Mối tình câm lặng 10 năm của cô gái điếm và trinh sát hình sự
Anh có biết em là ai không? Câu trả lời thật bất ngờ: “Em mặc áo xanh đọt chuối, có thêu một con bướm trên ngực. Tay em run quá không thể cầm bút ký biên bản được…”. Thủy Cơ hốt hoảng: “Mười năm rồi, sao anh nhớ chi tiết như vậy!”…
Gần mười giờ Thủy Cơ mới thức giấc và ra khỏi giường. Hôm nay trời tiếp tục u ám, mưa lất phất. Thủy Cơ xuống nhà hàng và bất ngờ khi thấy nhiều sắc phục Công an đang vây quanh cái bàn giữa quán. Cô lật đật đi như chạy đến. Anh – “ Nhạc lửa” – vị khách cũ của cô đêm qua đang lọt thỏm giữa vòng vây của cảnh sát, những người tò mò và cả những khuôn mặt ngông nghênh bặm trợn của bọn Sáu chim, Tiến hói… Bọn này đang la lô gọi anh là “tên tù trốn trại”.
Ông Dũng – Phó Công an huyện phụ trách cảnh sát đang đọc giấy ra trại của anh. Đọc xong, ông quay lại hỏi mấy tên đang tố cáo anh:
- Người này đã chấp hành án phạt tù, có quyết định được trả tự do. Các anh còn thắc mắc gì không?
Ảnh minh họa – Nguồn Internet
Tiến hói vẫn ngoan cố:
- Có thể là giấy giả, vì trước đây báo đăng hắn bị ba năm tù, giờ mới hơn hai năm…
Ông Dũng vẫn ôn tồn giải thích:
- Anh ấy được đặc xá…
Sáu chim chen vào, chỉ tờ giấy ra trại trung tá Dũng đang cầm:
- Có thể ra tù trước thời hạn nhờ đặc xá. Nhưng bản án chung thẩm của hắn có thêm phần “bị quản chế tại địa phương hai năm sau khi mãn hạn tù”. Theo đó…hắn đâu có quyền bỏ Sài Gòn lên đây!
Ông Dũng còn đang lưỡng lự, “Nhạc lửa” đứng lên:
- Đúng! Tôi còn thời gian quản chế, lẽ ra không được lên đây!
Ông Dũng bắt ngay câu đó:
- Vậy mục đích anh lên đây để làm gì?
Video đang HOT
- Để… sống với vợ!
“Nhạc lửa” chưa kịp nói gì thì Thủy Cơ chen vào câu trả lời bất ngờ. Mọi ánh mắt kinh ngạc đều dồn vào cô. Thủy Cơ thản nhiên nói tiếp:
- Chúng tôi yêu nhau đã lâu, nay anh ấy đã ly dị vợ trong Sài Gòn, ra đây để sống với tôi!
Chỉ vào nhóm lâm tặc Tiến hói, Thủy Cơ lớn giọng:
- Mấy ông này hôm qua tính giết chồng tôi để trả thù việc ngày xưa họ phạm tội bị anh ấy bắt. Họ còn dọa đốt khách sạn, nhà hàng, cây xăng của tôi.
Quay sang trung tá Dũng, Thủy Cơ phụng phịu nhõng nhẽo:
- Anh Dũng, vợ chồng em bị ức hiếp, đe dọa, mà anh không thương sao? Dù gì anh ấy ngày xưa cũng là đồng đội của anh mà…Anh không thương thì để… để em… gọi cho anh Ba với anh Chín!
Trung tá Dũng phẩy tay:
- Thôi đừng gọi…, thiếu tá Khôi, cho anh em đưa mấy ông này về Công an huyện lấy lời khai. Có dư luận mấy ông phá rừng ở tiểu khu 14 và đánh nhau với đám đãi vàng. Nhưng trước mắt lập biên bản vụ đe dọa gây thương tích và huỷ hoại tài sản mới xảy ra hôm qua. Ngoài cô Thủy Cơ, anh Nhạc; hôm qua ai chứng kiến mời họ ký vào biên bản luôn.
