Mối tình đầu là điều ân hận nhất của tôi
Bạn trai đầu tiên của tôi mải mê chạy theo cờ bạc, ‘cắm’ điện thoại, ‘cắm’ cả xe của tôi.
Mọi người thường nhớ về mối tình đầu với những rung động đầu đời, những tình cảm trong sáng, thơ ngây… Còn tôi, chỉ duy nhất một chữ ‘t.iền’.
Anh hơn tôi một lớp, lên Hà Nội học đại học trước tôi một năm. Nói là đại học cho oai chứ đúng ra là một trường đào tạo về công nghệ thông tin. Khi lên Hà Nội học, tôi được bố mẹ sắm cho điện thoại, được mang xe máy lên.
Cách đây hơn chục năm cũng là oai rồi, hồi đấy mấy bạn trọ học cùng, hay bạn bè trong lớp chỉ có vài đứa là có xe.
Nói về anh ấy, gia đình cũng khá, thời điểm yêu tôi là bắt đầu xuống dốc. Anh lên Hà Nội học, bố mẹ anh cũng cố mua cho cái xe máy, nhưng trước khi tôi lên học, anh đã kịp cờ bạc nợ nần mà bán đứt cái xe rồi.
Những ngày đầu tôi mới lên Hà Nội cũng bình yên lắm. Thế rồi anh bắt đầu tụ tập chơi với nhiều hội bạn. Mà lạ, bạn tử tế không thấy anh chơi cùng, cứ phải hội cờ bạc, chơi bời, hư hỏng mới chơi…
Ảnh minh họa
Tôi cũng chẳng quan tâm, vì nói thật tôi chả bao giờ nghĩ sẽ cưới anh. Khi đó tôi nghĩ, chồng tương lai là phải hơn tôi về kiến thức bởi đẹp trai thì đâu có làm gì.
Rồi con bạn tôi chơi từ thời nối khố nó bảo: ‘Đi bên chàng, mày cũng được vênh mặt’. Ồ, thế là hồi đó nghe lời xúi bẩy vụng dại của bạn thế là tôi nhận lời yêu. Nói thế để biết tôi yêu anh cũng chẳng sâu đậm gì, không hiểu nổi tại sao lằng nhằng với anh cũng mất vài năm t.uổi thanh xuân của tôi.
Mà cũng trải qua bao nhiêu chuyện, tôi mới dứt tình được với anh, cũng dứt tình với đứa bạn nối khố của tôi luôn.
Tôi nhớ có lần anh ‘cắm’ hay là bán đứt điện thoại của mình rồi anh lại mượn của bạn gái để dùng. Rồi sau đó một hôm, anh thông báo với tôi với vẻ mặt rất tươi cười: ‘Mất điện thoại rồi em ạ, để anh mua cho em cái khác’. Tôi không buồn nói gì.
Rồi vài lần khác anh cũng mang xe máy của tôi đi cầm đồ, có lần hỏi ý kiến tôi có lần không, cứ thế tự nhiên mang đi đặt. Tôi có giận nói không muốn gặp anh nữa, anh lại khóc lóc xin lỗi. Tôi chán, nhưng chẳng lẽ lại chia tay khi xe máy chưa lấy được về.
Video đang HOT
Đâu chỉ có thế, anh cần t.iền, tôi phải đi vay bạn tôi cho anh. Phải nói là khi đó tôi nhục nhã khủng khiếp. Rồi anh cũng lờ đi, để mặc tôi vì ngại với bạn mà phải phơi mặt đi làm thêm để trả nợ. Tôi cũng không hiểu sao mình lại ngu ngơ, khờ dại như vậy.
Khi tìm đủ mọi cách lấy được xe và t.iền về tôi tránh mặt anh luôn. Tôi cũng thấy thương, nhưng nói thật trải qua bao nhiêu chuyện tôi không còn tình cảm với anh nữa.
Có lẽ chúng tôi đã không thật lòng yêu nhau, nếu yêu tôi đã giúp anh vượt qua những cám dỗ của cuộc sống, nếu anh yêu tôi thì đã để ý đến cảm giác của tôi và cùng vun đắp cho tương lai.
Giờ đây tôi thấy không còn tin vào tình yêu đích thực, tôi luôn sợ rằng mình sẽ gặp phải người như anh một lần nữa. Liệu mối tình đầu có phải là điều mà tôi ân hận nhất không?
Theo Vietnamnet
Còn trinh tuyết á, bà điên à?
Tôi, cô gái 26 t.uổi, yêu người này là mối tình thứ hai và quyết định sẽ tiến tới hôn nhân. Và tôi thú thực, mình còn trinh, vì chưa từng quan hệ với một người đàn ông nào.
Tôi và cô bạn, hai người bạn thân rất thân từ thuở nối khố nhưng cũng đã quá lâu ngày không gặp. Phải tới nửa năm nay, từ ngày cô ấy bận bịu với công việc kinh doanh, còn tôi cũng mải mê tích cóp nên chẳng có mấy thời gian gặp nhau. Vả lại, cô ấy cũng đã có gia đình, có con cái nên không tiện hẹn hò cà phê như trước. Nay rảnh rỗi, hai người có dịp hàn huyên, ôn chuyện cũ.
Sau một hồi nói chuyện Đông, chuyện Tây, cô ấy bảo:
- "Mà bà có người yêu rồi ra mắt anh chị em đi chứ. Giấu em đi rồi đùng cái nổ là không ai đi ăn cưới đâu nhé".
