Mối tình câm lặng với thầy giáo
Những câu chuyện của thầy luôn hài hước nhưng sâu sắc, thấm đẫm mùi vị chua chát của cuộc đời. Tuy vậy bao giờ thầy cũng giữ khoảng cách và chuẩn mực càng làm tôi yêu quý thầy hơn.
ảnh minh họa
Tôi ngoài 20 tuổi, chuyên tâm học hành vì nghĩ sự nghiệp là tất cả. Tôi thấy tình yêu đôi khi cũng tốt, nhưng nó thật phiền phức, dường như sẽ cản trở mọi thứ phía trước, vậy mà “ghét của nào trời trao của đó”. Tôi không biết phải gọi thứ tình cảm đó là gì, hay phải chăng là tình yêu đơn phương tội lỗi? Đó là tình cảm đặc biệt tôi dành cho thầy giáo cấp 3.
Thầy hơn tôi khoảng 15 tuổi, bề ngoài không quá phong độ nhưng lôi cuốn, vui tính, dạy hay và rất đặc biệt. Nhờ thầy tôi học được nhiều điều, trở thành con người khác, yêu đời, sống có mục đích, có tham vọng và cầu toàn. Cũng vì thầy nên tôi cố gắng nhiều hơn, đạt được những thành tích đáng kể. Như một thói quen, mỗi ngày đến trường tôi đều tìm kiếm hình dáng của thầy. Thầy rất thân thiện, quan tâm và đối xử tốt vì tôi là học sinh nổi bật.
Video đang HOT
Năm đó xảy ra một vài biến cố nên thầy trò thân hơn trước, hay nhắn tin, gọi điện với nhau, có khi là chuyện học tập, cũng có khi chỉ là cái cớ. Tôi hỏi thầy nhiều chuyện về cuộc sống, cách học làm người và những gì thầy đã trải qua. Những câu chuyện của thầy luôn hài hước nhưng sâu sắc, thấm đẫm mùi vị chua chát của cuộc đời. Tuy vậy bao giờ thầy cũng giữ khoảng cách và chuẩn mực càng làm tôi yêu quý thầy hơn. Càng ngày tôi càng nhận ra tình cảm của mình lớn đến mức không thể nào che giấu nổi, có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Chắc thầy cũng ít nhiều nhận ra điều gì đó bất thường trong mỗi lần tôi trò chuyện với thầy và qua những bài thơ tôi viết.
Có một thời gian tôi lại nghe những đứa trong trường nói thầy đồng tính. Tôi nhất quyết không tin và thầm rủa kẻ nào độc miệng. Một lần nọ, vô tình đọc được vài bài viết của thầy, đầu óc tôi mông lung, đầy ngờ nghệch. Cuộc đời thầy là cả một bi kịch và có lẽ bên trong cái dáng hình lạc quan, sống nhiệt huyết đó là một tâm hồn có quá nhiều tổn thương.
Tôi mặc kệ, dù thầy là ai tôi vẫn thương và tôn sùng, điều đó không thể thay đổi. Dĩ nhiên, lý trí không cho tôi cái quyền để nói bất cứ điều gì mà trái tim mách bảo. Rồi tôi quyết định không đi theo con đường sự nghiệp của thầy, bởi lẽ nếu có nhiều cơ hội ở bên cạnh thầy tôi không chắc mình sẽ giữ được tình cảm này trong lòng hay điều gì sẽ xảy ra.
4 năm trôi qua, giờ đây tôi đang du học ở một đất nước xa xôi, nỗi nhớ thầy vẫn khắc khoải, day dứt, tràn về như cơn bão đêm khiến tôi băn khoăn, suy nghĩ nhiều hơn. Ngày đó tôi nghĩ mình còn quá nhỏ, rằng tình cảm dành cho thầy chỉ là sự ngưỡng mộ của một cô nữ sinh mới lớn, nhưng có lẽ không đơn giản như vậy. Ba, bốn năm trôi qua đủ để chứng minh đó không phải là tình cảm bồng bột nhất thời.
Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, rất thương thầy nhưng không thể nói ra vì tôi không muốn mất thầy vĩnh viễn. Hơn nữa, người ta hay nói: Tình yêu đi liền với tình dục, tôi vốn là người mong muốn tìm đến một thứ tình yêu thuần khiết và cao thượng, không thể chấp nhận được điều gì đó làm vấy bẩn tình cảm dành cho thầy. Với những gì thầy từng nói, tôi linh cảm thầy sẽ độc thân đến suốt đời. Nếu vậy may quá, tôi sẽ sống vậy chờ thầy.
Những gì tôi có thể làm bây giờ là học thật tốt để có một sự nghiệp vững vàng, một địa vị kha khá trong xã hội. Biết đâu khi đó, tôi sẽ có đủ can đảm để thổ lộ việc mình đã yêu thầy từ lâu lắm rồi.
Theo VNE
Tình yêu câm lặng
Lần đầu nhìn anh, tôi đã thấy trái tim mình đập vội. Tôi không phải loại người dễ dãi nhưng với anh, mọi quy tắc đã không còn giá trị. Tôi nhớ anh, một nỗi nhớ đôi khi thật dịu êm nhưng cũng có lúc cứ cồn cào.
ảnh minh họa
Nhiều đêm tôi mất ngủ, đúng hơn là không dám ngủ bởi sợ những giấc mơ có anh sẽ không về khi tôi ngủ say. Tôi nhắm mắt lại, tự tạo cho mình những giấc mơ chỉ có 2 người, tôi và anh.
Không thể lý giải được vì sao trái tim tôi vụn vỡ ngay lần đầu gặp anh. Tôi không làm sao quên được giọng nói ấm áp, tiếng cười hào sảng và cả đôi bàn tay với những ngón thon dài của anh khi lướt trên phím đàn. Tôi thích ngắm bàn tay anh dù nơi ấy, ngón đeo nhẫn đã không còn tự do...
Tình yêu đơn phương đó đã theo tôi suốt những tháng năm dài. Tôi vờ như không quan tâm nhưng thật lòng không bỏ sót bất kỳ một điều gì về anh. Rất lạ lùng là tôi thấy vui khi biết rằng anh vẫn hạnh phúc với người mà anh chọn lựa dù ngón đeo nhẫn đã có chủ như mũi gai cắm vào trái tim tôi. Tôi hạnh phúc khi thấy mình đã đánh giá đúng về anh - một người đàn ông thủy chung, mẫu mực. Người phụ nữ nào có được anh hẳn sẽ là một trong những người hạnh phúc nhất...
Tôi cứ dõi theo anh như thế cho đến chiều nay... Cuộc gặp không phải tình cờ. Tôi đến để đưa tiễn người phụ nữ của anh. Chị đã ra đi sau những ngày dài chống chọi với bệnh tật. Anh ngồi trước mặt tôi. Mái tóc bồng bềnh ngày xưa giờ đã có vài sợi bạc. Nhưng ánh mắt, giọng nói và những ngón tay thon dài vẫn vẹn nguyên như lần đầu tôi gặp anh. 10 năm đã qua. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra đến giây phút này, tôi vẫn dành cho anh một tình yêu câm lặng đến nao lòng...
Theo VNE
Có lẽ ngay từ đầu tôi đã gặp sai lầm... "Em đừng có cãi nhau với mẹ nữa được không? Anh mệt lắm rồi". Đạt chỉ nói đúng bấy nhiêu rồi cúp máy. Tôi giật mình. Tôi cãi nhau gì với mẹ anh? Buổi sáng tôi rời khỏi nhà khi bà đi tập thể dục chưa về. Còn tối hôm trước thì bà kiếm chuyện chứ đâu phải tôi gây gổ? Ngay từ...