Món quà cưới bất ngờ từ người cũ của vợ khiến tôi chỉ biết yêu cô ấy nhiều hơn
Thú thật khi bóc quà từ người yêu cũ của em – tôi cũng rất run. Bởi cũng đã được nghe, đọc và chứng kiến bao cảnh “dở khóc dở cười”, thậm chí là “trớ trêu”…
Cuối cùng thì sau biết bao sóng gió và khó khăn về khoảng cách địa lý xa xôi, phong tục tập quán vùng miền, tôi và em đã nên vợ nên chồng trong sự chứng kiến và chúc phúc của họ hàng, bạn bè và đồng nghiệp.
Món quà cưới bất ngờ từ người yêu cũ của vợ khiến tôi chỉ biết yêu cô ấy nhiều hơn 0
Tôi còn nhớ như in hình ảnh mẹ em rưng rưng nước mắt cầm tay tôi và nói: “Mong các con trọn đời hạnh phúc bên nhau nhé! Chỉ cần như vậy thôi là má mãn nguyện lắm rồi”.
Em người gốc trong miền Nam, ra Hà Nội học rồi ở lại làm việc luôn. Lần đầu tiên gặp em, tôi đã rất ấn tượng với khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu. Khác với lời dị nghị rằng con gái miền Nam xinh nhưng ăn chơi và sành điệu lắm, tôi thấy ở em sự hiền lành, dịu dàng và giản dị, chân thành.
Và tôi dường như đã “yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên”. Một thời gian sau nữa, khi khẳng định đó là sự rung động thực sự từ trái tim chứ không phải là nông nổi nhất thời, tôi đã chủ động làm quen và trở thành bạn của em. Từ tình bạn, chúng tôi đã chơi thân với nhau rồi trở thành người yêu từ lúc nào không hay.
Tuy nhiên, tình yêu của chúng tôi cũng đã gặp chút rào cản khi bố mẹ hai bên đều e ngại khoảng cách xa xôi về quê quán. Nhưng rồi, chúng tôi đã chứng minh cho mọi người thấy, tình yêu chân thành và sâu sắc sẽ xóa nhòa được mọi khoảng cách.
Ngày cưới diễn ra vui vẻ, đầm ấm và trọn vẹn. Đêm đó, sau khi bóc quà của mọi người, nhìn thấy hộp quà có tên Nguyễn Xuân Trường (tên người yêu cũ của em)- tôi nhìn thấy nét mặt em thoáng chút bối rối.
Và bản thân tôi cũng hồi hộp không kém. Thật bất ngờ, trong đó là một lá thư tay với những nét chữ cẩn thận, lá thư kín 4 mặt, khá dài. Và sau khi đọc xong, tôi chỉ biết lặng im, nhìn em và cảm thấy yêu em hơn bao giờ hết.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Thú thật khi bóc quà, tôi cũng rất run. Bởi cũng đã được nghe, đọc và chứng kiến bao cảnh “dở khóc dở cười”, thậm chí là “trớ trêu” khi nhận quà từ người yêu cũ trong ngày cưới.
Trước đó, tôi cũng đã từng được anh ta gọi điện hẹn gặp vài lần. Khi thì trong quán cafe, khi thì trên bàn nhậu, nhưng nội dung thì lần nào cũng na ná như nhau – chuyện về “quá khứ ăn chơi” của em. Theo lời anh ta, từ hồi còn là học sinh cấp 3, em đã cặp kè cùng thầy giáo chủ nhiệm để được điểm cao, rồi lại có cả vợ người khác đến tận trường học đánh ghen… Chính vì thế, em đã phải cất công ra ngoài này thi Đại học rồi ở lại làm việc chứ không muốn quay về trong đó nữa… Và còn rất nhiều chuyện khác…
Sau buổi gặp đầu tiên, tôi cũng đã rất suy nghĩ trước những gì anh ta nói. Nhưng cho đến lần gặp thứ 2, thứ 3, tôi đã mơ hồ nhận ra được mục đích những câu chuyện đó của anh ta. Mặc dù chưa dám khẳng định là anh ta có bịa đặt hay không, nhưng tôi cảm giác anh ta muốn chia rẽ chúng tôi, muốn “trả thù” em vì đã dám bỏ anh ta…
Và sau đó, tôi đã không kể lại chuyện này với em mà tự mình tìm hiểu về nguyên nhân em ra Hà Nội học. Câu trả lời từ bạn bè và người dì của em đã rõ – Vì người dì của em sau khi lấy chồng ngoài này thì chồng bị ung thư, dì lại không sinh được con. Tài sản trong gia đình đều “đội nón ra đi” sau những đợt điều trị cho chồng. Dì cũng rất buồn tủi và không muốn quay về quê vì ngại lời xì xào bàn tán của người đời.
