“Món đồ chơi” không còn giá trị
Khi lấy đi đời con gái của tôi, anh bỏ rơi tôi như món đồ chơi không còn giá trị
Năm 17 tuổi, tôi bắt đầu quen anh. Ngày ấy, tôi là cô gái rất hồn nhiên và rất năng nổ tham gia các hoạt động đoàn, thanh niên của địa phương. Hôm ấy, tôi đang hướng dẫn cho các em nhỏ hát múa để tham gia văn nghệ “ Vui đêm Trung thu” do địa phương tổ chức thì anh theo mấy cậu thanh niên trong xóm đến nhà tôi chơi.
Anh lớn hơn tôi 3 tuổi và hiện đang là sinh viên của trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Hà Nội. Tuy tôi và anh ở khá gần nhà nhau nhưng rất hiếm khi chúng tôi gặp nhau vì anh hầu như không tham gia các hoạt động của địa phương mà suốt ngày chỉ biết học.
Khi anh lên nhà tôi chơi và xem tôi hướng dẫn cho trẻ con hát múa thì cũng kể từ lúc ấy, anh đã để ý đến tôi. Hôm đó, tôi không nói với anh câu gì, mặc dù tôi biết anh đang ngồi đó ngắm tôi không rời mắt. Và từ hôm ấy trở đi, anh thường xuyên đến nhà tôi chơi rồi dần dần làm quen tôi. Tôi cũng rất vui và cởi mở khi nói chuyện với anh.
Trong thời gian quen nhau, gia đình chúng tôi xảy ra một chuyện buồn, đó là đứa em trai duy nhất của tôi đã qua đời. Tôi đau đớn và thậm chí không còn muốn thi đại học nữa. Lúc đó, anh đã ở bên tôi, quan tâm, chăm sóc tôi rất chu đáo… Cũng nhờ sự động viên rất lớn từ anh nên tôi đã cố gắng để lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc học tập của mình.
Thời gian sau đó, chúng tôi thường xuyên nói chuyện, tâm sự với nhau rất nhiều. Và rồi một ngày, bỗng nhiên anh nói anh yêu tôi và hỏi tôi, “Em có yêu anh không?”. Lúc đó tôi không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói rằng, “Giờ em còn học cấp 3, đợi khi nào em thi đại học xong, em sẽ trả lời anh nhé!”. Dù biết tôi không trả lời câu hỏi đó nhưng hai chúng tôi vẫn ngầm hiểu rằng, chúng tôi đã dành tình cảm cho nhau.
Video đang HOT
Ngày qua ngày, tôi và anh trở nên thân thiết với nhau hơn. Khi tình cảm dường như đã chín muồi, tôi nhận lời yêu anh, không chờ đến lúc tôi đi đại học nữa. Từ hôm đó, chúng tôi đã trao cho nhau những cái nắm tay thật chặt, những cái ôm ấm áp và những nụ hôn nồng cháy. Anh luôn động viên tôi chịu khó học tập và giúp đỡ tôi rất nhiều. Năm đó, tôi không thi đỗ đại học nên phải chấp nhận đi học cao đẳng.
Tôi không thể quên đi bao yêu thương ngày xưa ấy…(Ảnh minh họa)
Tôi và anh đều học ở Hà Nội nhưng khoảng cách khá xa nhau nên mỗi lần xuống thăm tôi, anh đều ở bên tôi đến ngày hôm sau mới về. Và tất nhiên địa điểm không có nơi nào hợp lý bằng nhà nghỉ.
Lần đầu tiên ở bên nhau, anh đã “đòi hỏi” nhưng tôi vẫn nhất quyết không cho. Tôi nói với anh rằng, “ Em muốn giữ cho đêm động phòng của chúng mình”. Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nên trong một đêm ở bên nhau, tôi đã chủ động dâng hiến cho anh tất cả.
Sau hôm đó, tôi đã khóc rất nhiều… và anh đã ở bên tôi, ôm tôi vào lòng an ủi, “Đợi em ra trường, anh sẽ cưới em làm vợ”. Khi nghe được câu nói đó từ anh, tôi cũng cảm thấy mình được an ủi phần nào.
Kể từ hôm đó, mỗi lần chúng tôi gặp nhau thì nơi đến cuối cùng đều là nhà nghỉ. Sau 2 tháng bên nhau với biết bao yêu thương mặn nồng thì một hôm, tôi nhận được tin nhắn từ anh, “ Anh xin lỗi em! Anh là một thằng đểu. Anh không xứng đáng với tình cảm em dành cho anh. Anh đã đem lòng yêu người khác rồi, chúng ta chia tay nhau nhé!”
