Món ngon Hà Nội Khi tên món ăn đã thành tên phố
Sinh sống ở Hà Nội bao nhiêu năm, đôi chân đã đi mòn không biết bao nhiêu con phố, đã nếm thử không biết bao nhiêu món ăn.
Nhưng có những con phố đã quen đến nỗi mà chỉ cần nói đến nó là người ta nhớ ngay đến hương vị, đến hình dáng cô bán hàng, đến cả những tiếng rao, tiếng xe cộ nơi ấy.
Bời đơn giản thôi, tên món ăn đã thành tên đường và tạo nên những con phố gắn liền với nhiều hương vị món ngon Hà Nội.
1. Phở – Bát Đàn
Không chỉ là món ăn sáng, ăn trưa, ăn tối của người Hà Nội, phở dường như đã đi vào ký ức ẩm thực Hà Thành. Có ai chưa từng ăn qua bát phở. Phở bò tái, chín, giờ có cả phở chiên phồng, nhưng nhắc tới phở ngon là nhắc tới ngay Bát Đàn. Là một trong những con phố có nhiều quán phở lâu đời nhất và nổi tiếng của Hà Thành, muốn có bát phở ngon đúng vị Hà Nội, mời bạn đến phố Bát Đàn nhé.
2. Bún đậu mắm tôm – Hàng Khay
Quán nhỏ, lại nằm trong ngõ nhỏ, người đến ăn thường phải chen nhau, xếp hàng dài. Thế mà nhiều người vẫn không ngần ngại chờ để được đến lượt thưởng thức mẹt bún đậu thì quả “không phải là dạng vừa đâu”. Mời bạn đến để tự mình kiểm chứng.
3. Bia – Tạ Hiện
Video đang HOT
Thừa nhận đi, chắc chắn bạn đã ít nhất một lần lên đây ngồi lai zai với bạn bè. Không gian cổ kính, nhộn nhịp chân người qua, ngồi trên con đường lát gạch và giăng đèn như sân nhà ngày hội. Nhâm nhi vài món đồ nhắm như nem phùng, mực nướng, lạc luộc, xoài chua với bia mà sao ngo khủng khiếp.
4. Bít tết – Hòe Nhai
Ngay từ khi có mặt tại Hà Thành, bít tết Hòe Nhai đã đã được liệt vào danh sách món ngon Hà Nội và trở thành điểm đến được vô cùng nhiều người yêu thích. Được đặt trong chảo nóng, thêm trứng, Pate, khoai chiên, nước sốt đậm đà. Bạn có thể gọi thêm sữa đậu để uống cùng.
5. Trà chanh – Đào Duy Từ
Nhắc đến trà chanh, người trẻ Hà Nội lại nhắc ngay tới trà chanh Nhà Thờ, Chợ Gạo, nhưng xuất phát của vị trà chanh ngon chuẩn nhất vẫn là phố Đào Duy Từ.
6. Hoa quả dầm – Tô Tịch
Chỉ dài có 100m mà đi dọc theo con phố Tô Tich sẽ thấy cả chục hàng hoa quả dầm. Với đủ hương vị và mức giá vô cùng phải chăng
7. Phở cuốn – Ngũ Xã
“Truyền thuyết kể rằng” từ một quán ăn nhỏ trên phố Ngũ Xã chuyên dành cho những khách ăn đêm, xem bóng đá. Hôm ấy nhà hàng hết bánh phở sợi, mới nghĩ ra món lấy bánh phở cuốn thêm rau, thịt bò, rau thơm và nước chấm đem mời khách. Không ngờ khách khen món ăn ngon quá.
Từ đó mà phở cuốn ra đời trong menu món ngon Hà Nội và nổi danh gắn liền với phố Ngũ Xã. Ngày nay, đến đây, bạn cũng sẽ bắt gặp vô số quán phở cuốn. Và người ta cũng chỉ “rỉ tai” nhau là ăn phở cuốn ngon thì chỉ có tới đây
8. Caramel – Hàng Than
Vị béo béo, thơm ngậy, và ngọt thật vừa phải của caramen trên con phố Hàng Than luôn khiến những người thèm ăn caramenn Hà Nội phải cất công đến tận đây.
Không gian văn hóa của ẩm thực Hà Nội
Tin rằng những cuốn sách này sẽ được cập nhật mỗi năm cùng với sự ra đời của những món ăn mới, những cửa hàng, quán ăn mới.
Và tôi nghĩ những người quan tâm đến ăn, đến văn hóa ăn sẽ thích những cuốn sách kiểu thế này, sẽ mang chúng theo mình cùng với cuốn Cẩm nang du lịch và tấm bản đồ mỗi khi đến thăm một thành phố lạ.