Mẹ em chỉ có dì ấy là em gái duy nhất. Chính vì thế, sau khi biết được hoàn cảnh thương tâm của dì, em đã quyết định ra ngoài này học và làm việc để ở bên cạnh an ủi, động viên dì ấy bắt đầu cuộc sống mới.
Tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bởi trong lá thư từ người yêu cũ của em, đã không còn những lời oán trách, “kể lể em đủ điều xấu” nữa. Thay vào đó, anh ta thừa nhận từ trước đến giờ đã dựng nên mọi chuyện, mong chúng tôi tha thứ và chúc phúc cho cuộc sống mới của em…
Cũng từ câu chuyện của mình, tôi đã nghiệm ra một điều rằng: “Niềm tin là thứ quan trọng và đáng giá nhất trong cuộc sống. Đó cũng là thứ một khi đã đánh mất thì sẽ không thể lấy lại được như ban đầu. Chính vì thế, đừng vì chút nông nổi mà dẫn đến hiểu nhầm, oán trách nhau…”
Theo Afamily
Lấy vợ rồi mới biết người cũ thật đáng thương
Người ta nói anh sẽ bay sang Nhật cùng vợ mới cưới, còn Vân ở lại nơi đây ôm nỗi đau cả đời.
Vẫn đau khổ nghĩ về cuộc hôn nhân đã đổ vợ. Tình yêu suốt 3 năm của hai người lại vỡ tan như bọt sóng, mà người gây ra nó lại chẳng phải ai khác chính là Vân. Những im lặng và sự cam chịu của cô gái 24 tuổi khiến cô đau khổ suốt đời.
Ngỡ tưởng sau khi ra trường, có công việc ổn định hai người sẽ kết hôn. Vân và người yêu may mắn hơn rất nhiều người ở chỗ không bị gia đình ngăn cản hay bị áp lực kinh tế gây khó khăn. Mọi bước đi mà hai người trải qua dường như bằng phẳng đến không ngờ. Thế nhưng có ai biết trước chữ ngờ!
Vân đi làm, điều kiện kinh tế của gia đình khá giả, lại thêm phần Vân xinh đẹp, dáng người khỏi chê. Vân có nhiều người theo đuổi ngay từ những năm còn là sinh viên. Thế nhưng Vân quyết định chọn anh, vì với Vân anh không hề thua kém gì. Anh đẹp trai, con nhà gia giáo, tính tình hiền lành, hơn Vân 2 tuổi, công việc cũng ổn định, tương lai đang rộng mở.
Vân biết mình sẽ mất anh, nhưng cô lại không thể mạnh mẽ như lúc đưa ra quyết định chia tay, tim cô như rỉ máu. (ảnh minh họa)
Hai người dự định cuối năm kết hôn, mọi chuyện đã được hai bên gia đình đồng ý, chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt nữa là xong. Thế nhưng đùng một cái Vân nói là chưa muốn cưới, cô muốn đi du học 2 năm rồi mới nghĩ đến chuyện cưới xin. Ai nói sao Vân cũng không nghe, cứ giữ khư khư quan điểm "còn trẻ, cưới sớm làm gì cho khổ...".
Anh chán nản vì những biểu hiện lạ của cô, trong những buổi đi chơi với nhau Vân cũng tỏ ra khác thường, lạnh nhạt. Sau gần 2 tháng kéo dài cuối cùng Vân cũng nói lời chia tay anh, chỉ với một lý do "hết yêu rồi". Một người có lòng tự trọng như anh níu kéo 1 lần, 2 lần không được anh đành buông tay.
Khó khăn nhất cho anh lúc này là không biết giải thích với gia đình chuyện này ra sao. Và cũng không biết phải đối mặt với gia đình Vân như thế nào nữa khi chuyện hai người đổ vỡ. Mà lý do Vân đưa ra cũng thật vô lí, anh cũng không muốn hỏi thêm.
