Mối tình c.hết người của người đàn bà đẹp
Quẳng hết danh dự, t.iền tài, gia đình, mộng mị với tình nhân, Thuyết đã nghe theo người tình g.iết c.hồng, rồi dàn dựng thành một vụ tai nạn giao thông, song mọi toan tính đã không thành.
Nngười đàn bà đẹp Nguyễn Thị Thanh Thuyết đã phải trả giá bằng mức án tù chung thân về tội g.iết n.gười và giờ đây đang gặm nhấm nỗi ân hận, cay đắng trong trại giam Tân Lập.
15 t.uổi, chưa hiểu thế nào là tình yêu, Thuyết đã về làm lẽ ông Bùi Huy Hữu Hoàng, làm nghề lái xe, hơn chị ta gần 20 t.uổi. 20 năm trôi qua, kết quả của cuộc hôn nhân không nền móng ấy là 2 đứa con xinh, ngoan. Cuộc sống vợ chồng Thuyết cũng nhiều lúc không thuận buồm xuôi gió bởi nó được xây dựng trên nền tảng của sự mai mối, người chồng thành đạt, muốn sở hữu một vẻ đẹp, còn cô vợ thì bùi tai trước lời khuyên của bố mẹ về một cuộc sống đầy đủ, nhàn nhã…
Bi kịch xảy ra khi Thuyết gặp Tạ Hoàng Hiệp, một người đàn ông trẻ, kém cô 3 t.uổi, quê ở làng Vạn Phúc, quận Hà Đông (Hà Nội) trong những lần đi lễ. Thuyết muốn tìm sự bình yên nơi đền chùa, còn Hiệp là một người hát chầu văn rất hay. Những lần đi lễ chung ấy, Hiệp luôn chăm sóc Thuyết rất chu đáo. Ban đầu, Thuyết không để ý, nhưng lâu dần, sự quan tâm chăm sóc, tiếng hát da diết của người đàn ông trẻ ấy đã rung lên những nốt nhạc tình đầu tiên trong tâm hồn chị ta.
Vẫn đẹp mặn mòi nhưng trái tim người đàn bà này giờ chỉ còn nỗi đau vời vợi. 35 t.uổi, có chồng, hai con, Thuyết mới biết thế nào là yêu nên cô đã yêu vội vã, cuồng nhiệt như thể muốn bù lại quãng thời gian son trẻ nhạt nhẽo.
Có những lúc, không chịu đựng được sự xa cách với người tình, Thuyết đã về nói sự thật với chồng, đề nghị chia tay nhưng người đàn ông trung niên này đâu dễ để người đàn bà đẹp như Thuyết rơi vào tay kẻ khác.
Đã có lần ông Hoàng tuyên bố: dù Thuyết có trèo lên trời, hay chui xuống đất, ông ta cũng lôi lên, chứ đừng nói đến chuyện ly hôn. Những trận đòn roi với người vợ cũng vì thế xảy ra thường xuyên hơn nhưng dù ông Hoàng có tìm đủ cách để “trói” thì Thuyết lại càng tìm cách đến với nhân tình nhiều hơn.
Không kể những lần kiếm cớ đi lễ chùa xa để gặp Hiệp, nhiều đêm Thuyết còn trốn chồng ra nhà nghỉ hẹn hò với tình nhân. Đòn roi và sự ngăn cản, canh gác của chồng càng khiến tình yêu của Thuyết và Hiệp thêm mặn nồng. Nghĩ rằng không thể sống thiếu nhau nhưng bỏ đi thì sợ chồng tìm được, đôi tình nhân đã nghĩ ra âm m.ưu s.át hại ông Hoàng.
Vẫn đẹp mặn mòi nhưng trái tim người đàn bà này giờ chỉ còn nỗi đau vời vợi.