Tôi cười mỉm:
- "Ừ được rồi, thế hôm nào đi cà phê, tôi rủ ông ấy đi cùng rồi ngồi mà phán nhé".
Cô ả gật đầu ra giọng:
- "Thôi, bố trí nhanh nhanh, suốt ngày hẹn mà chẳng biết tới hôm nào. Bạn bè đây còn nửa năm không gặp, nói gì hôm nào".
- "Tôi hứa, bà yên tâm đi".
Sau một trận cà phê, chúng tôi đi ăn và lại tiếp tục chủ đề cũ. Giữa quán xá đông người, cô ấy bô bô hỏi tôi một câu hỏi khiến tôi ngượng chín mặt:
- "Này, ngủ với nhau chưa?".
Lúc ấy, trong đầu tôi chưa kịp chuẩn bị câu trả lời, chỉ nghĩ: "Liệu người ta có nghe thấy không nhỉ?", rồi tôi ngó dọc ngó ngang, sợ ai đó đang nhìn mình bằng ánh mắt ái ngại. Có lẽ, họ nghe thấy cả đấy và đang cười thầm chứ chẳng ai vô duyên tới mức sang ngó mặt xem hai con bé này như thế nào đâu.
"Xời, mới có 26, gì mà bà làm toáng lên thế, yêu ra yêu, chồng ra chồng, tôi đã lấy chồng đâu mà... mất".
Tôi lắc đầu và nhanh chóng trả lời cho xong câu hỏi để chuyển sang chuyện khác:
- "Chưa, ngủ gì mà ngủ, đã cưới đâu!".
Cô bạn há hốc mồm:
- "Thế bà còn nguyên á?".
Tôi cười sảng khoái:
- "Chả còn nguyên thì cho ai mà không còn!".
Dường như lúc ấy câu chuyện đang vào cầu nên tôi cũng quên mất cái ngại và không còn sợ mọi người nghe thấy nữa.
Cô bạn cười một cách mỉa mai và ra vẻ rất hài hước:
- "Bà điên à, giờ mà còn nguyên á, bà bao t.uổi rồi bà biết không, 26 rồi đấy, trẻ trung gì nữa?".
- "Xời, mới có 26, gì mà bà làm toáng lên thế, yêu ra yêu, chồng ra chồng, tôi đã lấy chồng đâu mà... mất".
Cô bạn có vẻ khó chịu, xua tay:
- "Thôi, thôi, bà dở hết chỗ nói. Bà chưa có chồng chưa biết cảm giác gần gũi đàn ông thích thú thế nào đâu, cứ là tiến tới đi. Đừng có mà bỏ phí cơ hội, sau này lấy nhau cảm giác ấy nó sẽ khác, không còn lãng mạn như giờ nữa. Bây giờ, con gái bằng t.uổi bà á, nó chả lấy mấy chồng, chả yêu vài thằng một lúc, và còn trinh thì đúng là quá nực cười. Giữ cái gì chứ giữ trinh tiết, quê rồi bà ạ. Bây giờ đàn ông không quan trọng chuyện đó nữa, họ còn thích lấy vợ không còn đấy chứ, có người còn đi phá để mà dễ lấy chồng chứ chẳng phải tôi nói chơi đâu!".
Tôi yêu anh nhưng chưa từng đi &'quá giới hạn
Tôi nghe chuyện mà thấy ly kì, làm gì có chuyện đi phá cho dễ lấy chồng, có mà dở hơi à. Chỉ có người điên, người khùng thì mới làm như thế, giữ gìn trong trắng đến khi lấy chồng, chẳng phải được chồng tôn trọng hay sao? Tôi nghĩ, nếu đúng là như cô bạn tôi nói, đàn ông bây giờ chỉ thích con gái từng trải, đã từng qua tay người khác cho có kinh nghiệm giường chiếu thì đúng là loạn rồi.
Cô bạn tôi bảo:
- "Bà cổ hủ vừa thôi, sống sao cho sướng cái thân bà, cứ cố gắng gìn giữ nhưng đàn ông nó có giữ cho mình đâu, sao phải khổ thế!".
Cô ấy không quên thêm câu: "Đúng là dở hơi" sau khi câu chuyện kết thúc.
Tôi, cô gái 26 t.uổi, yêu người này là mối tình thứ hai và quyết định sẽ tiến tới hôn nhân. Thế nhưng, tôi thú thực, mình còn trinh, vì chưa từng quan hệ với một người đàn ông nào. Tôi đã cố gắng gìn giữ cái trong trắng của mình cho tới ngày được chồng tôn trọng trong đêm tân hôn. Tôi biết, xã hội vốn thoáng hơn, con người cũng sống buông thả hơn, nhưng tôi luôn giữ phương châm của mình, phải còn trinh trong ngày cưới. Thế nhưng, lại có người bảo tôi dở hơi, không ai khác lại chính là cô bạn thân của tôi.
Vậy tôi thật sự dở hơi sao, có phải bây giờ còn trinh là quê lắm. Chị em nghĩ sao, hay là đúng thật tôi quá quê mùa rồi?
Theo VNE
Người tình khuất trong bóng tối? Chị Hạnh Dung mến! Tôi hiện đang có gia đình hạnh phúc, công việc, vị trí xã hội ổn định. Tôi hiện đang có gia đình hạnh phúc, công việc, vị trí xã hội ổn định. Thời học sinh, tôi và một bạn gái chung lớp từng có tình cảm, cũng chỉ là tình yêu học trò. Hết phổ thông, tôi vào đại...