Mối tình đầu cũng như đi trên cát, bước thật nhẹ nhưng vẫn in sâu…
Mối tình đầu cũng như đi trên cát, bước thật nhẹ nhưng vẫn in sâu. Em đã từng nghĩ ” Có duyên sẽ gặp lại, có nợ sẽ tìm về “. Tình yêu trong em sẽ mãi không đổi thay chỉ cần anh không thay đồi…
Là em nợ anh lời hứa trọn đời bên nhau, là em nợ anh tình yêu thủy chung son sắt, là em nợ anh… Nhưng anh à! Cho tới giờ phút này khi âm thầm theo dõi anh em đã khẳng định dù tim rất đau nhưng em không hề hối hận.
Ngày đó ta yêu nhau một tình yêu ngây thơ và trong sáng, cái tuổi học trò bồng bột ngây ngô nhưng tình yêu đó nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Cả 2 ta đều không phải là người đầu tiên khiến đối phương rung động nhưng là mối tình đầu chính thức của nhau. Em vẫn nhớ như in ngày đó trường của chúng ta cách xa nhau, nhưng anh vẫn nhẫn nại đưa em gần tới trường mỗi buổi sáng.
Nhớ những lúc mình trốn học đi chơi, nhớ những khi em và anh chơi trò thử ông trời, nếu trời mưa thì thế này, nếu trời không mưa thì sẽ thế kia thường thì em luôn là người thua cuộc. Nhớ hơi ấm của anh ôm chặt lấy em, nhớ cả những nụ hôn ngọt ngào mê đắm
Em nhớ có lần em có tiết thể dục, em quên không mang vợt cầu lông, anh đã không ngần ngại đạp xe quay trở lại phi như bay về nhà rồi phi như bay đuổi kịp em để đưa vợt cho em để em không bị phạt. Giây phút đó nhìn sự mệt nhọc mồ hôi nhễ nhại của anh sau một cuộc phi như tên lửa vì em, em thật sự đã rất xúc động, em đã nghĩ rằng anh chính là người đàn ông của cuộc đời em, nhất định em sẽ nắm chặt tay anh, nhất định sẽ không để cái gọi là mối tình đầu “Yêu nhau nhưng không đến được với nhau” như người ta vẫn thường nói.
Hơn 1 năm tình yêu đó không phải quá dài nhưng đủ để cho ta những kỉ niệm sâu sắc, đủ để cho em hiểu anh là người con trai tốt yêu em chân thành và sâu sắc. Là em không đủ tốt để có thể tiếp tục yêu anh, là do em không đủ tự tin để cùng anh bước tiếp, là do em không đủ niềm tin để bên anh mãi mãi. Vì em sợ, chính em là lý do là rào cản cho con đường phát triển của anh.
Ngày mẹ anh nhắn tin yêu cầu em phải tránh xa anh, em đã rất sợ hãi và lo lắng dù yêu anh nhưng em mới học có lớp 12 cái tuổi phải lo cho sự nghiệp học hành tương lai, cái tuổi ấy mà sống chết vì tình yêu thì hẳn là các bậc phụ huynh sẽ không đời nào đồng ý, em cũng rất lo sợ mẹ anh sẽ đến tìm gặp gia đình em như lời mẹ anh nói. Thật sự em không thể…
Rồi cùng lúc ấy, món quà em tặng anh bạn cùng lớp anh vô tình làm hỏng, em thấy anh không giận dữ rất bình thường lại còn hay đi cùng người đó vui vẻ, trái tim non nớt của em đã nghĩ rằng hình như anh không yêu em nhiều như em vẫn nghĩ, tình yêu anh dành cho em nó không tới mức để em phải sống chết đánh đổi.
Anh đã từng nói rằng nếu không lấy được em thì anh sẽ ở vậy thậm chí đi tu, hoặc nếu có yêu ai đó thì cũng phải mất ít nhất 10 năm để anh dám tiếp tục yêu ai đó. Thời điểm đó em đã nghĩ rằng ” Thật sự, nếu là của nhau sẽ có lúc quay về “. Vào thời điểm ấy em thật sự nghĩ rằng mình nên chấm dứt để cả 2 tập trung vào học sẽ tốt hơn rất nhiều, và cũng là kiểm chứng cho tình yêu của đôi ta.
