Mối tình câm lặng suốt 10 năm qua của tôi
Tôi vẫn giữ mối tình câm lặng này ở trong lòng để mọi thứ vẫn sẽ êm trôi như trước đây. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi em rằng, em có yêu tôi không hay đại loại như thế.
23 tuổi, trong tôi chất chứa thứ tình cảm không tên cũng ngót nghét được chục năm. Chục năm với bao sóng gió thăng trầm, biết bao ngày tháng xa cách nhưng tình cảm của tôi, mối tình câm lặng của tôi dành cho em chẳng chút phai nhạt.
Tôi sinh ra và lớn lên ở một xã nghèo của tỉnh Bình Thuận – nơi chỉ có nắng, gió. Tuổi thơ của tôi là những ngày tháng phải trốn chạy những trận đòn roi của ba. Gia đình nghèo, bố mẹ tôi có 5 mặt con nheo nhóc nên ba mẹ tôi làm lụng suốt ngày cũng chỉ đủ ăn.
Ba tôi rất nóng tính, hở tí lại lôi chị em tôi ra đánh. Tuổi thơ chẳng có gì đáng nhớ ngoài những vết lằn rướm máu ở mông, những cú bạt tai như trời giáng. Thú vui lúc ấy của tôi là chờ cả nhà đi vắng leo lên những nhánh cây thật cao, nằm vắt vẻo trên đó nhìn xuyên qua tán lá ngắm trời xanh và tự nói chuyện một mình. Sau đó, tôi gặp em thì tôi thấy cuộc đời này thật đẹp. Từ đó thú vui của tôi là được nhìn thấy em.
Tôi vẫn sẽ yêu em nhưng trong im lặng, không muốn em bận tâm vì tôi,
cũng không muốn làm rạn nứt quan hệ của chúng tôi (Ảnh minh họa)
Chúng tôi học chung lớp với nhau suốt cả mấy năm cấp 2. Em như cô công chúa sinh ra trong gia đình giàu có. Em học giỏi, dễ thương khiến bao người phải thương thầm nhớ trộm. Và tôi cũng nằm trong số đó.
Tôi mến em từ giữa năm lớp 7, lên lớp chỉ muốn nhìn ngắm em từ xa. Còn em thì cứ mãi lạnh lùng chỉ tập trung cho việc học. Lên cấp 3 tôi học ở thị xã, còn em theo học trường chuyên ở thành phố Phan Thiết. Chúng tôi mất liên lạc từ đó vì lúc đó tôi chẳng biết điện thoại và internet là gì, lễ tết hai đứa cũng chẳng gặp nhau.
Video đang HOT
Sau này lên thành phố học, tôi cũng tập tành xài điện thoại và chơi facebook nhưng không muốn liên lạc với em. Bởi tôi biết, 2 chúng tôi đã đi những con đường khác nhau. Tôi cũng sợ đã lâu chúng tôi không gặp nhau sẽ vô tình nới rộng khoảng cách giữa hai đứa.
Cho đến lúc tôi phải nhập viện vì bị thận ứ nước. Nằm bệnh viện 1 tháng trời với những cơn đau quằn quại, khi ra viện tôi nghĩ rằng cuộc sống thật ngắn ngủi và tôi muốn gặp lại em. Thế rồi tôi chủ động tìm đến 1 người bạn cũ xin được số điện thoại của em. Lúc có số tôi vui như thể tìm được thứ gì đó rất quý giá mà mình đánh mất.
Chúng tôi điên cuồng nhắn tin thâu đêm để hỏi thăm nhau và ôn lại kỷ niệm xưa. Biết được em cũng học ở thành phố, là cô sinh viên của một trường đại học danh tiếng, tôi vui lắm. Tôi càng bất ngờ hơn khi biết em ở cách phòng trọ tôi cỡ 10 phút đi bộ. Từ đó, những lúc rảnh rỗi chúng tôi hẹn nhau đến 1 quán sinh tố lề đường gặp nhau nói chuyện hay chở nhau đi lòng vòng quận 1, la cà quanh nhà thờ đức bà cổ kính.
Những ngày lễ như 8/3, 20/10… chúng tôi vẫn đi chơi với nhau. Những lúc gặp sóng gió, bị gia đình chửi bới, bạn bè ruồng bỏ, tôi chỉ muốn chạy đến bên ôm em thật chặt rồi òa khóc như một đứa trẻ. Nhưng tôi không làm vậy vì muốn mình trưởng thành và mạnh mẽ hơn trong mắt em.
Những lúc đi chơi cùng đám bạn, em rất già dặn, còn tôi cũng chín chắn ít nói. Những lúc đó chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện hay có những cử chỉ thân mật với nhau. Nhưng 2 đứa đi riêng với nhau thì bỗng trở thành 2 đứa trẻ vô tư, quấn quýt bên nhau.