Ba năm trước, khoảng 1h ngày 6/10/2007, Thuyết gọi chồng dậy chuẩn bị đi Hà Giang. Chị ta giả vờ chu đáo, nấu mì cho hai vợ chồng ăn rồi pha cốc bột sắn có pha nước t.huốc n.gủ mà nhân tình đưa cho để ông Hoàng uống. Nửa tiếng sau thấy chồng chưa có biểu hiện ngấm thuốc, Thuyết hoảng sợ chạy ra sân gọi điện cho Hiệp, lúc này đang nằm trong một khách sạn gần đó, bảo người tình thôi nhưng những lời “Em có muốn sống với anh không? Nếu muốn thì để anh làm” của Hiệp đã khích lệ Thuyết thêm can đảm. Chị ta quay vào nhà, thấy chồng bảo không đi nữa, biết là ông Hoàng đã ngấm t.huốc n.gủ liền bảo: “Công việc là quan trọng, anh buồn ngủ thì để em lái xe”. Nói rồi Thuyết xốc nách đưa chồng ra xe. Để ông Hoàng ngồi ở ghế phụ, Thuyết báo tin cho Hiệp tới, hành động.
Thấy Thuyết đang đứng trước cửa, nhà vẫn sáng đèn, Hiệp gọi điện bảo nhân tình tắt đèn, rồi vào lái xe chở ông Hoàng đi theo Quốc lộ 2 lên Tuyên Quang. Đi được gần cây số, Hiệp dùng dây thừng mang theo xiết cổ nạn nhân cho đến c.hết rồi lái xe đi tiếp hơn 30km nữa, dàn dựng vụ tự gây tai nạn. Vì ông Hoàng quá to béo, Hiệp không kéo ông ra ghế lái được, đành phải để ở ghế phụ, sau đó cho xe chạy tốc độ nhanh, đ.âm vào vỉa taluy bên đường, hắn bật về phía sau. Sau khi cởi áo lau vô-lăng và cơ thể nạn nhân, Hiệp thoát ra khỏi xe, đ.ập các cửa kính cho rạn vỡ để giống hiện trường một vụ đ.âm xe.
Video đang HOT
Nhắc về vụ án năm xưa, Thuyết không một lời gỡ tội cho mình vì cho rằng “g.iết n.gười phải đền mạng”, cái án chung thân với Thuyết đã là một sự khoan hồng của số phận. Nhưng Thuyết đau vì đến phút chót mới nhận ra mình đang rơi vào một tấm bi kịch của tình yêu. Yêu Hiệp thật lòng nhưng anh ta cũng làm Thuyết thất vọng, đau khổ.
Thuyết bảo tại phiên tòa sơ thẩm, nghe HĐXX tuyên án t.ử h.ình Hiệp, Thuyết nghĩ mà thương người tình quá đã nung nấu ý định khi ra tòa phúc thẩm, được nói lời cuối cùng, cô sẽ xin được cùng c.hết với Hiệp như lời thề ước của hai người. Thế nhưng, trong phiên tòa phúc thẩm, người đàn bà si tình bất ngờ và đau đớn khi Hiệp khai Thuyết mới chính là kẻ chủ mưu, còn anh ta chỉ là người bị lôi kéo.
Đau đớn, thất vọng, Thuyết đã mặc cho số phận đưa đẩy để rồi giờ đây một mình gặm nhấm nỗi đau. Thuyết bảo: “Điều tôi mất nhiều nhất chính là danh dự. Mẹ tôi khi đến thăm tôi đã khóc và bảo: Con ơi, sao con dạy được con cái, mà không dạy được chính mình? Con tôi cả 2 cháu đều rất ngoan và học giỏi, một cháu đang học năm thứ 3 Đại học”.
Cũng may là Thuyết còn có hai đứa con làm niềm an ủi với những lá thư thi thoảng chúng gửi vào động viên. Tôi bảo Thuyết cố gắng cải tạo tốt để sớm được trở về với gia đình, với các con. Người đàn bà mang trọng tội ấy cười nhẹ, nhưng méo xệch: “Biết đến bao giờ, lúc đấy chắc tôi đã già lắm rồi”.
Theo Đất Việt
Nỗi lòng của một đứa con lầm lỡ
Phạm nhân Đàm Văn Trung
Đàm Văn Trung cất tiếng hát khiến cả hội trường như vỡ òa trong những giọt nước mắt. Ngồi bên dưới, tôi đã thấy nhiều nữ phạm nhân đưa ống tay áo lau mắt. "Con đã về đây bên mẹ yêu, với mái nhà tranh hăng mùi khói lam chiều. Về bên chiếc nôi theo tôi từ tấm bé..."