Video đang HOT
Thời gian đầu lúc anh níu kéo đã rất nhiều lần khi em bỏ anh quay đi em đã rớt nước mắt chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy anh. Nhưng lý trí đã chiến thắng con tim. Khi lên đại học một thời gian, em có nghe tin anh đã có bạn gái mới, em mỉm cười chua chát, chỉ biết thầm chúc cho anh. Nhưng vẫn như một con ngốc âm thầm dõi theo anh trên yahoo mỗi lần nhìn nick anh sáng cứ tự dưng vui đến lạ, hy vọng rằng anh sẽ ib hỏi thăm em nhưng đó mãi chỉ là hy vọng.
Sau này có facebook thấy anh kết bạn với những người bạn cùng lớp mà không có em, em thật sự rất buồn, đã tự nhủ lòng kiêu ngạo không cho phép em kết bạn trước nhưng rồi lần này lý trí đã không thắng nổi con tim, khi anh chấp nhận kết bạn với em, em đã rất ngại nhưng cũng rất vui mừng, dù không nói chuyện gì với nhau nhưng hàng ngày vào facebook của anh theo dõi trạng thái những dòng coment của anh em cũng thấy vui ạ thường, y hệt như một con ngốc vậy, mặc dù thấy anh hạnh phúc bên ai kia, em rất chua xót nhưng cũng hạnh phúc.
Dù có lúc em đã rất ghen với cô gái kia khi nghĩ những gì chúng ta đã có, những câu nói anh đã từng thì thầm bên tai em, nhưng nghĩ kĩ lại chính là em buông tay anh cơ mà. Đôi khi vô tình gặp nhau trên đường, ta lặng lẽ lướt qua nhau, anh biết không? Tim em đã thổn thức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì được gặp anh. Anh biết không ngày đó em lấy lý do là có người khác là em nói dối anh đó đồ ngốc, dù người đó cũng rất tốt với em, em cũng đã muốn ở bên người đó để quên anh, nhưng thật sự quá khó khăn khi ở bên người ta hình bóng anh cứ xuất hiện trong đầu em.
Giờ đây khi ngồi viết những dòng này, em biết anh sẽ chẳng khi nào đọc được, những em vẫn viết, viết cho chính em, giãi bày cho chính em, để rồi sau hôm nay, em sẽ hoàn toàn quên anh. Bây giờ khi thấy anh đã thành đạt, sống vui vẻ hạnh phúc em đã yên tâm, cho dù đã nhiều lần em tự hỏi nếu ngày đó em lì lợm không rời xa anh không biết chúng ta sẽ như thế nào nhưng nhìn vào những gì anh có ngày hôm nay, em tin mình lựa chọn đúng. Chỉ cần anh hạnh phúc mọi thứ ai đúng ai sai, ai yêu ai nhiều hơn đâu còn quan trọng. Người ta thường nói ” tình đầu là khó lâu bền” và chuyện tình chúng mình đúng vậy chóng tàn mà lâu quên. Quên anh không có nghĩa là không còn nhớ, nhưng không phải nhớ để tiếp tục yêu anh âm thầm, để tiếp tục dằn vặt con tim mà là nhớ để trân trọng những đoạn kí ức đẹp của hai ta, để em thấy rằng em cũng có một mối tình đầu đẹp tuy không dài.
Giờ đây ngồi nghĩ lại hình như cũng đã lâu lắm rồi em không còn có thói quen vào facebook của anh để xem dòng trạng thái, không còn hay để ý tới nick của anh có sáng hay không. Em cũng thấy người bao năm bên cạnh em không phải là anh, người đã hy sinh cho em rất nhiều họ cũng đáng được yêu và trân trọng. Em sẽ không còn mù quáng tự làm tổn thương chính mình và họ nữa.
