“Món đồ chơi” không còn giá trị
Khi lấy đi đời con gái của tôi, anh bỏ rơi tôi như món đồ chơi không còn giá trị
Năm 17 t.uổi, tôi bắt đầu quen anh. Ngày ấy, tôi là cô gái rất hồn nhiên và rất năng nổ tham gia các hoạt động đoàn, thanh niên của địa phương. Hôm ấy, tôi đang hướng dẫn cho các em nhỏ hát múa để tham gia văn nghệ “ Vui đêm Trung thu” do địa phương tổ chức thì anh theo mấy cậu thanh niên trong xóm đến nhà tôi chơi.
Anh lớn hơn tôi 3 t.uổi và hiện đang là sinh viên của trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Hà Nội. Tuy tôi và anh ở khá gần nhà nhau nhưng rất hiếm khi chúng tôi gặp nhau vì anh hầu như không tham gia các hoạt động của địa phương mà suốt ngày chỉ biết học.
Khi anh lên nhà tôi chơi và xem tôi hướng dẫn cho trẻ con hát múa thì cũng kể từ lúc ấy, anh đã để ý đến tôi. Hôm đó, tôi không nói với anh câu gì, mặc dù tôi biết anh đang ngồi đó ngắm tôi không rời mắt. Và từ hôm ấy trở đi, anh thường xuyên đến nhà tôi chơi rồi dần dần làm quen tôi. Tôi cũng rất vui và cởi mở khi nói chuyện với anh.
Trong thời gian quen nhau, gia đình chúng tôi xảy ra một chuyện buồn, đó là đứa em trai duy nhất của tôi đã qua đời. Tôi đau đớn và thậm chí không còn muốn thi đại học nữa. Lúc đó, anh đã ở bên tôi, quan tâm, chăm sóc tôi rất chu đáo… Cũng nhờ sự động viên rất lớn từ anh nên tôi đã cố gắng để lấy lại tinh thần, tiếp tục công việc học tập của mình.
Thời gian sau đó, chúng tôi thường xuyên nói chuyện, tâm sự với nhau rất nhiều. Và rồi một ngày, bỗng nhiên anh nói anh yêu tôi và hỏi tôi, “Em có yêu anh không?”. Lúc đó tôi không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ nói rằng, “Giờ em còn học cấp 3, đợi khi nào em thi đại học xong, em sẽ trả lời anh nhé!”. Dù biết tôi không trả lời câu hỏi đó nhưng hai chúng tôi vẫn ngầm hiểu rằng, chúng tôi đã dành tình cảm cho nhau.
Ngày qua ngày, tôi và anh trở nên thân thiết với nhau hơn. Khi tình cảm dường như đã chín muồi, tôi nhận lời yêu anh, không chờ đến lúc tôi đi đại học nữa. Từ hôm đó, chúng tôi đã trao cho nhau những cái nắm tay thật chặt, những cái ôm ấm áp và những nụ hôn nồng cháy. Anh luôn động viên tôi chịu khó học tập và giúp đỡ tôi rất nhiều. Năm đó, tôi không thi đỗ đại học nên phải chấp nhận đi học cao đẳng.
Video đang HOT
Tôi không thể quên đi bao yêu thương ngày xưa ấy…(Ảnh minh họa)
Tôi và anh đều học ở Hà Nội nhưng khoảng cách khá xa nhau nên mỗi lần xuống thăm tôi, anh đều ở bên tôi đến ngày hôm sau mới về. Và tất nhiên địa điểm không có nơi nào hợp lý bằng nhà nghỉ.
Lần đầu tiên ở bên nhau, anh đã “đòi hỏi” nhưng tôi vẫn nhất quyết không cho. Tôi nói với anh rằng, “ Em muốn giữ cho đêm động phòng của chúng mình”. Nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén nên trong một đêm ở bên nhau, tôi đã chủ động dâng hiến cho anh tất cả.
Sau hôm đó, tôi đã khóc rất nhiều… và anh đã ở bên tôi, ôm tôi vào lòng an ủi, “Đợi em ra trường, anh sẽ cưới em làm vợ”. Khi nghe được câu nói đó từ anh, tôi cũng cảm thấy mình được an ủi phần nào.
