Món quà không ngờ cho cô thư ký 12 giờ đêm còn nũng nịu đòi sếp ra nhà nghỉ ký hợp đồng
12h đêm qua, cô thư ký nhỏ của chồng tôi vẫn còn gọi điện thoại nũng nịu đòi sếp ra nhà nghỉ ký hợp đồng, chỉ vì nghĩ rằng sếp mình chưa có vợ và hình như cô ta nghĩ có thể tấ.n côn.g để được leo lên làm vợ sếp.
12h đêm qua, cô thư ký nhỏ của chồng tôi vẫn còn gọi điện thoại nũng nịu đòi sếp ra nhà nghỉ ký hợp đồng, chỉ vì nghĩ rằng sếp mình chưa có vợ và hình như cô ta nghĩ có thể tấ.n côn.g để được leo lên làm vợ sếp. Chưa bao giờ tôi gặp một nhân viên không biết chừng mực và phải trái như cô thư ký này, vì cô thư ký cũ xin nghỉ đẻ mà công ty chồng tôi mới phải thuê tạm cô này, nhưng chắc tôi không thể chịu được thêm nữa.
Chồng tôi trong lúc vỗ về tôi hả giận, vẫn nhẹ nhàng chối từ nhân viên, bảo rằng có việc gì để ngày mai giải quyết, xong rồi chồng dập máy. Trách người những cũng phải trách chồng tôi, ai đời là bố trẻ con rồi nhưng lúc nào cũng phong độ mơn mởn, khiến tôi bao phen ghen bóng ghen gió với mấy em xinh gái trẻ trung nghĩ anh chưa vợ con gì. Chồng tôi thật ra không phải là người trăng hoa, chẳng qua anh không muốn giải thích với những thành phần không đáng bận tâm đến. Mỗi lần tôi làm lớn chuyện, anh lại khùng lên mắng tôi:
- Ơ hay em buồn cười nhỉ, anh đang còn bao nhiêu việc, hơi đâu đi giải thích mình có vợ có con rồi. Người ta làm gì anh mà anh không để ý đến thì thôi, em cứ lo làm gì. Chả nhẽ anh cứ phải đi bảo với cấp dưới là tôi có vợ con rồi à?
Tôi nghe vậy, biết vậy nhưng cũng bực mình lắm. Nhất là cứ nhân viên mới vào công ty chưa biết gì, cứ qua khoảng 1 tháng là bắt đầu cò cưa sếp. Không hiểu sao suốt ngày ngồi lê đôi mách mà vẫn không hỏi được xem sếp có vợ con hay chưa.
Quay lại chuyện cô thư ký, tôi ban đầu định cho qua mọi chuyện, vì nghĩ thôi thì chắc nàng cũng chỉ làm nửa năm là cùng, nào ngờ đâu tối hôm sau đúng 12h cô ta lại gọi điện thoại. Nhìn chồng tôi nhíu mày bắt máy, tôi đã điên tiết lên rồi. Chồng lại chối khéo như hôm qua, đồng thời gằn giọng bảo thư ký từ giờ ngoài giờ hành chính ra không được gọi cho anh nữa. Tôi từ đầu đến cuối nằm im thin thít, đợi chồng ngủ lại, với tay lấy điện thoại anh lưu số cô thư ký mới vào máy mình, xong xuôi tôi lại ngủ tiếp.
Ơ hay em buồn cười nhỉ, anh đang còn bao nhiêu việc, hơi đâu đi giải thích mình có vợ có con rồi. (Ảnh minh họa)
Ngày hôm sau, nhè vào giữa trưa, tôi gọi điện vào số cô thư ký mới của chồng. Tôi bảo:
- Alo, xin hỏi đây có phải là số máy của cô Nga không ạ?
Đầu dây bên kia lưỡng lự đáp vâng, tôi lại bảo:
Video đang HOT
- Chào em, chị là vợ của anh Quân – sếp em. Chả là sáng nay anh đi làm nhưng hình như chưa ăn sáng, chị lo quá mà không biết làm sao, bèn nấu cơm gửi sang cho anh. Chị đã thuê người mang tới, em xuống lấy lên cho anh hộ chị nhé!
Chào em, chị là vợ của anh Quân – sếp em. (Ảnh minh họa)
Thư ký chồng tôi lắp bắp dạ vâng, không nói được gì hơn bèn theo hướng dẫn của tôi đi lấy hộp cơm lên cho sếp. Tối hôm ấy, chồng về vẫn như mọi ngày, nhưng tối đến nằm ngủ lại kéo tôi lại ôm rồi bảo:
- Này, mình hôm sau không phải làm thế đâu. Mình phải tin anh chứ, anh đâu có làm gì có lỗi với mình và con.
