Món ăn “tuyệt hảo” của chị hai
Một hôm tui đang ngồi ăn bánh tráng cuộn chấm mắm nêm, thằng em bé xíu lại gần:
“Chị ơi, cho em xin miếng!”. Mẹ tui xưa nay không cho thằng nhóc ăn món này vì bụng nó yếu, thêm nữa nó cũng vừa bệnh xong, nên tui lắc đầu từ chối. Thằng nhỏ ngó bộ đã thèm dữ lắm, cứ đứng cạnh năn nỉ. Tui bèn nghĩ ra một cách, phải nói cái thứ tui đang ăn là một món… thiệt dơ, đặng nó nghe mà ngán, hổng xin nữa. Thế là tui bèn le lưỡi: “Đây là “…” của con Ki đó, em không ăn được đâu! Chỉ người lớn ăn được thôi! Mẹ thấy em ăn là mẹ la đó!”. Xin lỗi, tui không thể lắp ráp cái từ nguyên gốc mà tui nói với thằng nhóc vô vị trí dấu ba chấm kia, vì… ghê quá! Thằng nhỏ nghe, có lẽ sợ mẹ tui la nhiều hơn là ngán, bỏ đi chỗ khác…
Mấy bữa sau, “anh ấy” ghé nhà rủ tui đi chơi. Thằng em phá đám nằng nặc đòi… đi ké. Ảnh chiều, chở nó đi luôn. Sau một hồi lang thang, ảnh dẫn hai chị em vô quán ăn. Trong khi ngó thực đơn, chọn món, thằng nhỏ bỗng nhiên la toáng: “Á chị Hai, mình ăn “…” đi! Hôm bữa em thấy chị ăn “…” ngon lắm! Mình ăn “…” ở đây mẹ không biết đâu!”. Tiếng thằng nhỏ oang oang, vang vọng khắp quán ăn. Thực khách đổ dồn mắt về phía ba chúng tôi. Một trận cười nổ tung. Ảnh nghe cũng bật cười theo. Thằng nhỏ thấy mọi người cười, mặt mày ngơ ngác. Riêng tui nghe hai lỗ tai như bị ai lấy làm… phá lấu, nóng ran vì ngượng! Tui nắm tay, lôi ngược thằng nhỏ ra cửa, mặc kệ việc ăn uống và anh chàng tội nghiệp lóng ngóng dắt xe ra theo! Từ đó, hễ cứ nhìn món bánh tráng chấm mắm nêm là tui… ớn!
THANH HƯƠNG (Bình Thuận)
MƯỜI
Nghỉ hè, tui đứng phụ mẹ bán tạp hóa ở nhà. Bữa ấy có cô khách mặt quen quen bước vô quán: “Con gái bữa nay bán hàng phụ mẹ hả, lấy giùm cô 10 bịch xà bông giặt”. Tui nghe mừng rơn, chạy khắp nhà, kiếm mãi mới đủ 10 bịch xà bông đưa ra. Cô khách hàng đứng chờ ná thở. Tui cười tươi rói: “Dạ, cô cho con xin X ngàn!”. Cô khách nghe, trố mắt nhìn xuống đống xà bông: “Ủa, cô mua một bịch thôi, con làm gì lấy nhiều dữ vậy?”. Tui gãi đầu gãi tai: “Dạ, con nghe cô nói, lấy cô 10 bịch xà bông?”. Cô khách hàng té ngửa, bật cười: “Trời, con hổng biết, cô là cô Mười nè! Cô nói vậy là lấy cho cô Mười đó!”. Tui ngượng ngịu lôi 9 bịch xà bông đem đi cất. Ừ, có ai đi mua tiệm bán lẻ 10 bịch xà bông giặt không nhỉ?!
Video đang HOT
KIM KHÁNH (Long An)
Theo mực tím
Giờ này anh ở đâu?
Khi chúng tôi chia tay nhau, anh đã chuyển công tác đi nơi khác. Và kể từ đó, chúng tôi không bao giờ gặp lại nhau nữa...
Thời gian thấm thoắt trôi đi đã hơn chục năm, vậy mà tôi không thể nào quên được anh. Hằng đêm, trước khi chìm vào giấc ngủ, hình ảnh của anh và những ký ức về mối tình đầu lại hiên lên trong tâm trí khiến tim tôi nhói đau và hai dòng nước mắt lăn dài trên má.
Ngày ấy, sau khi thi trượt Đại học, tôi xin vào bán hàng tạp hoá cho một trung tâm Thương mại tư nhân. Cũng nhờ có làn da trắng cùng với tính nết hiền dịu của mình, tôi đã nhanh chóng chinh phục được trái tim đầy kiêu hãnh của chàng lính công an nhân dân đóng quân cách nhà tôi vài cây số.
Từ ngày anh đến với tôi, tất cả như thay đổi hoàn toàn. Anh không còn kiêu kỳ như trước nữa mà tỏ ra rất hiền và chân thật, với tôi anh là người yêu lý tưởng mà bấy lâu tôi hằng mơ ước.