Kể từ hôm đó, mỗi lần chúng tôi gặp nhau thì nơi đến cuối cùng đều là nhà nghỉ. Sau 2 tháng bên nhau với biết bao yêu thương mặn nồng thì một hôm, tôi nhận được tin nhắn từ anh, “ Anh xin lỗi em! Anh là một thằng đểu. Anh không xứng đáng với tình cảm em dành cho anh. Anh đã đem lòng yêu người khác rồi, chúng ta chia tay nhau nhé!”
Đọc được những dòng tin nhắn ấy, tôi như c.hết lặng… Tôi không dám tin vào mắt mình nữa, không tin người con trai hiền lành, tốt bụng ấy đã phản bội mình… không dám tin bao nhiêu yêu thương suốt mấy năm qua đã tan tành trong thoáng chốc…
Tôi đã khóc rất nhiều và tìm mọi cách để níu kéo anh ở lại. Tôi nói với anh rằng, “ Em sẽ tha lỗi cho anh nếu anh quay về với em”… nhưng anh vẫn lạnh lùng rời xa tôi. Tôi không hiểu vì sao mình lại như thế nữa? Liệu tình yêu của anh dành cho tôi bao năm qua có thật lòng hay không? Hay chỉ là phút giây yêu đương qua đường, khi chiếm đoạt được tôi rồi thì bỏ rơi tôi như một món đồ không còn giá trị…
Giờ đây, tôi không biết mình phải làm sao bây giờ nữa? Tôi không thể quên được anh, không thể quên đi bao yêu thương ngày xưa ấy… không thể quên được những kỷ niệm hai đứa đã từng có bên nhau!
Tại sao khi chưa có được tôi, anh lại trân trọng tôi như vậy? Khi có được tôi rồi, anh lại thẳng thừng đá tôi không thương tiếc như thế?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho người không còn ở bên em nữa
2 năm trôi qua, thời gian tuy không quá dài nhưng cũng đủ để người ta quên đi những kỉ niệm những lỗi lầm trong quá khứ. Còn em thì không anh à! Em biết em sai nhiều nhưng có lẽ đã không còn cơ hội để nói với anh lời xin lỗi.
Đôi lúc em đã từng hỏi lòng rằng em và anh có từng tồn tại thứ gọi là tình yêu không nữa.
Hai đứa mình đã có với nhau bao nhiêu kỉ niệm? Nhớ lắm khuôn mặt lạnh băng nghiêm nghị của một anh thầy giáo trẻ, nhớ lắm ly cà phê mà anh vẫn thường đùa đó là ly cà phê rất đặc biệt trong đời mà anh được uống. Rồi góc cà phê quen ngày ấy em đã đợi anh, lần đầu tiên em đợi cái gì đó thân quen mà cũng là định mệnh. Chờ đợi đôi khi rất hạnh phúc phải không anh? Nhưng mình vừa gặp nhau mà lại chia tay chóng vánh quá. Em đã nghĩ rất nhiều khi một mình ngồi nơi đó. Một cảm giác yên ổn mà đã rất lâu em trói buộc lòng mình. Chính em chứ không phải ai khác đã tự đóng cánh cửa tương lai của mình mà khép vào bóng tối. Em vẫn tưởng rằng mình đã thật sự hạnh phúc bên ai đó. Nhưng cảm giác đau của mối tình đầu đã làm em mất phương hướng, không tìm ra cho mình một lối thoát. Em đã nắm lấy anh như một chiếc phao cứu sinh.