Tôi tủm tỉm cười rồi lườm chồng bảo:
- Anh không làm gì, không có nghĩa là mấy cô kia không nhảy bổ vào. Mèo chả bao giờ chê mỡ cả!
Chồng thấy tôi có vẻ căng, bèn im lặng ôm tôi rồi ngủ. Tôi cũng không biết mình làm thế có đúng không nữa, chỉ sợ là phản tác dụng thì không hiểu sẽ phải xử lí như thế nào. Có ai có cao kiến gì giúp tôi với, cứ thế này tôi rất mệt mỏi!
Theo Một Thế Giới
Đêm qua, tôi đã ôm con tháo chạy khỏi nhà chồng đáng sợ
Mẹ chồng bê nguyên một chậu nước lạnh hắt vào người tôi miệng lẩm bẩm xua tà. Đau lòng hơn, con trai tôi cũng bị dính nước lạnh từ chậu nước của bà nội nó rồi khóc òa lên.
Chào mọi người, đây là lần đầu tiên tôi viết tâm sự , mong mọi người bớt chút thời gian đọc và cho tôi vài lời khuyên.
Cách đây 6 năm, tôi gặp và quen chồng tôi khi hai đứa vẫn còn ở quê. Sau khi vào miền Nam làm, tôi và anh ấy đã dọn về sống chung luôn. Nói là sống chung nhưng mà chúng tôi còn ở cùng hai người nữa, tôi và em gái chồng ngủ dưới nhà, còn chồng tôi và em trai ở trên gác.
Chẳng ai biết việc tôi về sống cùng anh ấy cả, cho tới khi gia đình chồng biết, họ ra sức cấm cản. Mẹ anh ấy suốt ngày gọi điện thoại chử.i mắng tôi dù chưa biết một chút gì về con người tôi, em kế của anh cũng quyết dọn về ở cùng để ngăn cản. Chưa hết, lần lượt các em chồng dùng những lời lẽ xúc phạm để "dạy dỗ" tôi.
Thời gian đó, tôi chỉ im lặng không hé nửa lời. Tôi chỉ nói riêng với anh ấy và muốn chia tay, nhưng anh không đồng ý và không cho tôi chuyển ra ngoài sống vì anh rất yêu tôi.
Có lần, ba anh ấy vào Sài Gòn để ngăn cản hai đứa. Nhưng anh đã đậ.p đồ và tuyên bố sẽ từ bỏ cha mẹ nếu như ông bà vẫn cứ ngăn cản. Sáng hôm sau, ông đã xách đồ về quê luôn.
Sau một tuần suy nghĩ, tôi quyết định gọi điện xin lỗi vì không gặp ông và xin phép được về quê anh ấy để thưa chuyện, giải quyết những khúc mắc và tìm lý do vì saogia đình anh ấy lại cẩm cản quyết liệt như vậy.
Lạ lùng là sau lần về nói chuyển nửa buổi, dạ thưa, trình bẩm đó mà họ đã thay đổi thái độ, còn gọi điện luôn cho bố mẹ tôi để quyết luôn ngày cưới. Lúc đó, tôi thầm cảm ơn và yêu quý họ vô cùng.
Thế nhưng, đó không phải là hạnh phúc mà tôi nhận được. Họ chấp nhận tôi như một sự ban ơn, một sự trả thù trong mật ngọt, chỉ có vợ chồng tôi khờ dại không nhận ra mà thôi.
( Ảnh minh họa)
Cưới về, tôi không phải làm dâu, cũng chẳng phải đụng chạm gì nhiều. Năm về quê một lần và được ở vài ba ngày thôi. Mỗi lần về quê tôi đều mua quà cho mọi người, cũng vui vẻ và mọi người trong nhà chồng ai cũng đối xử với tôi tử tế, trừ đứa em gái kế của chồng tôi ra.
Thực ra, tôi nghĩ chắc là diễn trước mặt chồng tôi thôi chứ chưa bao giờ ba mẹ chồng gọi cho tôi một cuộc điện thoại hỏi thăm, dù là lúc tôi bầu bí, chăm con nhỏ suốt 5 năm liền.
Tôi cũng chưa bao giờ nhận được một xu nào từ gia đình nhà chồng cả, trừ một triệu tiề.n cưới thì tôi không biết nhà chồng họ là ai, có thật là ông bà của con tôi không. Thế nhưng tôi chẳng hề quan tâm vì nghĩ mình phận dâu, có chân tay có sức lao động thì tự nuôi mình nuôi con được. Tôi vẫn cố sống tử tế vì chồng vì con.
