Món quà ‘không đối thủ’ của lão chồng ‘khô hơn cả ngói’ ngày 20/10
Thế là hết ngày 20/10, chị cũng được bằng bạn bằng bè. Được ông chồng dùng kế dạy cho một bài học nhớ đời. Thế thôi chị đành an phận với ông chồng ‘khô hơn ngói’, mong sao ngày nào lão cũng tốt với chị là hạnh phúc rồi.
Sắp đến 20/10, giống như các chị em thích chia sẻ, khoe quà cáp với nhau, chị tìm cách nhắc khéo chồng.
Chị biết từ thời yêu nhau đến giờ, chồng chị thuộc loại “ khô hơn cả ngói”, sẽ chẳng có chuyện quà cáp nhân dịp lễ tết gì đâu. Mấy năm nay chị cam chịu, vì nhà cũng chẳng có điều kiện gì cho lắm, nhưng giờ kinh tế gia đình đã ổn định, có của ăn của để, cũng đã đến lúc chị chiều chuộng bản thân.
Chị cũng chả cần hột xoàn, nhẫn kim cương gì đâu, chỉ cần chồng nhớ tặng bông hoa cho bằng chị bằng em là vui lắm rồi.
Đọc đi đọc lại mấy tuyệt chiêu nhắc chồng của các chị em, chị quyết định chọn cách đơn giản nhất. Chị khéo léo mượn những chuyện bên lề để nhắc chồng: Anh có nhớ cái Linh bạn em không, nó sinh nhật đúng ngày 20/10 đấy, chồng nó sướng nhỉ, phải tặng quà mỗi một lần”.
Nghe chị nhắc anh cũng chỉ ậm ừ cho qua, rồi lại ngồi xem thời sự. Chị bực lắm, chị nghĩ bụng, vậy là cũng sẽ như mọi năm chằng có quà đâu. Vậy thì chị sẽ tự thưởng cho mình một chiếc váy hàng hiệu thật đẹp. Càng nghĩ chị càng hí hứng, mình sẽ cho lão chồng mở to mắt ra: “Mình cũng xinh như mấy em chân dài trên cái tạp chí mà lão hay xem hàng ngày vậy”.
Thế rồi sau giờ làm ngày 20/10 chị chẳng vội vã như mọi ngày về nấu cơm, chị đi vòng quay trong các shop quần áo lớn, cuối cùng cũng chọn cho mình một chiếc váy như ý. Xong việc chị định phi xe về nhà khoe với lão chồng. Nào ngờ nhận được cú điện thoại của lão : “Nay anh đi liên hoan với các chị em ở cơ quan, tối anh ngủ lại nhà thằng Hùng, em mua gì về ăn tạm nhé”.
Bực mình chị quát: ” Anh ở luôn đó đi, đừng bao giờ về nhà nữa?”
Video đang HOT
Vậy là bao nhiêu kế hoạch của chị bỗng chốc tan biến, càng nghĩ chị càng thấy tủi thân. Người ta 20/10 thì quà to, quà nhỏ, tin nhắn không ngớt, còn lão chồng nhà mình thì …
Thế thôi về nhà, tắm rửa, nghỉ ngơi cho khỏe, nghĩ vậy chị phi xe thẳng về nhà.
Về nhà, đèn vẫn chưa sáng, chị thấy cô đơn lạ thường, mọi ngày có anh bên cạnh ríu ra ríu rít, tuy hơi bực mình nhưng vẫn thấy vui. Nay anh đi vắng, chị mới biết thì ra chị chả cần quà cáp gì đâu, chỉ cần vợ chồng bên nhau mâm cơm tối, hạnh phúc xum vầy thế là đủ. Tắm gội xong chị leo lên giường tính ngủ, nhưng trằn trọc mãi vẫn chẳng thể vào giấc, chị chợt nhớ đến cái gối ôm ” 37 độ” hàng ngày vẫn dùng. Nước mắt lăn dài, chị nhớ anh lắm.
Thôi thì lỳ mặt vậy, chị vùng dậy, lấy điện thoại gọi cho anh, vừa sụt sùi vừa nói: ” Mình đang ở đâu đấy, về nhà, em sợ”.
Chị nghe rõ đầu bên kia tiếng cười nhè nhẹ, rồi anh cụp máy. Tưởng anh phớt lờ, chị vỡ òa trong đêm.
Thế mà chỉ chưa đầy 5 phút sau, chị đã nghe thấy tiếng xe nổi ngoài cổng, tiếng lách cách của chìa khóa. Biết anh về, chị lau vội nước mắt, chạy ra cửa nhà. Chị ngạc nhiên khi thấy anh đứng trước cửa với một bó hoa hồng to đùng, nhoẻn miệng cười, thế là chị cũng có quà 20/10.