Đám lâm tặc tròn mắt kinh hãi. Ông Dũng nghiêm giọng:
- Các anh từng được cải tạo, giáo dục, lẽ ra phải cố gắng hoàn lương chứ. Sao cứ muốn quay lại đường cũ thế? Đừng nghĩ ở đây không ai trị được mấy ông. Đất nước này có luật pháp, đừng đùa!
Nhân viên của Thủy Cơ bưng ra một khay nước chanh. Trung tá Dũng cầm một ly nhắp vài ngụm rồi trừng mắt nhìn đám Sáu chim, Tiến hói… đang xìu như bong bóng hết hơi.
- Thiếu tá Khôi lập biên bản đi! Kẻ nào chống đối… còng tay hắn lại!
Thủy Cơ tự lái chiếc Ford Escape đen bóng đưa “Nhạc lửa” đến bờ con sông sâu hút, bên dưới là vách đá lởm chởm. Họ xuống xe đi lại gần phía bờ sông, ngồi lên một tảng đá lớn. Bật lửa đốt một điếu thuốc, Nhạc phả khói rồi quay sang Thủy Cơ:
- Cô đưa tôi đến đây được rồi, lát tôi sẽ đón xe đò đi tiếp!
- Anh tính đi đâu?
- Chưa biết, cứ đi… đến khi nào không còn gặp người biết mình thì thôi.
- Anh ở lại đi!
- Không! Chỉ mới hai ngày đã gây quá nhiều rắc rối cho cô rồi. Cô chưa thấy mệt mỏi vì tôi hay sao?
Thủy Cơ vân vê tà áo sơ mi trắng, hỏi mà không dám nhìn người đối diện:
- Anh có biết em là ai không?
Câu trả lời thật bất ngờ:
- Em mặc áo xanh đọt chuối, có thêu một con bướm trên ngực. Tay em run quá không thể cầm bút ký biên bản được…
Thủy Cơ hốt hoảng:
- Mười năm rồi, sao anh nhớ chi tiết như vậy!
- Vì…Vì… Em là cô gái đã hoảng sợ nhất trong hàng trăm cô gái anh buộc phải gặp vì nghề nghiệp của mình. Ngay lúc đó, anh biết em không phải… chuyên nghiệp. Em bị hoàn cảnh xô đẩy. Anh đã cố làm hết sức để giảm tổn thương cho em.
Thủy Cơ ôm vai anh òa khóc:
- Sau đó sao anh không đi tìm em?
- Anh không thể…
- Còn hôm em bị nhốt ở nhà Tám Beo?
- Đừng nhắc lại chuyện đó nữa, anh đau lắm!
Trời lại mưa lất phất, mưa Tây Nguyên buốt lạnh. Con sông dưới chân họ đang ùng ục chảy với dòng nước đục ngầu. Hết mùa mưa lũ, sông lại trong xanh, tươi trẻ len lỏi qua biết bao thác ghềnh để về xuôi rồi tuông ra biển lớn. Thủy Cơ nhắm mắt lại, gió núi làm tóc cô mơn man trên khuôn mặt từng trải, rắn rỏi của Nhạc…
Theo Emdep
Chồng chết điếng khi chính miệng bạn thân kể về nguồn gốc hình xăm nơi ngực vợ trong cơn say
Ngày Thắng dẫn vợ mới cưới ra mắt bạn bè, Hùng - bạn thân của Thắng chết lặng. Hùng và Tuyết nhìn nhau sững sờ trong giây lát rồi sau đó che đậy bằng những nụ cười ngại ngùng.
Nỗi đau về tình cũ quá lớn khiến Tuyết cảm giác nỗi cô đơn sẽ đeo bám cô cho đến cuối đời. Đến khi gặp Thắng, điều kì diệu đã xảy ra, con tim của Tuyết một lần nữa rung động. Sau vài lần gặp mặt, Thắng đã ngỏ lời cầu hôn và nhận được cái gật đầu đồng ý của Tuyết. Thắng hớn hở báo tin vui cho bạn bè và người thân. Mọi người háo hức chúc mừng, Thắng cảm giác cuộc đời mình vừa bước sang trang mới.
