Món hàng chuyển đến cho vợ lúc 12 giờ đêm hàng ngày và danh tính thật của người giao hàng
Một hôm tôi đi nhậu về muộn, lúc đó đã là 12h đêm nhưng vẫn thấy có bóng người đứng thập thò ở ngoài cổng. Tôi định ra xem thì vợ tôi đã nhanh chân hơn chạy ra, miệng đon đả: “Anh đến giao hàng à? Vào đây để hộ em nhé”.
(Ảnh minh họa)
Vợ tôi khá tháo vát và nhanh nhẹn trong việc buôn bán. Ngoài công việc hiện tại ở một công ty truyền thông, nàng còn tự kinh doanh về mỹ phẩm trên mạng. Vốn có duyên bán hàng, lại tính toán giỏi nên dù mới buôn bán một thời gian ngắn nhưng khách của vợ tôi rất đông. Vợ tôi cũng nói rằng, lợi nhuận mang lại từ việc bán hàng của nàng cũng khá, công việc chủ yếu giao dịch trên mạng nên cũng không ảnh hưởng gì lắm đến công việc hiện tại.
Tôi thì chỉ sợ nàng vất vả, vì thực ra, lương của hai vợ chồng tôi cộng lại cũng đủ sống, tôi không muốn nàng thức đêm thức hôm tính toán hàng hóa. Thế nhưng vợ tôi kiên quyết theo đuổi đam mê bán hàng của mình. Nàng còn bảo rằng, sau này có vốn rồi thì nàng sẽ mở một shop kinh doanh mỹ phẩm, chứ cứ đi làm thuê thì chẳng biết bao giờ mới giàu được.
Tôi khuyên can mấy lần không thấy vợ từ bỏ thì cũng chán, mặc kệ để cô ấy làm gì thì làm. Việc buôn bán của vợ tôi khá bận rộn. Ngày nào cũng có người giao hàng, nhận hàng. Số người vào ra ở nhà tôi cũng nhiều. Hầu hết khi nào đến nhà tôi thì họ chỉ chào tôi lấy lệ rồi lại ngồi bàn bạc công việc với vợ tôi.
Nói thật là kể từ khi vợ kiêm thêm công việc kinh doanh, chúng tôi không có nhiều thời gian dành cho nhau, khi nào cô ấy cũng bận rộn. Nếu như trước kia, cô ấy thường xuyên đòi tôi đi ăn tiệm, đi xem phim thì bây giờ, khi nào cô ấy cũng chăm chăm vào đống hàng hóa. Tôi toàn phải đi ngủ trước vì vợ tôi còn bận làm bạn với những con số.
Vì không có thời gian nên chuyện “yêu” của vợ chồng tôi vì thế cũng thưa thớt và chán hơn trước rất nhiều. Cứ khi nào tôi đưa tay ôm vợ là nàng gạt ra rồi bảo: “Em mệt lắm, anh để cho em ngủ”. Nghe thế thôi thì tôi cũng mất hết cả hứng rồi. Tôi chán lắm, tiền thì cũng không đến mức thiếu thốn mà tình cảm vợ chồng thì ngày càng hao hụt đến mức đáng báo động.
Dạo này tôi còn thấy vợ mình ngồi lỳ trước máy tính “chat chit” tứ tung. Tôi nổi máu ghen thì nàng bảo: “Anh hay nhỉ, bán hàng online mà không chat với khách thì làm sao bán được”. Tôi nghe thế thì đành im lặng.
Video đang HOT
Một hôm tôi đi nhậu về muộn, lúc đó đã là 12h đêm nhưng vẫn thấy có bóng người đứng thập thò ở ngoài cổng. Tôi định ra xem thì vợ tôi đã nhanh chân hơn chạy ra, miệng đon đả: “Anh đến giao hàng à? Vào đây để hộ em nhé”. Tôi trộm nghĩ: “Quái! Giao hàng gì vào cái giờ này cơ chứ?”. Chờ đến khi người đó về, tôi mới hỏi vợ thì nàng bảo: “Anh này cũng chỉ là người làm thuê, tranh thủ vào ban đêm mà thôi, với cả ban ngày em cũng bận mà”.