Ngày anh lên máy bay sang Nhật làm việc cũng là ngày Vân khóc nức nở dọc theo con phố hai người vẫn thường qua lại. Anh đi sang bên đó cũng vì muốn quên Vân, và cũng là để trốn chạy sự thật đau đớn này, trốn chạy ánh mắt của người thân.
Vân biết mình sẽ mất anh, nhưng cô lại không thể mạnh mẽ như lúc đưa ra quyết định chia tay, tim cô như rỉ máu. Cô không dám ra sân bay tiễn anh, hay đơn giản chỉ là nhìn trộm anh, cũng bởi vì cô sợ hình ảnh ấy sẽ ám ảnh cô, sẽ khiến cô không thể quên được anh.
Sau khi anh đi, Vân không đi du học, thật ra đó chỉ là cái cớ để cô chia tay anh. Cô vẫn tiếp tục cuộc sống, vẫn đi làm, vẫn chơi, vẫn cười, vẫn khóc... trong suốt hai năm. Cô không quen thêm một người con trai nào khác sau khi chia tay anh.
Con trai là vậy, 2 năm sau khi sang Nhật, anh quen và yêu một cô nàng Việt kiều xinh xắn. Lần về nước này là để anh tổ chức đám cưới. Nhìn anh hạnh phúc bên vợ, Vân mới yên tâm đối diện với anh. Ngày anh cưới, Vân mang một hộp quà to, đẹp đến tặng anh, ai cũng ái ngại nhìn hai người. Vân khẽ nói vào tai anh "Chúc anh hạnh phúc. Giờ thì em yên tâm rồi...".
Vân ra về để lại những băn khoăn trong lòng anh. Hai ngày sau khi cưới, anh có đến thăm hỏi bố mẹ Vân, nhưng lúc đó Vân đang đi làm, không có nhà. Nhìn anh hạnh phúc, mẹ Vân bỗng sụt sùi nước mắt mà trách: "Con ơi, con giờ thì hạnh phúc bên vợ. Còn Vân nhà bác, nó đau lắm, nó khổ có ai biết đâu, nó cứ giữ kín một mình. Nếu không phải vì uất hận quá thì nó đã không nói ra với hai bác.
Giờ đây nhìn con bé cứ héo úa dần mà tim bác nhói đau. Con nhớ ngày con tai nạn xe không, con cần máu nhưng chỉ có Vân là cho máu cho con được. Chính cái ngày ấy không hiểu sao Vân lại nhiễm HIV, con may mắn nên không sao cả. Nó sợ làm khổ con cả đời nên nó chịu đau một mình. Bây giờ nó đang sống trong bệnh tật, còn con lại hạnh phúc. Bác thương con Vân nhà bác quá. Thôi con cứ về đi. Chúc con hạnh phúc."
Anh câm lặng mà dòng nước mắt tuôn rơi. Bỗng dưng anh thấy hoang mang, muốn nổ tung đầu. Anh phải làm gì đây khi Vân là người anh yêu nhất, cô ấy đang ngày đêm sống với bệnh tật. Còn vợ anh, cô ấy không có tội.
Một tuần sau đó, Vân nghe người ta nói anh đã bay sang Nhật cùng vợ. Họ nói anh sẽ không bao giờ quay trở lại Việt Nam nữa. Phải chăng anh đang muốn trốn chạy điều gì. Trốn chạy Vân ư? Không thể, vì Vân đâu có đuổi theo anh, đâu có bám riết lấy anh. Hay anh đang trốn chạy bản thân mình và quá khứ.
Theo Phunutoday
Đêm tân hôn tủi nhục đầy "máu và nước mắt" của cô dâu trót đã đánh mất "cái ngàn vàng" Lúc Minh theo đuổi tôi, tôi thấy anh cũng khá hiền lành, tử tế, không tỏ ra gia trưởng hay bảo thủ gì, thật không ngờ anh vẫn còn những suy nghĩ như thế... Thực ra trước khi đến với Minh, tôi cũng từng trải qua một mối tình sâu đậm với mối tình đầu, yêu đương say đắm, lúc đó tôi nghĩ...