Đêm tân hôn, Thắng say mê nhìn hình xăm con bướm bướm đậu trên bờ ngực hấp dẫn của vợ. Quả thật hình xăm nơi bầu ngực khiến anh khá bất ngờ. Tuyết là một cô gái hiền lành, không phải loại ăn chơi đú đởn ở các quán bar, vậy tại sao cô lại xăm hình và chọn vị trí là nơi bầu ngực. Tuyết dường như hiểu ánh mắt đăm chiêu của chồng, cô thỏ thẻ vào tai anh: "Hình xăm này là em đi cùng với người bạn thân, nó năn nỉ mãi nên em mới xăm đấy". Thắng chỉ bất ngờ chứ không muốn tra hỏi vợ, anh cúi xuống đặt những nụ hôn nóng bỏng lên người Tuyết.
Ảnh minh họa
Ngày Thắng dẫn vợ mới cưới ra mắt bạn bè, Hùng - bạn thân của Thắng chết lặng. Hùng và Tuyết nhìn nhau sững sờ trong giây lát rồi sau đó che đậy bằng những nụ cười ngại ngùng. Nỗi đau vì chia tay tình cũ những tưởng rằng đã ngủ yên nay lại được dịp bùng nổ khiến trái tim của Tuyết nhói đau. Thắng có lẽ không ngờ Tuyết và Hùng từng là người yêu cũ của nhau. Hùng chưa bao giờ dẫn Tuyết ra mắt bạn bè bởi vì Tuyết cũng giống như những cô gái vây quanh anh, chỉ đơn thuần là để chơi bời cho vui, không hề có ý định nghiêm túc.
Nhưng rồi, trong một lần say sưa quên trời quên đất, Hùng đã kể lại chuyện xưa với Thắng: "Tớ từng ngủ với một ả, cô ta từng mê mẩn tớ đến mức xăm cả tên của tớ và cô ấy nơi bầu ngực". Thắng ngỡ ngàng trong giây lát, vợ anh cũng xăm hình nơi bầu ngực nhưng hình là một con bươm bướm. Thắng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bởi anh không biết mình nên phản ứng thế nào nếu người mà thằng bạn thân nhắc đến lại là Tuyết. Câu nói tiếp theo của Hùng khiến Thắng cảm thấy đất trời đổ sụp dưới chân: "Sau khi dứt tình với tớ, cô ấy đã nhanh chóng quen thằng đàn ông khác, bởi vì sợ gã phát hiện và mất hứng trong đêm tân hôn nên ả đã ngay lập tức đi xăm hình con bươm bướm vào ngực".
Nói xong Hùng cười khùng khục và nốc tiếp một ly rượu, Thắng chỉ nhớ là mình đã đấm thằng bạn thân lên bờ xuống ruộng để xả cơn giận rồi lếch thếch về nhà trong cơn say và sự giận dữ không thể kiểm soát. Về đến nhà, Thắng ngay lập tức kéo Tuyết vào phòng ngủ, anh nhìn chằm chằm vào hình xăm con bươm bướm trên ngực vợ. Vết mực xăm đã khéo léo che đi tên, phải khó khăn lắm anh mới nhìn ra chữ H và T, bao trọn xung quanh là trái tim. Thắng điên cuồng giày vò vợ trên giường, tại sao Tuyết lại không thành thật nói cho anh biết, chuyện như vậy anh lại biết từ thằng bạn thân của anh, làm sao anh có thể chấp nhận nổi đây?
Những ngày sau đó, Tuyết không hiểu vì sao mỗi khi giường là bị chồng giày vò thậm tệ. Đêm tân hôn không phải anh dịu dàng với cô lắm sao, bây giờ sao lại thay đổi 180 độ như vậy? Tuyết cố đẩy chồng ra, cô khóc vì đau đớn: "Em không thích anh uống say như vậy đâu, anh làm em đau!". Thắng gắt gỏng bảo: "Thế thằng khác chơi cô không đau à? Còn bày đặt làm bộ si tình săm tên vào ngực, chắc cô luôn nghĩ thằng chồng hiện tại của cô đáng ra là Hùng chứ không phải tôi đúng không?".