Tôi không thỏa mãn lắm với câu trả lời của vợ, nhưng vì lúc đó đã có chút men trong người nên tôi cũng bỏ qua, vào phòng ngủ đánh một giấc đến sáng. Những ngày sau đó, tôi đều thấy người đó đến giao hàng vào đúng giờ “giới nghiêm” nên cũng nghĩ rằng, chắc anh ta chỉ giao được giờ đó thật.
(Ảnh minh họa)
Nhưng sự đời đúng là không ai có thể ngờ được. Hôm đó, tôi thông báo với vợ việc mình phải đi dự hội nghị khách hàng ở phía Nam, sẽ mất khoảng 2 ngày. Vì đi gấp nên tôi cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều, cứ thế vác túi xách đi. Trong lúc đang dự hội nghị, tổng công ty ngoài Bắc lại có việc gấp, cần tôi về giải quyết, thế là tôi lại phải bay ngược ra. Hôm đó tôi vừa mệt vừa cáu, định bụng về nhà sẽ ăn một bát mỳ thật ngon rồi ngủ, mọi chuyện sau đó để ngày mai tính tiếp.
Vì máy bay bị trễ nên tôi về nhà cũng muộn. Nghĩ vợ đã ngủ say nên tôi tra chìa khóa vào ổ, nhẹ nhàng mở cổng vào nhà. Đi ngang qua phòng chứa mỹ phẩm của vợ, tôi thấy đèn vẫn còn sáng. Đang định bước vào để than vãn và làm vợ ngạc nhiên thì tôi đứng tim khi nghe tiếng đàn ông cất tiếng nói “ngọt như mía lùi”:
- Hôm nay cưng phải chiều anh tới bến nha, mấy hôm rồi lúc nào cũng chớp nhoáng, chán chết được.
- Thì cũng phải có lúc này lúc kia chứ. Anh nghĩ có ai dám đưa nhân tình về nhà vụng trộm hằng đêm giống em không. May mà anh đóng vai giao hàng rất đạt.
- Chỉ cần được ở bên em thì vai nào anh chả đóng. Mà em cho thuốc ngủ vào thức ăn của chồng hay sao mà hắn ta ngủ say vậy? Đêm nào anh cũng đến đây mà hắn ta không biết gì.
- Em có cho một tí thôi. Uống nhiều thuốc đấy cũng sợ ảnh hưởng thần kinh.
- Thôi em bỏ quách hắn ta về ở với anh cho rồi. Anh mở luôn cho em một cái shop, khỏi buôn bán lặt vặt.
Tôi chỉ nghe được đến đó bởi tai bị ù đi vì những câu nói tàn nhẫn mà vợ tôi và gã giao hàng đang trao đổi. Thì ra bấy lâu nay, gã giao hàng kia vẫn thường xuyên đến nhà tôi hằng đêm để vụng trộm với vợ tôi mà tôi không hề hay biết. Tôi đi thẳng ra bếp, bê nguyên chậu nước để trên bồn rửa vào hất thẳng vào mặt hai kẻ “gian phu dâm phụ” rồi hét lên: “Cút ra khỏi nhà tao”.
Theo blogtamsu
Không ai có thể thay thế được anh...
Mưa Hà Nội mùa này, sẽ không ai nhắc em thường xuyên đem áo mưa, sẽ không ai nhắc em đi chơi về sớm kẻo trời đổ dông về muộn. Em tự đứng lên từ đấy. Tự đưa ô sau vài lần quên. Tự biết giờ về sau vài lần mải vui mà phòng trọ đã đóng cửa. Bước chân cô đơn lại kéo em trở về với thực tại, tự thấy mình lạc lõng, nhỏ bé giữa chốn Hà Nội đông người...
Hà Nội mùa này mưa nhiều...mưa hối hả, xô bồ, mưa rơi trên cả những giọt mồ hôi mặn chát...
Em sợ những ngày Hà Nội trở trời mưa to. Giông quật ngã cây, quật cả đôi bàn tay em đang cầm tay lái. Chếnh choáng, suýt ngã. Em vẫn phải lê từng con phố để trở về phòng...Những lúc như vậy, em lại ước có người ở bên.