Thấy chị cười ngốc, anh nhẹ nhàng vỗ về, mình người lớn rồi mà em, trẻ con gì nữa mà mè nhèo quà cáp. Đâu phải anh không biết nay là 20/10, nhưng cần gì phô trương chỉ cần vợ chồng mình yêu thương gắn bó với nhau là được rồi, thiên hạ khoe kệ họ em ạ. Chỉ thấy vợ sụt sùi, anh biết chị đã mủi lòng, ôm chị vào lòng, anh thỏ thẻ:
– Xem nào vợ anh vẫn chưa ăn cơ à, để anh trổ tài nấu món bò sốt vang cho vợ nhé
– Đồ dẻo mồm, nói rồi chị vùi chặt đầu vào lòng anh. Em cũng xin lỗi đã nặng lời với chồng.
Thế là hết ngày 20/10, chị cũng được bằng bạn bằng bè. Được ông chồng dùng kế dạy cho một bài học nhớ đời. Thế thôi chị đành an phận với ông chồng ” khô hơn ngói”, mong sao ngày nào lão cũng tốt với chị là hạnh phúc rồi.
Duyên Đoàn
Ngày 20-10, không món quà nào bằng sự yêu thương chân thành
Đó chỉ là một ngày như bao ngày khác, chẳng qua người ta chọn ngày ấy để kỷ niệm thôi. Tại sao lại phải áp đặt ngày ấy phải có quà hay phải được quà?Rốt cuộc tất cả cũng chỉ là phù phiếm thôi mà.
Nhiều khi tôi nghĩ, không biết mình có phải phụ nữ không nữa! Cái mà tôi nói là phụ nữ không chỉ là cơ thể, là thiên chức là giới tính, mà là những quan điểm và những đòi hỏi rất thường tình. Tôi đi làm, phì cười vì nhìn thấy có chị mặt mũi hớn hở khoe rộn ràng chồng mua cho quà này, bồ tặng cho quà kia, và người yêu cho quà nọ. Rồi họ mang ra những chiến lợi phẩm nào son, nào quần áo, túi xách hàng hiệu.... Thi nhau kể về bữa tối ngọt ngào vào lãng mạn.
Cũng có những người chau mày ủ dột, mặt đầy nét hờn ghen, rằng chồng khô khan, không tâm lý, nên chẳng có quà gì hết.
Sao phải khổ thế nhỉ? Đó chỉ là một ngày như bao ngày khác, chẳng qua người ta chọn ngày ấy để kỷ niệm thôi. Tại sao lại phải áp đặt ngày ấy phải có quà hay phải được quà để thể hiện một điều gì đó ? Rốt cuộc tất cả cũng chỉ là phù phiếm thôi mà.
Tôi nhớ có một sinh nhật, tôi ở trong bệnh viện sinh con. Sáng chồng vào, bẽn lẽn nhìn tôi, rồi nói "chúc vợ sinh nhật vui vẻ" rồi đưa cho tôi 2 quả trứng luộc rồi bảo sáng sớm anh chẳng mua được gì, luộc 2 quả trứng, anh bóc cho tôi ăn. Nhìn cách anh bóc trứng rồi bẻ từng miếng cho tôi ăn, tôi còn thấy hạnh phúc hơn rất nhiều so với việc được tặng quà. Hay tôi còn nhớ hồi yêu nhau. Ngày lễ tình yêu, anh ôm một bó hoa thật to, chẳng gói chẳng bọc, ấn vào tay tôi. "Hoa thập cẩm ạ?" anh hồn nhiên nói "Anh chọn mỗi loại 1 bông". Tôi nhìn lại trong đó có cả hoa huệ, trợn mắt lên, tôi nghĩ con bán hoa cũng kỳ thật.
Cũng như hôm nay, con ốm nắm trong viện, anh vào thay ca sớm, đầu rối như tổ quạ, ngoắc ngoắc tay tôi cười nhè nhẹ "Quà treo ở xe nhé!". Hóa ra là áo ấm anh mang cho tôi, ừ hôm qua tôi vào viện vội, không mang áo đi thật. Tôi thấy gió mùa đông khá ấm.
Chưa bao giờ tôi đòi hỏi, những người xung quanh tôi phải quan tâm tôi theo cách nào đó đó thật cầu kỳ và tốn kém, mở zalo, facebook lời chúc ngập tràn cũng không cảm thấy vui bằng ăn 2 quả trứng luộc. Tất cả đều tùy thuộc vào suy nghĩ của mỗi người mà thôi, cho là đủ ắt sẽ đủ, bảo thiếu thốn thì chắc chắn không thể đủ rồi! Lúc nào ai cũng thấy tôi thật vui tươi, đơn giản tôi không muốn gây áp lực cho chính bản thân mình phải phụ thuộc vào bất cứ ai khác.
Sống, nên chiều cảm xúc của mình một chút, sẽ được yêu nhiều hơn là thương. Mà tôi thì chỉ thích được yêu thôi!
Vân Anh
Quà 'độc' và bài học 'dạy' vợ ngày 20/10 Đấy, lại sắp 20/10 rồi. Lại nhớ. Nhất định phải kể cho chị em. 3 năm về trước lão chồng tặng quà "độc" và "dạy" cho tôi bài học nhưng lại khiến tôi phục sát đất như thế nào 3 năm trước là năm đầu tiên tôi và lão ở trên cương vị mới là vợ chồng chứ không còn là bạn nam...