Nói đến ăn, đến ẩm thực văn hóa trong văn chương là người ta nghĩ ngay đến Thạch Lam, Vũ Bằng, Nguyễn Tuân, Băng Sơn, Tô Hoài... bởi đó là những "thánh ăn".
Khó ai có thể qua mặt được họ. Nhưng khi những nhà văn ấy không còn, cùng với một số món ăn cổ truyền của dân tộc cũng mai một dần theo thời gian, hoặc đã phát triển theo hướng hiện đại hóa cho phù hợp với thời đại mới, thì những áng văn chương ẩm thực từng vang bóng một thời giờ chỉ còn trong tâm thức của lớp người xưa nay hiếm. Tôi đã từng nghe nhiều bạn bè thuộc lớp tuổi U60, U70 than thở với tôi giờ kiếm được hàng ăn ngon, đúng vị ngày xưa thật không hề dễ, nếu không nói là không còn nữa. Ngay cả những người vợ biết chiều chồng và biết nấu những món ăn ngon như người vợ trong Thương nhớ mười hai của Vũ Bằng cũng chỉ còn là người trong mộng. Thế nên khi cầm trên tay hai cuốn Lê la quà vặt và Ăn quà xuyên Việt của họa sĩ trẻ Đặng Hồng Quân và nhà văn Nguyễn Trương Quý, quả thực tôi thấy hơi ngỡ ngàng và... háo hức.
Ngỡ ngàng và háo hức vì đây là một quyển sách tranh, nội dung được truyền tải chủ yếu bằng ngôn ngữ hình ảnh chứ không phải bằng ngôn ngữ kí tự. Cho dù những lời văn cô đọng, xúc tích được viết bởi nhà văn Nguyễn Trương Quý, một cây bút đã có thâm niên viết về văn hóa Hà Nội, trong đó có ẩm thực và vẫn đang rất dồi dào bút lực về mảng đề tài này, thì tôi vẫn đoan chắc rằng cái ý tưởng nảy sinh ban đầu về cuốn sách phải là của họa sĩ trẻ hay ăn và cũng rất yêu Hà Nội Đỗ Hồng Quân. Phải có những bức tranh, rồi mới có lời bình. Cũng như món đã dọn trên bàn, đã bầy ra trước mắt thực khách, người ta mới vừa ăn vừa trò chuyện về nó. Ấy là cái khác với các cụ Thạch, cụ Vũ, cụ Nguyễn... ngày xưa mà tôi đồ rằng các cụ ấy khi ăn một món ngon xong phải về nhà ngẫm nghĩ cả tháng trời mới đặt bút viết. Thế hệ những người vẽ, người viết như Quân, như Quý ngày nay chắc không làm vậy. Phải ăn nhanh, vẽ, viết ngay có khi ngay bên bàn ăn mới phù hợp với nhịp sống của hôm nay. Và với những bạn đọc trẻ hôm nay cũng thế. Chắc chắn họ sẽ xem tranh Quân vẽ với phong cách comic, rất vui nhộn, trẻ trung, rồi mới đọc đến lời bình của Quý, cuối cùng là ghi vội cái địa chỉ những quán ăn ngon vào cái smarphone để lại tiếp tục lê la những lần sau. Thành công trước tiên của cuốn sách, tôi nghĩ, chính là ở chỗ nó đã tìm được đúng con đường để đến với những người Hà Nội trẻ. Trẻ tuổi và trẻ lòng như cách nói của ông nhà thơ Xuân Diệu.
Tôi mới đọc kĩ cuốn Lê la quà vặt vì không gian của nó hẹp, chỉ gói gọn trong những món quà vặt, ăn chơi (mà giờ cũng là ăn no) của Hà Nội. Lần theo từng trang tranh - chữ lần lượt là các món: Phở (năm loại), Bún (năm loại), Bánh (tám loại),... và còn xôi, cháo, mỳ , café, chè chén, sữa chua, bia hơi... tổng cộng lại cũng năm sáu chục thứ quà vặt được kể ra. Việc sắp xếp thứ tự các món, cái gì trước, cái gì sau; trong cùng một món thì trình bầy cái "gia truyền" có từ xưa trước, cái mới phát triển, biến tấu, cải tiến thêm vào sau. Kèm theo với những chỉ dẫn địa lí (bản đồ ẩm thực) và thói quen thưởng thức theo từng mùa "mùa nào thức ấy", từng ngày, sáng ăn gì, tối ăn gì khá khoa học. Cái này chắc hẳn có bàn tay đạo diễn của nhà văn kiêm biên tập viên Trương Quý. Cùng với những lời bình cho từng món ăn nó làm cho cuốn sách không chỉ dừng lại ở việc giới thiệu các món quà vặt Hà Nội mà còn cho ta hình dung ra một không gian văn hóa của ẩm thực Hà Nội. Và điều đó làm cho cuốn sách có được cơ hội gia nhập vào dòng văn học ẩm thực đã từng tồn tại trong lịch sử văn chương Việt.