Có lần nói chuyện qua facebook, em nói rằng tôi rất thật thà, em thích như thế và không muốn tôi thay đổi. Tôi hứa sẽ mãi như thế. Nhưng nào ai biết được chữ ngờ khi chỉ mấy tháng sau tôi đã thất hứa.
Cuộc sống khiến tôi buộc phải rũ bỏ dáng vẻ thư sinh lầm lũi lao ra đời kiếm tiền vì không muốn phụ thuộc gia đình. Va chạm với đời khiến tôi tinh ranh, sành sỏi hơn nhưng kèm theo đó là sự thay đổi bản thân đến chóng mặt.
Lăn lộn hết việc này đến việc khác khiến da tôi đen sạm, mái tóc dài lãng tử ngày nào thay bằng cái đầu đinh cọc lốc. Tôi còn bấm cả lỗ tai, đeo khuyên, hút thuốc uống rượu. Có lần đi chơi với nhóm bạn về, em nhắn tin bảo em rất sốc. Tôi hối hận tự nhủ lòng dù sau này có ra sao đi nữa nhưng khi đứng trước em tôi vẫn là con người hiền lành, thật thà như đã hứa với em.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi em rằng, em có yêu tôi không hay đại loại như thế (Ảnh minh họa)
Chỉ mới vài ngày trước em dẫn tôi đến 1 quán cafe nhỏ, hơi tối tăm nhưng ấm cúng. Chúng tôi uống cafe và nghe những bản nhạc nhẹ. Đôi lúc nhìn qua thấy em đang ngồi cạnh mà tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Nó làm tôi quên đi bao muộn phiền của cuộc sống hối hả.
Tôi đưa tay vuốt tóc em, nhưng chỉ mới chạm nhẹ vào mái tóc ấy, tôi đã rút tay lại. Tôi cảm thấy mình không xứng đáng với em. Tối đó chở em về, trong lòng tôi hỗn độn như bãi chiến trường. Một cuộc chiến giữa những khao khát của con tim và sự thực tế của lý trí. Song dường như lý trí lại chiến thắng. Tôi vẫn sẽ yêu em nhưng trong im lặng, không muốn em bận tâm vì tôi, cũng không muốn làm rạn nứt quan hệ của chúng tôi. Tôi vẫn giữ mối tình câm lặng này ở trong lòng để mọi thứ vẫn sẽ êm trôi như trước đây.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi em rằng, em có yêu tôi không hay đại loại như thế. Tôi cũng chẳng biết vì sao nữa. Có lẽ chúng tôi sinh ra không để dành cho nhau?
Theo Ngoisao
Hết hồn vì vợ 'ngu, xấu còn vô duyên'
Nhìn vợ tôi bây giờ và 3 năm trước khác một trời một vực. Nói thật, nếu tôi biết 3 năm sau ngày cưới cô ấy "đổ đốn", xuống cấp thế này thì tôi chẳng bao giờ rước cục nợ ấy về làm vợ. Chính bản thân tôi cũng không nghĩ rằng sức chịu đựng của mình lại giỏi đến thế.
Tôi hy vọng những bức xức của mình sẽ được đăng báo và sẽ gửi để cô ấy đọc được tâm sự này. Cứ coi như đây là cơ hội cuối cùng để vợ tôi sửa sai. Nếu vẫn chứng nào tật nấy chắc tôi chỉ có nước đi ngoại tình cho đỡ ức chế.
Thời sinh viên vợ tôi xinh xắn, dễ thương, khéo léo khiến tôi chết mê chết mệt. Từ cách ăn mặc, đối nhân xử thế cô ấy luôn tỏ ra rất thanh lịch, duyên dáng. Thế mà sau khi lập gia đình, sinh xong đứa con gái đầu lòng cô ấy thay đổi chóng mặt khiến tôi thất vọng ghê gớm.
Người ta thường nói "vợ chồng kính nhau như khách" thế mà cô ấy cứ xem tôi - thằng đàn ông duy nhất trong nhà như vật vô tri. Tôi thật sự choáng khi cô ấy khỏa thân đứng trước mặt chồng để thay quần áo. Khổ một nỗi thân hình cô ấy có đẹp đẽ gì đâu. Sau khi sinh trông vợ tôi xấu xí kinh khủng. Tôi chẳng dám nhìn các vết rạn thâm đen chằng chịt ở bụng, đùi của vợ. Thế mà cô ấy cứ hồn nhiên, vô tư giữa thanh thiên bạch nhật khiến tôi phát ớn.
Từ khi có con, cô ấy trở nên luộm thuộm, cẩu thả, bẩn thỉu kinh hồn. Tôi chẳng hiểu ở nhà cả ngày với đứa con bé xíu chỉ biết ăn rồi ngủ mà nhà cửa lúc nào cũng lanh tanh bành. Đồ bẩn của con thì rải từ nhà tắm đến phòng khách. Cái giường sạch sẽ, thơm tho ngày xưa giờ được thay bằng tấm ga bạc thếch, úa màu và luôn sặc mùi nước đái trẻ con. Cô ấy biến giường ngủ của hai vợ chồng thành "bãi chiến trường" nên tôi đêm nào cũng phải vác gối ra phòng khách ngủ.