Đọc được những dòng tin nhắn ấy, tôi như chết lặng… Tôi không dám tin vào mắt mình nữa, không tin người con trai hiền lành, tốt bụng ấy đã phản bội mình… không dám tin bao nhiêu yêu thương suốt mấy năm qua đã tan tành trong thoáng chốc…
Tôi đã khóc rất nhiều và tìm mọi cách để níu kéo anh ở lại. Tôi nói với anh rằng, “ Em sẽ tha lỗi cho anh nếu anh quay về với em”… nhưng anh vẫn lạnh lùng rời xa tôi. Tôi không hiểu vì sao mình lại như thế nữa? Liệu tình yêu của anh dành cho tôi bao năm qua có thật lòng hay không? Hay chỉ là phút giây yêu đương qua đường, khi chiếm đoạt được tôi rồi thì bỏ rơi tôi như một món đồ không còn giá trị…
Giờ đây, tôi không biết mình phải làm sao bây giờ nữa? Tôi không thể quên được anh, không thể quên đi bao yêu thương ngày xưa ấy… không thể quên được những kỷ niệm hai đứa đã từng có bên nhau!
Tại sao khi chưa có được tôi, anh lại trân trọng tôi như vậy? Khi có được tôi rồi, anh lại thẳng thừng đá tôi không thương tiếc như thế?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng bắt sex 1 tuần 6 lần
Rồi một ngày nọ, chồng chị quyết định đưa ra tờ đơn ly hôn với lý do không còn yêu vợ.
Sợ hãi trước hành động của chồng, chị Hạnh tìm đến chuyên gia tư vấn tâm lý, bác sĩ để lý giải vì sao chồng chị lại ham hố chuyện ấy như thế. Được giải đáp, đó chỉ là một chuyện bình thường của những người đàn ông nhưng chị vẫn vô cùng lo lắng. Có lẽ, nhu cầu sinh lý của chồng chị cao hơn một số người khác và vì thế, chồng thường xuyên đòi hỏi chị chăn gối vào mỗi tối.
Chị chia sẻ điều này với bạn bè, rồi thể hiện sự sợ hãi trước một người chồng quá đối bạo lực trong chuyện tình dục, chị đều nhận được lời khuyên chân thành, nên chia sẻ với chồng, nên thẳng thắn để chồng hiểu, cuộc sống hôn nhân không thể thiếu sex nhưng bạo lực và liên tục, quá nhiều trong chuyện ấy sẽ khiến cho người vợ cảm thấy sợ hãi, tâm lý bất ổn chứ không phải là liều thuốc mang lại mái ấm gia đình.
Ngày trước, chị không nghĩ chồng bạo dâm như thế (ảnh minh họa)
Chị liều lĩnh từ chối đáp trả những cử chỉ ân ái của chồng để cho chồng hiểu, như vậy là quá mức. Việc sinh hoạt vợ chồng cần duy trì nhưng không nên quá mức, sẽ khiến cho đối phương cảm thấy mệt mỏi. Chồng chị tỏ thái độ vô cùng khó chịu và cho rằng, vợ không thật sự yêu mình. Từ tối ấy, anh bắt đầu cảm thấy khó chịu với chị, không vui vẻ với chị như trước nữa. Và lạ thay, anh cũng không còn đỏi hỏi chị quá nhiều.
Đến lúc chị muốn tìm lại cảm giác vợ chồng thì cũng là lúc chồng từ chối chị. Chưa bao giờ chị thấy chồng lạnh lùng với mình như thế. Bố mẹ chồng đề đạt chuyện sinh con cái, chồng chị cũng mặc kệ, không thèm động đến chị.
Rồi một ngày nọ, chồng chị quyết định đưa ra tờ đơn ly hôn với lý do không còn yêu vợ. Và đương nhiên thú nhận bao lâu nay chồng qua lại với người đàn bà khác. Người ấy biết chiều anh và mang lại cho anh khoái lạc trong quan hệ vợ chồng. Anh cho rằng, chị không làm tròn trách nhiệm của một người vợ vì rũ bỏ chồng, rũ bỏ quan hệ chăn gối. Một người vợ như vậy không xứng với anh.
Đến lúc chị muốn tìm lại cảm giác vợ chồng thì cũng là lúc chồng từ chối chị.
(ảnh minh họa)
Chị đau khổ nhận ra chồng chị giống như một kẻ cuồng dâm, ham hố những chuyện quan hệ nam nữ hơn bất cứ thứ gì. Chị sợ hãi, lo lắng chồng sẽ mắc bệnh nếu qua lại thường xuyên với những cô gái làng chơi kiểu như vậy. Nhưng cứ nghĩ phải sống gần chồng, một gã ham hố như vậy, chị lại rùng mình. Có thể, người đàn ông chị yêu thương thật lòng ấy chỉ muốn biến chị thành một nô lệ tình dục, phục vụ cho anh ta mà thôi nên ngay đến chuyện sinh con anh ta cũng chẳng màng đến.
Có cứu vãn được không cuộc hôn nhân của chị. Chị nên làm gì lúc này, chị lo lắng, chị sợ hãi nhưng cũng không muốn mất chồng, không muốn mang tiếng bỏ chồng. Hạnh phúc thật ngắn ngủ và mong manh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho người không còn ở bên em nữa 2 năm trôi qua, thời gian tuy không quá dài nhưng cũng đủ để người ta quên đi những kỉ niệm những lỗi lầm trong quá khứ. Còn em thì không anh à! Em biết em sai nhiều nhưng có lẽ đã không còn cơ hội để nói với anh lời xin lỗi. Đôi lúc em đã từng hỏi lòng rằng em và...