Riêng về điều này, tôi đặc biệt thích thú với những "cập nhật thời sự" không chỉ của các món ăn mà còn cả của những bức hình, những chi tiết rất chi thú vị, mang hơi thở của cuộc sống đương đại: như món riêu cua bò, một món ăn xưa được biến tấu đi cho phù hợp với nhu cầu của cuộc sống hôm nay (không chỉ đáp ứng nhu cầu ăn chơi mà ăn no, ăn đủ chất) và nhiều món ăn khác nữa không chỉ là riêng của một "Hà Nội ba sáu phố phường" mà đã là của toàn quốc như phở cuốn, miến trộn. Sự ra đời của những thức uống mới hay một cách thưởng thức mới như: trà nóng vỉa hè vào mùa đông hay trà chanh chém gió vào mùa hè phù hợp với lối sống mới của một bộ phận người dân Hà Nội bây giờ. Và tôi chắc không ở đâu trên thế giới có những quán ăn mang tên Quán cháo chửi , có những biển hiệu mang tên Chim to dần như ở Hà Nội.
Tôi biết về chuyện này cũng có không ít người lên tiếng phản đối, cho rằng những hiện tượng như vậy là phản cảm, là trái với truyền thống thanh lịch của người Tràng An. Nhưng bản thân cuộc sống đã là như vậy. Ngay giữa thủ đô Paris rất ư lịch sự văn minh bạn cũng có thể dẫm phải phân chó nếu không chú ý. Chính cái đó mới làm nên sự đa dạng của đời sống đương đại, vẻ đẹp mới cho đường phố, cho văn hóa ăn Hà Nội thời điểm bắt đầu một nền kinh tế thị trường. Trong cái không gian mở của một Hà Nội hôm nay, tôi còn nhìn thấy cả tranh vẽ ngài tổng thống Hoa Kỳ Obama ngồi ăn bún chả trong một quán ăn Hà Nội, trên bàn ăn bày một đĩa bún, một đĩa nem và một bát nước chấm (tôi không thấy có bát rau sống không biết là họa sĩ quên hay cửa hàng không có rau sạch để phục vụ khách VIP). Trên tay ông cầm một chai bia Hà Nội và miệng cười rất tươi. Tôi còn nghe thấy cả tiếng thực khách sôi nổi bàn tán về chiến dịch giải phóng vỉa hè đang đến hồi rầm rộ trong khi ngồi ăn ở một quán ăn dọn trên vỉa hè. Những chi tiết ấy đã tạo thêm một điểm cộng cho cuốn sách.
Những người làm nghệ thuật trẻ (tất nhiên họ phải trẻ rồi) đang tìm kiếm một cách làm mới những di sản cũ ít nhiều đã trở thành vật cản đối với sự phát triển của xã hội, đem lại sức sống mới cho chúng. Hai cuốn sách tranh-lời của cặp đôi họa sĩ-nhà văn Đăng Quân-Trương Quý hình như cũng trong dòng chảy ấy. Và tôi tin, họ sẽ thành công. Tin những cuốn sách này sẽ được cập nhật mỗi năm cùng với sự ra đời của những món ăn mới, những cửa hàng, quán ăn mới. Và tôi nghĩ những người quan tâm đến ăn, đến văn hóa ăn sẽ thích những cuốn sách kiểu thế này, sẽ mang chúng theo mình cùng với cuốn Cẩm nang du lịch và tấm bản đồ mỗi khi đến thăm một thành phố lạ. Còn với những người vốn coi chuyện ăn uống là tầm thường không đáng phải mất thì giờ viết/đọc về nó thì tôi sẽ nói với họ rằng: Hà Nội cho đến hôm nay vẫn còn hàng chục con phố mang/ đã từng mang tên những món ăn: Chả cá, Hàng Bún, Hàng Đậu, Hàng Khoai, Hàng Gà, Hàng Cháo, Hàng Chuối, Hàng Rươi, Hàng Đường, Hàng Muối, Hàng Mắm, Hàng Cá, Hàng Hành, Lò Lợn, Trại Cá ... Mong sao sẽ sớm có một công trình tìm hiểu lịch sử, văn hóa của người Hà Nội qua những món ăn.
Top 5 món bún gây thương nhớ nhất tại Hà Nội Bún không phải món ăn xa xỉ, đắt đỏ mà trái lại, bình dị và gần gũi với bao người dân đất Việt. Tại Hà Nội có 5 món bún chỉ cần nhắc tên cũng đủ khiến thực khách phát thèm rồi mê say. BÚN ĐẬU MẮM TÔM - MÓN BÚN NỨC TIẾNG HÀ NỘI Trong rất nhiều món bún ngon miệng, người...