Chuyện tình yêu: Em sẽ lựa chọn hạnh phúc của đời em
Em muốn kể cho anh nghe về những tháng ngày không còn anh. Em đã phải vượt qua nó bằng những lần khóc như mê muội trong đêm, bằng những lần trở trời nhìn người khác lại hóa thành anh, rồi đột nhiên mỉm cười với người ta như người ngớ ngẩn. Em muốn kể cho anh nghe về những lần em lạc đường. Lạc ngay cả những con phố em đã từng đi. Cũng phải thôi. Khi mà những lần em ngồi sau lưng anh sẽ khác với những lần em cầm tay lái. Đứng giữa ngã tư đường vừa quen vừa lạ, giữa những dòng xe đang hối hả, đột nhiên em thấy cô đơn đến độ muốn bật khóc. Lúc ấy, câu hỏi đường em cũng chẳng buồn nói ra...
Em muốn kể anh nghe về những lần hẹn hò một mình trong quán cũ. Tách cà phê đã nguội mà vẫn đầy. Vì em đâu uống. Chỉ nghĩ đến thôi đã đủ làm em thấy cạn kiệt cả xúc cảm. Bởi tách cả phê ấy, không có anh kề bên.
Một dạo em nghĩ mình sẽ không thể vượt qua được những tháng ngày không có anh. Người ta nói đúng. Khi lệ thuộc vào một người quá nhiều, để mất đi, sẽ giống như đang đứng trên vách núi không còn ai để kêu cứu. Và có lẽ anh sẽ không bao giờ hiểu được những sầu muộn giăng kín ấy. Sẽ không bao giờ hiểu được rằng một người bất kì khác sẽ không thể thay thế anh.
Mùa này Hà Nội nhiều mưa. Bất chợt lòng buồn nghĩ về chiếc ô cũ kĩ cùng những kỉ niệm đã được gói gém cất trong ngóc ngách kín nhất của tâm hồn. Nhìn mưa ngang qua ô cửa, kỉ niệm cứ ùa về xối xả trong đầu óc. Em gặp anh cũng trong một ngày mưa tầm tã. Trong con ngõ nhỏ. Em cầm chiếc ô che quá nửa người mà anh vẫn kịp nhận ra. Chúng ta gặp nhau sau những lần đợi chờ, sau những ngày tháng yêu thương lẫn nghi ngờ, trách móc, lần cả những hờn giận vô cớ. Em cười tan cả vào mưa, tan cả vào vạt áo anh ướt sũng.
Mùa mưa sau, và sau nữa của Hà Nội, em cất giữ riêng cho mình một góc kỉ niệm về anh. Em đã không còn cười nhiều khi mưa đến. Cũng không còn nước mắt ngắn dài thầm trách đoạn đường ngắn ngủi của hai ta. Em thầm nghĩ về duyên nợ. Em trấn an mình bằng câu nói "sẽ ổn thôi". Và em ổn trừ trái tim em chưa bao giờ là ổn. Mỗi lần ai đó nhắc về anh, bất giác em lại một mình trong đêm đọc những dòng tin nhắn cũ, những bức hình cũ. Kỉ niệm cứ lớn dần lên, và hiện rõ như anh đang ở một nơi rất gần..
Mưa Hà Nội mùa này, sẽ không ai nhắc em thường xuyên đem áo mưa, sẽ không ai nhắc em đi chơi về sớm kẻo trời đổ dông về muộn. Em tự đứng lên từ đấy. Tự đưa ô sau vài lần quên. Tự biết giờ về sau vài lần mải vui mà phòng trọ đã đóng cửa. Bước chân cô đơn lại kéo em trở về với thực tại, tự thấy mình lạc lõng, nhỏ bé giữa chốn Hà Nội đông người...
Anh ạ. Mùa này mưa nhiều. Em chỉ muốn nói với anh rằng. Em vẫn ổn.
Theo Guu
Phải làm gì khi cái bóng người cũ trong lòng chồng quá lớn Trong lòng tôi bây giờ, phần thì thương anh, phần thì hờn giận. Tôi cũng thương cho thân mình nữa. Tôi phải làm gì khi chồng luôn nhớ người cũ (Ảnh minh họa) Tôi quen anh qua giới thiệu của bạn bè, anh hiền lành, đúng mực, công việc lại ổn định. Thực ra, chúng tôi đến với nhau vì thấy phù hợp...