Tuyết tái mặt lắp bắp: "Anh đang nói gì vậy? Em không hiểu". Thắng lôi tuột vợ từ trên giường xuống đất, anh lôi Tuyết xềnh xệch trong bộ dạng trần truồng như nhộng ra khỏi phòng ngủ: "Cô vẫn chưa muốn thành thật với tôi sao? Đi gặp Hùng với tôi, để xem cô còn muốn che giấu đến bao giờ?"
Tuyết sợ hãi ôm chân của Thắng, cô khóc thút thít: "Em xin anh, đó là chuyện quá khứ rồi, anh bỏ qua được không? Bây giờ em chỉ muốn một lòng một dạ với anh mà thôi". Thắng hất chân ra khiến Tuyết ngã dúi dụi, anh gầm gừ: "Bây giờ chỉ cần lên giường với cô, nhìn hình xăm nơi bầu ngực của cô sẽ khiến tôi nhớ lại chuyện cô không thành thật, cô muốn quên nhưng tôi không thể quên, sao cô không dự đoán sẽ có ngày hôm nay hả? Chẳng có thằng đàn ông nào có thể bình thản mây mưa khi nhìn vào ngực vợ có tên thằng khác". Thắng kéo tay vợ lên, anh nắm chặt đến mức tay của Tuyết thâm tím.
Thắng tiếp lời: "Ngày mai, cô đi xóa ngay hình xăm này cho tôi, xóa sạch không chừa bất kì dấu vết nào, cho dù cô đau đớn, để lại sẹo hay chảy máu cũng phải xóa, tôi không thể nào chấp nhận chuyện vợ mình lại xăm tên một gã đàn ông khác trên ngực". Nói xong, Thắng đẩy ngã Tuyết lần nữa, anh bước vào phòng ngủ đóng rầm cửa và khóa chặt lại, mặc kệ Tuyết không mảnh vải che thân bị hất ngã nơi phòng khách. Tuyết vừa lạnh run rẩy người vừa khóc ấm ức, cô cũng dự đoán chuyện này sẽ xảy ra nhưng không ngờ nó lại tệ hại đến vậy. Tuyết luôn ngỡ Thắng sẽ đủ bao dung, yêu thương và tha thứ cho sai lầm thời quá khứ của cô, nhưng anh quá ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà không chịu hiểu cho cô.
Bản thân cô có một phần lỗi là không thành thật với anh, nhưng thử hỏi nếu anh biết chuyện, liệu cách hành xử của anh có khác với bây giờ? Nghĩ đến Hùng, gã đàn ông từng xem cô là gái điếm trên giường, Tuyết cảm thấy căm hận. Tại sao hắn nỡ phá nát hạnh phúc hiện tại của cô? Thay vì im lặng để mọi chuyện lùi vào dĩ vãng, Hùng lại đi nhắc nhớ chuyện xưa cho Thắng biết. Khi xưa vì muốn chứng minh tình yêu mãnh liệt của mình với Hùng nên cô mới nhịn đau đi xăm hình, nhưng đổi lại là gì? Hùng vẫn rũ bỏ cô như một thứ bẩn thỉu không đáng để mắt tới, bây giờ còn dẫm đạp hạnh phúc mà cô nâng niu. Tuyết hối hận vì khi xưa đã yêu lầm người và hành động dại dột để bây giờ phải trả cái giá quá đắt.
Theo Afamily
Đời người như giấc mộng, khi chết đi ta mang theo được những gì? Rất nhiều người có cách nghĩ rằng, cuộc đời này vốn ngắn ngủi, không tận hưởng cho trọn vẹn thì quả là phí lộc trời. Do đó họ một đời tranh đấu, bon chen rồi truy hoan, buông thả. Nhưng liệu có phải người ta chỉ đến thế gian này để sống trong một kiếp, để hưởng lạc thú trần gian? Liệu những...