Tôi nhớ hôm mồng 8/3 năm ấy, trời mưa rất to, vậy mà anh vẫn đạp xe mấy cây số lặn lội mưa gió để đem hoa lên tặng mẹ và tôi. Nhìn anh ôm bó hoa trên tay tặng mẹ, người anh ướt hết vì mưa, tôi thấy thương anh vô cùng. Lúc đó, tôi muốn chạy lại ôm anh vào lòng và nói " Em yêu anh" nhưng chợt nhận ra bố mẹ đang ở đấy nên tôi đứng như trời trồng khi anh đưa bông hồng cho tôi và nói: " Chúc mừng em nhân ngày 8/3".
Có hôm tôi bị ốm và không ăn uống được gì, anh đã đến bên động viên tôi gắng ăn uống cho mau khỏi bệnh. Khi tôi không ngồi lên ăn được, anh còn xúc từng thìa cơm bón cho tôi ăn, lúc đó tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc!
Tôi và anh yêu nhau được một thời gian nhưng hai người chưa hề cầm tay nhau bao giờ. Tối hôm đó, tôi và anh đang đứng trước hiên nhà tâm sự như mọi khi, anh chợt cầm tay tôi, không hiểu lúc đấy theo phản xạ thế nào mà tôi giật vội tay ra tát thẳng vào mặt anh một cái thật đau làm anh sững người. Anh hỏi tôi "Sao em lại tát anh?". Tôi bảo " Tại anh cầm tay em!". Sau này anh mới nói cho tôi biết ,cũng chính vì cái tát của tôi mà anh càng yêu tôi hơn vì tôi không giống như những người con gái khác.
Đến khi lấy chồng rồi, tôi vẫn không thể quên được hình dáng của anh! (Ảnh minh họa)
Chúng tôi yêu nhau được gần một năm thì anh bàn tính chuyện sẽ xin cho tôi về bán hàng tạp hoá cạnh cơ quan của anh chứ tôi không nhất thiết phải đi học Đại học, để sau này chúng tôi lấy nhau cũng không lo tôi không có công ăn việc làm nữa... Nhưng tôi không đồng ý vì suy nghĩ cổ hủ rằng, anh là một người công an thì phải lấy một người công chức, chứ ai lại lấy người không có việc làm như tôi? Cũng vì thế nên sau bao ngày suy nghĩ, tôi quyết định viết thư chia tay anh và biện ra lý do, "Tôi đã có người yêu mới. Mong anh thông cảm và đi tìm người khác".
Khi em gái tôi đưa lá thư của tôi cho anh, anh đã khóc rất nhiều và muốn gặp tôi vì anh không tin tôi có thể dễ dàng đến với người khác như vậy! Tôi nhất định không gặp anh... và cuối cùng, không thuyết phục được tôi, anh đã quyết định chuyển công tác đi nơi khác. Kể từ đó, tôi và anh không còn liên lạc với nhau nữa và tôi cũng không biết anh đã chuyển đi đâu và đang làm gì.
Khi còn yêu nhau, đã có lần anh nói với tôi rằng, nếu sau này hai người không lấy được nhau, anh sẽ chuyển công tác đi nơi khác để không phải nhìn thấy những kỷ niệm của chúng tôi nữa. Vậy mà không ngờ khi chia tay nhau, anh đã chuyển công tác đi nơi khác thật.
Khi anh đi xa rồi, tôi mới thấy nhớ anh đến nhường nào! Làm gì tôi cũng nhớ anh, cả trong mơ tôi cũng hiện hữu hình ảnh của anh. Sau này tôi đi học và đã có việc làm ổn định, tôi cữ ngỡ rằng lấy chồng vào mình sẽ quên được anh... Nhưng tôi đã nhầm, đến khi lấy chồng rồi, tôi vẫn không thể quên được hình dáng của anh.
Cuộc sống vợ chồng tôi không được hạnh phúc vì chồng tôi quá ham chơi, suốt ngày chỉ biết tụ tập rượu chè, lại hút hít, cộng với tính vũ phu nên tôi đã quyết định ly hôn.
Giờ đây tôi đã ổn định cuộc sống nhưng vẫn nhớ về anh, nhớ về một mối tình trong sáng và coi đó là những kỷ niệm đẹp của tôi và anh. Còn anh, tôi tự hỏi, giờ này anh đang ở nơi đâu?
Theo Eva
Thức ăn của chó giết chết chồng Một người phụ nữ trung niên hằng ngày đến cửa hàng tạp hóa địa phương để mua thức ăn cho chó. Một ngày, nhân viên bán hàng tạp hóa hỏi: "thưa bà, bà nuôi loại chó nào?" Người khách trả lời: "Tôi không có con chó nào cả, chồng tôi ăn những thức ăn này vào bữa trưa hằng ngày và anh ấy...