất bật với việc nhà, buôn bán.
Thời gian trôi nhanh, vậy mà đã 10 năm chúng tôi kết hôn rồi. Chồng tôi bảo kỷ niệm ngày cưới, anh sẽ đưa mẹ con tôi ra nhà hàng ăn. Nhưng cái tính tiếc tiền của tôi lại bảo anh thôi, mua đồ về rồi mời ông bà nội qua. Anh đồng ý. Bố mẹ chồng tôi thoáng tính, thoải mái và tôn trọng con dâu. Có lẽ do chúng tôi không ở chung chăng?
Ông bà nội tới dự tiệc kỷ niệm, vậy mà lát sau có người chở một thùng khá to tới. Mẹ chồng chạy ra bảo anh ấy khiêng chiếc thùng đó vào gian bếp nhà tôi. Tôi hoang mang thì mẹ chồng bảo: “Mẹ tặng con chiếc máy rửa bát này nhân kỷ niệm ngày cưới của 2 đứa. Con ạ, giờ phụ nữ phải ra ngoài chứ không phải vùi mình vào góc bếp. Con hiểu ý mẹ chứ? Đã đến lúc con nghĩ cho bản thân rồi”.
Mẹ nói vậy, tôi oà khóc nức nở cảm ơn. Mẹ nói đúng, phụ nữ ở nhà thì mãi tự ti, chẳng thoải mái được. Có lẽ tôi nên nghe mẹ ra ngoài làm việc, gặp gỡ, va chạm cho cuộc sống nhiều sắc màu, thoải mái hơn. Tôi ở nhà chẳng biết tâm sự với ai, mệt mỏi cũng chỉ biết âm thầm chịu một mình, không muốn chồng lo.
(ngocmai…@gmail.com)
Sinh đôi nhưng nghèo quá đành cho đi 1 đứa, 18 năm sau tìm nhận con, tôi phải nằm liệt giường cả tháng
Thật may gia đình nhận nuôi con tôi vẫn ở chỗ cũ, thằng bé đỏ hỏn năm nào giờ đã là cậu thanh niên 18 tuổi khoẻ mạnh, đẹp trai.
Trước đây gia đình tôi rất nghèo. Vợ chồng lấy nhau khi cả hai chỉ làm nông, thu nhập bấp bênh chưa kể mẹ chồng ốm nặng tháng nào cũng phải đi viện. Nhà ngoại tôi lúc bấy giờ cũng nghèo chẳng dư giả gì nên không giúp đỡ được. Vợ chồng tôi cưới về đẻ luôn nên chi tiêu tốn kém. Không làm ra tiền, tiêu thì nhiều, chúng tôi vất vả lắm.
Không có kinh tế là vậy, tôi còn mắn đẻ. Bé đầu mới được 1 tuổi tôi đã có bầu tiếp. Vì áp lực kinh tế, tôi định từ bỏ đứa nhỏ nhưng nhà chồng không cho làm vậy. Bố chồng tâm sự động viên con cái là lộc trời cho, cứ đẻ rồi sẽ nuôi được chỉ vất vả một chút thôi. Thai nghén, ai ngờ tôi bầu đôi, tôi vẫn đi làm như thường, làm đến tận ngày sinh.
Tôi vẫn còn nhớ lúc đi đẻ 2 vợ chồng gom hết mới có 2 triệu trong tay, may tôi dễ đẻ lại có bảo hiểm nên không tốn kém nhiều. Ba ngày nằm viện, vợ chồng tôi gặp đôi vợ chồng hiếm muộn vào viện xin nhận nuôi bé. Họ biết hoàn cảnh gia đình tôi nên ngỏ ý xin nhận nuôi thằng bé thứ 2 nhà tôi và gửi chúng tôi 100 triệu coi như hỗ trợ.
Không có tiền, nhà lại đông con, vợ chồng tôi bàn tính cứ cho vợ chồng đó thì sẽ tốt với thằng bé hơn. Họ hiếm muộn, có kinh tế hơn, nên sẽ chăm sóc con tôi thật tốt. Vậy là tôi cho đi đứa con mình dứt ruột đẻ ra và mang 100 triệu về trang trải cuộc sống.
Họ nhận nuôi con với điều kiện chúng tôi không được đến thăm. Họ muốn đứa bé chỉ là con của họ thôi, vì nếu nó biết thằng bé sẽ đòi về với bố mẹ đẻ. Chúng tôi thực hiện lời hứa không đến tìm con. Tôi chỉ kịp bảo chồng theo họ, xem họ ở đâu, mai này có muốn tìm con còn biết chỗ.
Cuộc sống khó khăn, nhiều lo toan, chúng tôi cũng quên mất đứa con đã cho đi. Nhờ số tiền 100 triệu kia mà năm đó chúng tôi mua được mảnh đất giá rẻ, giờ hơn 10 năm bán đi lãi gấp rất nhiều lần. Có tiền bán đất, làm ăn tích cóp được sau bao nhiêu năm vất vả cuộc sống của mẹ con tôi đỡ khổ hơn, có của ăn của để. 18 năm rồi, mọi thứ thay đổi nhanh quá, các con đã lớn, vợ chồng tôi đã già đi rất nhiều.
Bây giờ an nhàn, dư giả, chúng tôi mong muốn tìm lại đứa con đã cho đi 18 năm trước để nói lời xin lỗi. Thật may gia đình nhận nuôi con tôi vẫn ở chỗ cũ, thằng bé đỏ hỏn năm nào giờ đã là cậu thanh niên 18 tuổi khoẻ mạnh, đẹp trai. Nó giống chồng tôi y như đúc, nhìn cái là nhận được ra luôn. Nhìn bố mẹ nuôi đối xử với con mình rất tốt, tôi yên tâm và thở phào nhẹ nhõm.
Không dám vào nhà nhận con, chúng tôi theo nó tới trường và nói ra toàn bộ sự thật. Tôi xin lỗi con, mong con nhận lại bố mẹ đẻ. Trái ngược với suy nghĩ của tôi, thằng bé cáu gắt, khó chịu nói với tôi những lời đau thấu tim can: "Ông bà bỏ tôi từ lúc lọt lòng vì tiền thì không xứng đáng làm bố mẹ tôi. Tôi không có người mẹ nào như thế. Cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, đừng làm phiền tôi. Ông bà không có tư cách xưng bố mẹ với tôi!".
Đứng sững trước lời con trai nói, tôi đau đớn vô cùng. Về nhà tôi suy nghĩ nhiều, khóc nhiều mà đổ bệnh nằm bẹp giường cả tháng trời. Chồng có đến tìm con xin lỗi, mong nó tha thứ một lần nữa nhưng thằng bé không chịu. Đúng là chúng tôi sai, đứa con nào chấp nhận khi bị bố mẹ bỏ rơi, "bán" đi từ lúc lọt lòng chứ.
(thanh259...@gmail.com)
Biết tôi có thai, sếp gọi vào phòng than thở mà tôi bất ngờ Tôi cúi mặt, nước mắt thi nhau rơi. Khi biết mình có thai, tôi đau điếng và đầy bất ngờ. Một phần vì kinh nguyệt của tôi không đều, có khi 2-3 tháng mới có một lần nên tôi chủ quan. Một phần bởi tôi đã chia tay người yêu được hai tháng rồi. Chúng tôi yêu nhau 3 năm nhưng không bằng...