Ảnh minh họa
Rồi đến khoản chăm con thì cô ấy ngu dốt không thể tả. Cô ấy cũng đã từng tốt nghiệp đại học hẳn hoi vậy mà chẳng có một chút kinh nghiệm nuôi con. Thời đại này là thời đại nào rồi mà mỗi lần con bị sổ mũi cô ấy lại đè nghiến con bé nằm ngửa hút mũi chùn chụt khiến tôi mắc ói. Tôi bảo làm như thế khiến bệnh con thêm nặng, mất vệ sinh thì cô ấy cãi cố khiến tôi cũng đến bó tay: "Anh biết gì mà nói, các máy móc hiện đại sạch cỡ mấy cũng không bằng miệng của mẹ".
Tôi muốn rèn cho con tính tự lập từ bé nên mua giường để cho con ngủ riêng nhưng vợ tôi nhất định không đồng ý. Vợ mấy thằng bạn tôi cũng chăm con mọn nhưng họ vẫn khỏe đẹp, xinh tươi chứ đâu như vợ tôi gầy gò, ốm yếu. Tất cả cũng vì cô ấy thiếu kiến thức chăm trẻ lại còn bảo thủ không biết học hỏi.
Đêm nào cô ấy cũng lọ mọ pha sữa hì hục cho con ăn cả đêm mà không biết rằng việc đánh thức trẻ sẽ khiến con không phát triển tốt. Chính vì cách chăm con thiếu khoa học khiến con bé nay ốm mai đau, tháng nào cũng phải đi gặp bác sĩ. Thế nhưng vợ tôi vẫn chứng nào tật nấy, "bệnh" của cô ấy xem ra ngày càng nặng.
Tôi nghĩ, chẳng nhẽ ai có con mọn cũng được đặc cách là vạch ti khoe giữa bàn dân thiên hạ hay sao? Mà đẹp thì mang ra khoe cũng đành đành chứ ai đời vòng một to xệ cô ấy cứ phơi ra cho thiên hạ ngắm mới khổ thân tôi. Mấy thằng bạn thân tôi mắt tròn mắt dẹt khi vợ tôi thản nhiên vạch ti cho con bú khi họ đến chơi nhà. Nói thật lúc đó, tôi chỉ muốn độn thổ xuống đất vì xấu hổ.
Điều khiến tôi chán nản nhất và chỉ muốn đi tìm nơi khác "giải khuây" là bởi cô ấy từ khi có con thì mọi điều quan tâm đều dành duy nhất cho nó. Cô ấy quên mất chồng cũng cần được quan tâm đặc biệt là chuyện ấy. Cô ấy cứ chăm lo cho con đến héo mòn. Tôi bảo thuê người trông con thì cô ấy nhất định không chịu vì sợ con không được chăm sóc tốt. Tôi thấy vợ tôi quá kém, quá ấu trĩ. Có phải cứ ôm khư khư con mới thương con đâu? Ai cũng lo cho con như cô ấy chắc thế giới này chẳng có người phụ nữ nào thành đạt. Tại tự cô ấy làm khổ mình, khổ con và khổ lây sang cả tôi.Tuy tôi không giàu có nhưng cũng chẳng đến nỗi đói kém để vợ phải ăn vận xấu xí. Người ta thì sang vì vợ còn tôi thì nhục vì vợ. Ngày 8/3, tôi đưa tiền để vợ mua sắm quần áo, váy vóc nhưng cô ấy bảo lãng phí, để tiền mua sữa cho con. Cô ấy lôi mấy bộ đồ quá lỗi mốt và chật chội so với thân hình phì nhiêu sau sinh ra mặc khiến tôi chẳng dám nhìn. Mỗi lần dẫn vợ đi đến nơi đông người, tôi khổ sở vô cùng. Nhìn tôi và cô ấy như ông chủ với kẻ đầy tớ. Lắm lúc tôi chỉ muốn lấy mo che mặt vì kiểu ăn mặc luộm thuộm, kém thời trang của vợ.
Chao ôi, tôi ớn lắm rồi, nản lắm rồi! Ngoài kia có bao nhiêu gái trẻ, đẹp, xinh đang đón chờ tôi kia kìa. Tôi không biết khả năng mình giữ được bản thân đến đâu khi vợ cứ mãi xuống cấp thế này?
Theo VNE
Vợ cho sếp sàm sỡ để kiếm tiền Những ngày này, vợ đi sớm tối. Lúc nào cũng thấy vợ bận họp hành, việc nhà, việc cửa không còn thấy vợ quan tâm như trước nữa. Chồng thất nghiệp, vợ nhận trọng trách nặng Khi tôi buông ra những lời trách hờn vợ, tôi không hay, vợ mình đã chịu bao nhiêu khổ cực, cam chịu như thế nào. Nhiều lần...