Cuộc sống có lẽ sẽ vẫn yên ổn nếu như không có ngày, tôi phải đối mặt với đứa em kế của chồng. Những lời nguyền khi nó chơi xấu tôi lúc còn ở cùng phòng trọ đã thành sự thật. Nó đã ngủ với người ta đến mang thai nhưng người ta không nhận. Rồi em chồng tôi phải bấu víu vào "chàng phi công" thua nó 5 tuổ.i để bắt đổ vỏ.
Vì sợ mất mặt với anh em bà con và nhất là gia đình tôi nên mẹ chồng tôi sắp xếp cho nó về quê "chàng phi công" kia để sinh nở một mình dưới đó. Khi con nó được 8 tháng thì bồng con về quê và cả gia đình nhà chồng tôi đã diễn rất giỏi, giả vờ x.ỉ v.ả em chồng ngu muội, không cho gia đình biết để đến nông nổi này mới bế con về.
Tôi lúc đó đã cười thầm và khin.h b.ỉ màn diễn dịch tài giỏi của họ. Vì tôi biết rất rõ quá trình thông qua Facebook của "chàng phi công" kia. Tôi đã dùng tài khoản khác kết bạn để theo dõi.
Sau khi chàng phi công đưa hai mẹ con nó về trả cho ba mẹ chồng tôi vì nghe xóm làng bàn tán đứ.a b.é không giống cha, nó âm thầm đi xét nghiệm và mọi chuyện bại lộ. Vậy là em chồng tôi có con mà chẳng cưới xin gì, cũng chẳng có xe hoa đưa đón, ba mẹ chồng tôi mất mặt, nhụ.c nh.ã với chòm xóm.
Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi vẫn im lặng. Em chồng tôi có hỏi ngày xưa nó có lỗi với tôi, bây giờ nó phải trả giá, tôi đã hài lòng chưa? Tôi đã bảo thẳng với nó rằng, ngày xưa tôi có nguyền rủa nó sau này lấy chồng sẽ phải trả giá, không ngờ lại còn thê thảm hơn cả tôi từng nghĩ. Em gái chồng tôi căm thù tôi từ đó.
Sau vụ việc ấy, tôi chẳng còn một chút sự tôn trọng nào với cả nhà chồng. Tôi cũng không gọi điện hỏi thăm họ nữa vì thấy họ sống giả tạo, vô đạo đức quá. Tôi chỉ còn sự khin.h thườn.g và nhiều lúc còn không muốn có sự liên quan nào nữa.
Thế nhưng vẫn còn chồng và con tôi. Tết nhất tôi vẫn phải bế con theo chồng về quê nội. Vào ngày 26/4 vừa qua, khi chồng tôi được nghỉ phép và tôi cũng cắt phép về quê chồng chơi một tuần.
Thật bất ngờ là vào đến cổng nhà, ba mẹ chồng, các em chồng nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù. Em kế chồng bế con lại gần hỏi "Vẫn còn về đây à?".
Ba chồng, mẹ chồng gọi ngay vợ chồng tôi vào nhà nói chuyện. "Ba không ngờ con lại lấy phải đứa vô học như vậy. Suốt mấy tháng nay nó không gọi hỏi thăm ba mẹ một lần. Nó còn nguyền rủa cho em con ra nông nổi này. Nếu con còn yêu thương ba mẹ thì bỏ, còn không thì hai đứa đừng về nhà này nữa".
Chồng tôi nghe thế chẳng hiểu gì quay sang nhìn tôi rồi hỏi. Tôi kể lại câu chuyện từng trao đổi với cô em chồng trước đó. Anh ấy quay ngoắt nhìn tôi rồi bảo "Tốt nhất mẹ con cô nên đi đi". Mẹ chồng bê nguyên một chậu nước lạnh hắt vào người tôi miệng lẩm bẩm xua tà. Đau lòng hơn, con trai tôi cũng bị dính nước lạnh từ chậu nước của bà nội nó rồi khóc òa lên.
Tối hôm qua, tôi đã bế con trong nước mắt chạy khỏi ngôi nhà của những con người đáng sợ đó. Theo mọi người, tôi có quá quắt khi nguyền rủa em chồng như thế? Và trong chuyện này tôi có sai không?
Theo Người Đưa Tin
Chồng ơi em... 'rụng' rồi, anh về nhà ngay! Vợ gọi điện, tôi phóng xe máy về, mệt đứt cả hơi. Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, lại hồi hộp lo lắng, nhìn bộ dạng vợ năn nỉ chờ đợi... tôi chẳng 'làm ăn' gì được. Mặc dù cu Bin nhà tôi hiện đã được 1 năm tuổ.i nhưng hành trình để có được cu cậu quả thật không đơn giản. Lấy...