Lời ca cứ như cất lên từ trong tận cùng của nỗi ân hận, xót xa của một đứa con lầm lỡ được Đàm Văn Trung viết và thể hiện không chỉ cho mình mà cho tất cả những đứa con đã có quá khứ lầm lỡ như Trung. Đằng sau những lời ca ấy, là một câu chuyện đời rất buồn, được Trung kể lại giữa một chiều mưa. Nước mắt vì thế mà cũng chan hòa với nước mưa mặn chát...
Vào tù và... mất vợ
"Tôi viết bài này chính là để thể hiện nỗi lòng của tôi và tất cả các phạm nhân từng mắc tội với cha mẹ. Nếu ai còn mẹ, xin đừng bao giờ làm mẹ buồn..." - Đàm Văn Trung đã nói một câu mở đầu cuộc trò chuyện với tôi như thế khi tôi nói, rất thích bài hát mà đêm qua Trung đã thể hiện.
Nhìn Trung, dáng dấp thư sinh, gương mặt hiền lành, và đặc biệt là giọng hát cao, khỏe nhưng rất đỗi tình cảm của Trung đã ám ảnh tôi khiến thật khó để tôi có thể nghĩ rằng cách đây 7 năm, con người này đã mắc một cái tội rất đáng lên án, nhất là đối với một người đàn ông, đó là tội buôn bán phụ nữ.
Trung kể rằng, người con gái mà Trung trực tiếp đứng ra môi giới để bán sang Trung Quốc thực chất là một gái bán hoa. Làm lâu năm, nhan sắc không còn nữa nên lượng khách của cô ta cứ vơi dần. Điều đó đồng nghĩa với việc số t.iền kiếm được cũng ít đi.
Đúng lúc này, một người bạn của Trung ở bên kia biên giới đang có nhu cầu tìm gái phục vụ trong một nhà hàng. Anh ta đã nhờ Trung săn hàng giúp mình. Vì đã từng có "quan hệ" với cô gái kia nên Trung không ngần ngại hỏi thẳng cô ta. Tất nhiên, muốn cô ta đồng ý, Trung đã vẽ ra một tương lai khá sáng sủa và nhàn hạ
Phạm nhân Đàm Văn Trung trong một tiết mục tự biên tự diễn
Và màn kịch hoàn hảo Trung vẽ ra đã khiến cô gái này mờ mắt, nào là cứ sang đó đi, chưa tính tiếp khách thì lương cứng cũng đã được 5 triệu một tháng và "nếu không thấy thích hoặc thấy không thỏa đáng thì lại về". Nghe Trung nói vậy, cô ta tin và đồng ý ngay. Cá đã cắn câu. Trung điện thoại cho bạn bên Trung Quốc về đón "hàng". Hai ngày sau gã bạn này có mặt ở biên giới để đưa cô gái đi.
"Thời gian đầu khi cô ta mới sang, em và cô ta vẫn thỉnh thoảng liên lạc với nhau, nhưng một thời gian sau thì em mất liên lạc với cô ấy". Tưởng thế là êm chuyện. Không ngờ trong một đợt Công an nước bạn truy quét ổ mại dâm của nhà hàng, nơi cô gái kia đang "làm việc", cô ta bị bắt và được đưa về Việt Nam. Khi bị Công an hỏi, cô gái này đã khai ra người lừa mình sang đó là Đàm Văn Trung và làm đơn tố cáo Trung tới cơ quan Công an đã lừa gạt, bán cô ta sang biên giới.
Trung bị bắt đúng thời điểm chỉ vừa cưới vợ được 3 tháng. Cô vợ trẻ bị sốc không khóc nổi, cô không ngờ chồng mình lại có mối quan hệ phức tạp như vậy và cái án 7 năm tù chồng cô phải trả nợ pháp luật đã khiến một người phụ nữ trẻ như cô thấy cuộc đời như lao vào ngõ cụt.