Quên anh, là để em giải thoát cho chính mình
Quên anh, là không để một người nữa cũng phải ngốc nghếch giống như em
Quên anh, là để em được hạnh phúc…
Anh à, mối tình đầu của em, người đã từng yêu em rất nhiều, người em đã từng yêu sâu sắc… Chúng ta hãy thật hạnh phúc nhé, trên con đường khác nhau.
Theo ST/Phununews
Chết lặng với tình thương 'như hai người phụ nữ' mà chồng dành cho mình
Quá sốc với những cảnh tượng lời nói đó, tôi xông ra nhưng chẳng đủ sức để đánh để chửi hai người họ. Mà cứ đứng khóc như một con ngốc.
Tôi năm nay 33 tuổi nhưng mới kết hôn được một năm. Hình thức không phải là xấu nhưng tôi quá ham học hành, nghiên cứu và công việc bận rộn nên ngoái lại đã qua cái ngưỡng 30. Qua bạn bè mối lái, tôi gặp được chồng mình. Anh hơn tôi 5 tuổi, đẹp trai, trẻ trung là chủ một cửa hàng kinh doanh đồ nội thất. Nói chẳng quá, với vị trí đó thì chắc có cả tá cô gái xếp hàng chờ làm vợ anh. Vậy mà anh vẫn lẻ bóng, chẳng có ý định lấy vợ sinh con.
Vì gia đình hối thúc nhiều quá nên anh mới đồng ý gặp mặt tôi. Nhưng chỉ sau 1 lần gặp anh đã đồng ý và chủ động bàn chuyện cưới xin với tôi. Ai cũng nói đó là cái duyên, cái số, và tôi cũng từng tin như thế.
Sau đám cưới vợ chồng tôi ở riêng trong một căn hộ chung cư cao cấp của chồng. Đáng lẽ với những điều kiện như vậy thì cuộc sống của chúng tôi phải hạnh phúc viên mãn, ngọt ngào lắm. Nhưng cuộc sống năm đầu kết hôn của chúng tôi nhạt nhẽo vô cùng. Chuyện chăn gối của chúng tôi rất hờ hững, thậm chí tôi có đòi hỏi chồng cũng chẳng để tâm.
Nhưng ngoài việc đó ra thì chồng tôi rất chỉnh chu, chuẩn mực. Hết giờ làm việc ở cửa hàng là anh về nhà ăn cơm cùng vợ, thỉnh thoảng lắm mới có buổi ra ngoài gặp bạn bè. Anh hào hứng giúp đỡ tôi việc cơm nước, trang trí nhà cửa. Tiền thu nhập ở cửa hàng anh đều đưa tôi nắm giữ, khi nào cần mới hỏi. Cuối tuần nếu rảnh thì chồng cũng đưa tôi đi ăn, đi xem phim hoặc đi mua sắm... Hơn nữa, cách đối xử, quan hệ của anh với gia đình tôi cũng rất đúng mực, gần gũi.
Chỉ sau 1 lần gặp anh đã đồng ý và chủ động bàn chuyện cưới xin với tôi. (Ảnh minh họa)
Thực ra tôi cũng chẳng dám chê trách chồng, cứ nghĩ công việc của anh căng thằng, mệt mỏi nên mới vậy. Nhưng để ý nhiều hơn thì nhận ra, khi ở cạnh tôi anh rất ít nói, ít cười, không như ở ngoài xã hội. Suốt ngày chỉ ở lỳ trong phòng làm việc đến tận khuya. Tuy nhiên, đêm nào khi tôi ngủ rồi anh vẫn về phòng, sáng ra thấy chồng nằm cạnh là mọi ấm ức, hờn dỗi của tôi tan biến.