Phú Quốc ngày em bước chân đi, cuộc điện thoại của anh đã giữ lòng em ở lại. Một điều gì đó vô hình đã bắt em phải hứa sẽ quay về bên anh. Trước đó em đã mong sao được đi càng xa càng tốt, chạy trốn tất cả những kỉ niệm về một con người. Những kỉ niệm thật đẹp mà cũng thật đau lòng. Vết thương nơi tim em dù có lành đi chăng nữa cũng ít nhiều tồn tại hình ảnh của một con người đã bước qua cuộc đời em nhẹ nhàng như chuông gió. Mà khi gió lên lại âm vang một thứ âm thanh nhẹ nhàng nhưng khứa sâu vào tim nghe buốt nhói. Một con người đã bắt em phải khóc, phải đ.ánh đổi, phải chạy trốn đến cùng đường. Và em hận....Không biết đó có phải là lí do em chà đạp lên tình cảm của anh, phản bội lời hứa...
Anh à! Anh có ghen không với những kỉ niệm thân thương của riêng em. Anh có ghen không khi luôn luôn tồn tại trong em bóng dáng con người đó. Ngày em đi trời cũng mưa buồn phảng phất. Giữ em lại làm gì để lòng em càng nhói đau khi nghĩ đến anh. Mưa hay nước mắt của em khóc cho người ở lại, hay tiếc nuối cho khoảng thời gian quá ngắn bên anh.
Ngồi trên xe đi ngang qua cổng trường cấp ba thân thuộc. Bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu giọt nước mắt,bao nhiêu hối hả như ngừng lại. Ngừng lại để rồi chìm vào quên lãng. Tà ào dài trắng tinh khôi đành xếp lại, xếp lại những giận hờn vu vơ t.uổi học trò để em tập làm người lớn. Phải lớn để bắt đầu cho mình một giấc mơ thật sự trưởng thành phài không anh? Em đi xa, bỏ lại anh với những lời hứa ngu ngơ với điểm tựa niềm tin khi em chùng bước trước khó khăn trên giảng đường đại học.
Bon chen, nghi kị em đ.ánh mất tất cả. Em phụ anh, em làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
2 năm rồi anh à! Em không gặp lại anh cũng không hề nhắn cho anh một tin nhắn nào. Em sợ ngày ấy chợt về em lại khóc. Em thay đổi nhiều từ ngày xa Phú Quốc, xa anh và chạy trốn mối tình đầu trẻ con ngu ngốc. Em quen nhiều người, đi qua nhiều cuộc tình và xem đó như một trò chơi. Nhưng hôm nay em cảm thấy mình bị bỏ rơi giữa yêu thương giả tạo. Em thèm một vòng tay ấm, thèm được nũng nịu.... Em chợt nhớ đến anh và hối hận....
Anh à! Có khi nào trên đường đời tấp nập ta vô tình đi lước qua nhau. Cô bé anh yêu ngày xưa đã phải trả giá cho những trò đùa của nó. Còn anh chắc đang hạnh phúc vì được sống thật với tình cảm của mình. Ngày mình chia tay anh đã từng nói: "Em cứ đi một vòng thật lớn, cứ thử yêu, cứ bay nhảy... rồi khi mệt mỏi hãy về lại bên anh. Anh đợi em". Làm sao em có thể quay đầu lại khi đi quá xa anh, và nhiều khi em tự hỏi: "Trong em đã bao giờ thực sự tồn tại tình yêu dành cho anh?". Nhưng có một điều em dám khẳng định, anh đã từng là "chiếc phao" ý nghĩa của cuộc đời em. Chiếc phao của em hãy sống thật tốt anh nhé. Sau bao nhiêu lần ngộp nước em đã biết bơi, biết vùng vẫy giữa bon chen của cuộc đời.
Em sẽ đi tìm lại ngày hôm qua, tìm lại người em yêu chỉ để nói với người ta rằng nếu thời gian quay lại em sẽ vẫn yêu và để cho mình tổn thương như thế, phải té đau người ta mới trưởng thành đúng không anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trong lòng không còn thù hận? Không lẽ đến ngày nào đó, tôi sẵn sàng bỏ qua mọi thứ để mở lòng mình với anh? 11 giờ đêm, tôi gọi điện thoại thì anh bảo rằng đang đi ăn với bạn. Tôi nghĩ đó là chuyện bình thường vì có thể sau chầu nhậu với bạn bè, anh phải có cái gì dằn bụng trước khi về để không...