"Ngày vợ em vào thăm em ở trại tạm giam, em nói với cô ấy là thôi em đừng chờ anh nữa, làm vợ một thằng tù thì chịu nhiều điều tiếng khổ sở lắm, rồi sống một thân một mình vò võ đợi chồng khác nào chôn vùi t.uổi thanh xuân. Em nói thì nói vậy thôi chứ vẫn mong cô ấy đợi chờ em vì bọn em đã vượt qua bao nhiêu rào cản để đến được với nhau. Đúng như em mong muốn, cô ấy khóc và quả quyết sẽ đợi em về. Thậm chí cô ấy còn hỏi em là có thể đăng ký kết hôn với người đang chấp hành án trong tù không, bởi em cưới cô ấy nhưng chưa đăng ký kết hôn. Em xúc động lắm và cũng thấy yên lòng vì có một người vợ chung tình".
Nghe vợ quả quyết như vậy, Trung như được tiếp thêm sức mạnh, 7 năm quả là dài nhưng cũng thật ngắn nếu con người ta có niềm tin để sống và hy vọng. Nhưng cuộc đời đôi khi là những trò đùa dai dẳng, cô vợ trẻ của Trung chỉ lên thăm anh ta trong thời gian ở trại tạm giam, còn khi chuyển về thụ án ở Trại giam Phú Sơn 4, không một lần nào người vợ này tới thăm.
Một lần, nhận được bức thư của vợ gửi vào, Trung hồi hộp, run rẩy bóc thư ra xem. Nhưng Trung đã c.hết lặng ngay sau đó, bởi đó không phải là một lá thư động viên, cũng không phải là những dòng giải thích lý do vì sao cô ấy không xuống thăm Trung. Vỏn vẹn vài chữ viết nguệch ngoạc: "Em không thể đợi anh được nữa. Đừng trách em!".
Dù tin vào tình yêu của người con gái mà Trung đã vượt qua rất nhiều khó khăn để cưới được cô nhưng Trung vẫn linh cảm rồi cái ngày này sẽ đến. Song không bao giờ Trung nghĩ nó lại đến nhanh và đột ngột đến thế. Kể từ khi đó Đàm Văn Trung biến thành con người khác hẳn, ngang tàng, đôi khi còn tỏ ra lì lợm.
Có những đêm, nhìn bạn tù xung quanh say ngủ từ lúc nào nhưng con mắt anh ta vẫn mở chong chong. Trung bảo, anh không dám trách người vợ trẻ, nhưng giá như cô có thể hy sinh vì anh ta một chút nữa thì cuộc đời này, ngàn lần anh ta phải ghi xương khắc cốt.
"Nếu còn mẹ, xin đừng làm mẹ khóc"
"Con đã về đây bên mẹ yêu, với mái nhà tranh hăng mùi khói lam chiều. Về bên chiếc nôi theo tôi từ tấm bé. Về với lời ru à ơi, à ơi. Con đã nhận ra dáng mẹ từ xa. Xiêu xiêu gánh rau trĩu nặng vai gầy. Giọt mồ hôi nuôi tôi từ tấm bé. Quặn thắt lời ru lơi lả cánh cò. À ơi, ơi à ơi". Trong dịp ân xá mồng 2/9 vừa qua, nhiều phạm nhân trong trại đã cố gắng phấn đấu để có được may mắn là sớm trở về đoàn tụ với gia đình.
Đàm Văn Trung tự nhận mình không có được niềm vui đó bởi vì chán nản nên Trung chưa thực sự cải tạo tốt. Song chính không khí tưng bừng, hân hoan của nhiều anh em khác đã là nguồn động lực, tạo nên sự khát khao trong lòng Trung và cảm giác như chính mình đang có được cái may mắn đó vậy. Và trong một đêm không ngủ, Trung đã viết nên ca khúc "Về với lời ru" và được đ.ánh giá cao trong đêm diễn "Tiếng hát tình đời" được tổ chức ở Trại giam Phú Sơn 4.