Chồng tôi có rất nhiều bạn, nhưng chỉ đặc biệt thân với K. Như anh giải thích thì hai người là bạn nối khố, lớn lên cùng nhau. Giờ lại làm cùng ngành nên càng thân thiết hơn. Tôi thường mời K qua nhà ăn cơm rồi trò chuyện với chồng mình. Suốt thời gian qua, lúc nào tôi cũng nghĩ K là người bạn tâm giao với chồng, lại điềm đạm hiền lành và luôn là thuyết khách hòa giải mỗi khi chúng tôi gận dỗi, nên tôi càng quý mến hơn.
Tôi chưa một lần khó chịu hay mảy may nghi ngờ gì mối quan hệ của họ, cho tới cách đây tầm hai tháng. Vợ chồng tôi đi du lịch Đà Nẵng năm ngày, ngày nào K cũng gọi điện cho chồng tôi. Nếu anh không kịp nghe máy là gọi cho tôi nhờ chuyển điện thoại. Hơn nữa, khi chồng chuẩn bị đi ngủ, K lại gửi ảnh bán khỏa thân của anh ta vào máy chồng tôi kèm theo dòng chữ "Miss you". Chồng thì một mực nói "Chỉ là cậu ấy trêu đùa anh mà thôi". Tôi tái mặt, phần vì ngượng, phần vì hoài nghi giới tính của K nhưng cũng ậm ừ cho qua chuyện.
Rồi đến chuyện mới xảy ra tuần trước thì mọi nghi vấn, mơ hồ trong tôi đã được giải đáp. Hôm đó, lịch của tôi là đi công tác một tuần, nhưng xong sớm nên tôi lấy vé về luôn.
Về tới nhà chỉ mới đầu buổi chiều, nên tôi dọn dẹp nhà cửa, định chuẩn bị nấu bữa tối lãng mạn hâm nóng tình cảm vợ chồng. Nhưng anh bước vào nhà, chính tôi mới là người bất ngờ chẳng thốt nên lời.
Tôi cảm thấy cay đắng, không chấp nhận nổi sự thật đang xảy ra với mình. (Ảnh minh họa)
Đúng giờ tan làm, chồng về nhà. Tôi rón rén đứng nép bên tường định gây bất ngờ cho anh. Nhưng cửa vừa mở, đã nghe tiếng cười nói ríu rít, rồi họ ôm hôn, quàng vai nhau rất tình tứ và người đó không ai khác chính là K. Cho đến giờ tôi vẫn bị ám ảnh câu nói của họ : "Nốt hôm nay thôi nhé. Mai nó về rồi. Mọi chuyện lại phải bí mật như trước thôi". Nói rồi họ lại quấn lấy nhau như chẳng biết trời đất là gì.
Quá sốc với những cảnh tượng lời nói đó, tôi xông ra nhưng chẳng đủ sức để đánh để chửi hai người họ. Mà cứ đứng khóc như một con ngốc. Cả ba chúng tôi đứng trân trân nhìn nhau trong sự thảng thốt tột cùng.
Cuối cùng tôi cũng hỏi được một câu rồi lao khỏi nhà: "Anh chỉ lấy tôi chỉ vì muốn che giấu thân phận mình sao. Tôi ghê tởm các người?". Một tuần trôi qua, tôi vẫn chẳng thể tin điều đó lại xảy ra với mình. Nhưng chồng vẫn nhắn tin giải thích, và nói thương tôi bằng tình thương hai người phụ nữ dành cho nhau.
Tôi không phê phán hay lên án những người có giới tính như anh, chỉ là tôi cảm thấy cay đắng, không chấp nhận nổi sự thật đang xảy ra với mình. Tôi nên làm gì đây?
Theo T.Y /Phununews
Thói quen buồn nôn của người chồng đẹp trai, thành đạt làm tôi do dự việc ly hôn Chồng tôi bên ngoài là người đàn ông đẹp trai, cao ráo, thành đạt, nhưng khi về nhà anh lại là một con người hoàn toàn khác... Chồng tôi được bạn bè nhận xét là đẹp trai, lại có công việc với mức lương đáng mơ ước. Nó đủ để tôi sống thoải mái, không bao giờ phải lo tới chuyện tiền bạc....