Nhà có 5 anh chị em. Ai cũng có gia đình riêng của mình nên chẳng thể có thời gian mà xuống thăm Trung. Trung cứ tự an ủi mình thế. Là con út trong gia đình nên Trung được mẹ yêu thương và quan tâm nhiều lắm. Bà rất muốn một lần vào trại giam thăm con nhưng vì say xe, đường sá xa xôi, hơn nữa lại t.uổi cao sức yếu nên bà đã không thực hiện được ý định đó.
"Mỗi lần nghĩ đến mẹ là một lần trái tim em quặn thắt nỗi đau. Khoảng hơn một năm sau ngày em bị bắt, mẹ em đã trút hơi thở cuối cùng. Ra đi mà lòng bà không hề thanh thản vì không thể gặp được đứa con trai út. Gia đình không ai báo tin đó cho em thế nên dù mẹ mất đã được vài tháng trước đó mà em vẫn không hề hay biết gì". Chỉ đến khi một người anh em chơi với nhau ngoài xã hội vào thăm Trung, anh ta nói Trung mới hay biết.
Trung bảo thật khó để nói được cảm giác của anh ta lúc đó. Mất mát, đau đớn và hối hận đến tột cùng. Mẹ - người duy nhất mà Trung có thể bấu víu về tinh thần, điểm tựa duy nhất của anh ta khi được về lại xã hội giờ đã không còn nữa. Một điều đơn giản nhất là về chịu tang mẹ Trung cũng không thể làm được. Còn gì bất hạnh hơn thế? Chiều mưa Phú Sơn, những giọt nước mắt của một người đàn ông khóc mẹ dường như cũng khiến người đối diện thấy chạnh lòng.
Quả là đối với bậc sinh thành thì mọi đứa con dù trưởng thành đến đâu cũng vẫn là bé bỏng. Còn mẹ, Trung sẽ còn có chốn đi về. Giờ mẹ mất, Trung thấy mình bơ vơ, lạc lõng trong cuộc đời này. Anh em thì mỗi người một phận. Bằng chứng là họ đã không lên thăm Trung kể từ ngày anh ta bị bắt cho tới hôm nay khi mà Trung đã sắp mãn hạn tù. Vừa mặc cảm, vừa tự ti lại thêm một chút tự ái, Trung đã không liên lạc gì với gia đình kể từ khi đó.
Trung bảo nếu mình đi học đại học, hay đi làm mà cần sự giúp đỡ thì cũng không ngại, đằng này mình lại đi tù. Mình có tội thì mình phải chịu, khỏi cần liên lụy đến ai. Nghe thì tưởng là bất mãn nhưng tôi hiểu, Trung đã thực sự thất vọng và không còn niềm tin có thể trông chờ gì vào sự giúp đỡ của những người anh em ruột thịt trong gia đình.
Người duy nhất mà Trung có thể thấy nhẹ lòng mỗi khi nghĩ đến, đó là người mẹ đã mất của anh ta. "Nếu ai còn mẹ, xin đừng bao giờ làm mẹ buồn" - Trung nhắc lại câu ấy trong những phút cuối trò chuyện cùng tôi. Mẹ thì chỉ có một, ai cũng hiểu điều ấy.
Những đứa con đang còn mẹ - đó là một hạnh phúc lớn lao nhưng không phải ai cũng nhận thấy. Trung đã tìm về bên người mẹ yêu thương của mình bằng những câu hát thực sự xúc động. Đó cũng là một cách để anh ta níu giữ hình bóng người mẹ để làm điểm tựa trong những ngày tháng tiếp theo
Theo An ninh thế giới
Vợ mất, nợ mang vì tin vào 'thầy bùa'... dỏm Tin rằng "thầy" Cường đuổi được con ma ám vợ mình và giúp vợ thoát bệnh hiểm nghèo, anh N. đã hết lần này tới lần khác nộp t.iền để "thầy" làm lễ, lên đồng... Nhiều người dân ở ấp Tân Hưng, xã Thạnh Đông, huyện Châu Thành (Kiên Giang) chẳng lạ gì Nguyễn Lâm Cường. Năm nay mới 33 t.uổi, nhưng thoạt...