Mối tình 10 năm tan vỡ vì anh có người khác
Tôi sẽ chia tay mối tình 10 năm hay bắt anh phải lựa chọn? Hay tôi sẽ chấp nhận sống như cái xác không hồn bên cạnh anh và coi như không có gì xảy ra?
Ảnh minh họa
Chúng tôi quen nhau từ thời còn là sinh viên chung mái trường đại học, đến nay hơn 10 năm có nhau. Còn nhớ những buổi học chờ nhau từng chuyến xe bus, che chung chiếc ô chạy mưa, san sẻ nhau những khó khăn của thời sinh viên. Những buổi đi làm thêm phải đứng cả 6-7 tiếng, những ngày chạy phát tờ rơi…, để cuối tháng lĩnh 500 nghìn đồng mà mừng rớt nước mắt. Những đêm rong ruổi khắp đường phố Sài Gòn, không đủ tiền chỉ dám ăn hủ tiếu 15 nghìn/tô, những đêm mưa dầm nấp dưới mái hiên, che cho nhau từng hơi ấm.
Rồi ra trường, mỗi đứa đi làm một nơi nhưng vẫn bên cạnh lo lắng cho nhau, cùng để dành tiền đi khắp thế gian. Nhớ những lúc anh bệnh nằm bệnh viện, tôi lo lắng từng đêm nằm thao thức trong phòng bệnh, chăm sóc anh từng muỗng cháo mà nước mắt lưng tròng. Tôi yêu anh hơn cả bản thân và mạng sống của mình, hai đứa có nhiều dự tính, cùng nghĩ về một mái nhà và những đứa con của chúng ta. Thế mà, ông trời lại thử thách chúng tôi hết lần này đến lần khác, giờ tôi không biết mình có đủ sức vượt qua không.
Cách đây 3 tháng, vì công việc cá nhân, tôi không có nhiều thời gian cho anh vào cuối tuần, đây là nguyên nhân dẫn đến mọi đổ vỡ. Anh lên mạng và làm quen với người khác, lúc đầu chỉ là bạn bè tìm hiểu trò chuyện, dần dà phát sinh tình cảm và họ gọi đó là tình yêu. Lúc đầu tôi cảm nhận được nhưng không dám nói vì tính anh khá nóng, hay gắt gỏng mỗi khi tôi xem điện thoại hoặc hỏi đến giờ giấc anh đi đâu, với ai. Cây kim trong bọc cũng có ngày bị phát hiện, trong lúc tôi đang bệnh tật, mọi thứ vỡ lở, tôi đau đớn, bàng hoàng, từng đêm chập chờn trong giấc ngủ, như một cơn ác mộng mà tôi muốn nó chưa bao giờ xuất hiện.
Video đang HOT
Mỗi sáng thức dậy tôi luôn nghĩ tại sao người ta có thể đối xử với mình như vậy, thật đau lòng! Tôi biết anh rất yêu tôi, không thể đánh mất tôi trong cuộc đời, tôi là người anh cần bên cạnh để đi hết con đường đời. Tôi từng nói nếu anh không thể xa người đó, tôi sẽ chấp nhận ra đi để hai người được hạnh phúc, vì tôi yêu anh và không muốn làm anh đau khổ trong chuyện này.
Anh van xin tôi cho cơ hội để được quan tâm người đó, vì khi quen cô ấy anh cũng nói đã quen tôi và không thể bỏ tôi. Cô ấy chấp nhận, không đòi hỏi gì, chỉ cần khi anh muốn người đó sẽ vẫn bên cạnh, còn lại thời gian vẫn dành cho tôi. Tôi đọc rất nhiều bài viết trên mục Tâm sự, tìm kiếm trên mạng, liệu rằng có ai chấp nhận người thứ ba không, tôi có đủ rộng lượng đến vậy không? Tôi đã cho mình và anh một cơ hội, xem như cố gắng chấp nhận, nhưng suốt một tháng qua, mỗi lần thấy anh nhắn tin, gọi điện lén lút là tôi không thể chịu đựng được.
Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ để anh yên tâm nhưng trong tôi vẫn là sự nghi ngờ, lừa dối. Tôi biết họ vẫn gặp nhau, nhắn tin gọi điện. Chúng tôi hay cãi vã vì những chuyện này, rồi tôi lại nuốt nước mắt cho qua mọi chuyện. Tuy nhiên, nghĩ về số phận, tương lai mình thật đáng thương, tội nghiệp. Nhìn các anh chị đều có gia đình, con cháu, còn mình không danh không phận, không con cái, không ràng buộc, lại còn phải chia sẻ tình cảm thế này, chạnh lòng quá.
Tôi chủ động chia tay anh, nói với người đó rằng chấp nhận thua cuộc và hãy chăm sóc anh thật tốt. Anh đau khổ, khóc lóc nhiều, chúng tôi cứ phải sống mãi thế này trong nước mắt và đau khổ sao? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy? Người kia khi thấy anh như thế có cảm thấy đau xót không? Hay chỉ đợi anh bình tâm và lại gặp nhau?
Tôi sẽ chia tay mối tình 10 năm hay bắt anh phải lựa chọn? Hay tôi sẽ chấp nhận sống như cái xác không hồn bên cạnh anh và coi như không có gì xảy ra? Tôi mệt mỏi lắm, nhiều đêm chúng tôi nghĩ quẩn, muốn kết thúc cuộc đời nhưng không lẽ số phận tôi và anh lại bi thảm thế sao? Tôi biết nếu chia tay anh sẽ không thể yêu ai và anh cũng vậy. Mong mọi người cho tôi lời khuyên trong lúc này.
Theo VNE
Chán kinh người vì chồng quá hèn
Lấy chồng được hơn 2 tháng, tôi đã phát hiện ra cả tá tật xấu của chồng mà trước giờ, khi yêu nhau, tôi không hề hay biết.
Anh đúng là một người đàn ông nhu nhược và hèn kém, đến nỗi bản thân tôi cũng không thể nào nuốt trôi những cử chỉ và hành động của anh, đừng nói là người ngoài. Kể ra thì bảo &'vạch áo cho người xem lưng' nhưng đúng là, chuyện không nói không được.
Về phía gia đình chồng, anh là con thứ 3 trong nhà nhưng lúc nào cũng sợ sệt anh chị mình. Vì đúng là, trong gia đình, anh là người kém được ít tiền nhất. Hai anh chị của anh đều công việc ổn định, nhà cửa đàng hoàng, cái gì cũng có cả rồi. Còn anh và tôi đi làm, lương vẫn còn ít, chỉ dư vài đồng hàng tháng nếu như có tiêu pha tiết kiệm. Còn nhà riêng thì vẫn chưa có. Vả lại, là con út nên chúng tôi ở chung nhà với bố mẹ chồng.
Vì tự cho mình là người kém cỏi nên có việc gì anh cũng không dám quyết. Khi bố mẹ nói có mảnh đất của anh, là bố mẹ để cho con út, muốn bán đi cho anh chị lấy vốn mở công ty riêng. Hồi trước anh có nói với tôi sẽ nói bố mẹ bán mảnh đất đó để xây một cái nhà khác, mua mảnh nhỏ hơn bên này, hoặc là mua cái chung cư cho hai vợ chồng ra ở riêng. Nhưng giờ khi bố mẹ nói thế, anh lại không dám ho he gì. Anh sợ mất lòng anh chị, vả lại vì cũng nghèo nên không dám nói to.
Giờ thì có người nói anh cố gắng phấn đấu sẽ có cơ hội lên chức trưởng nhóm, vì ở nhóm anh, chỉ có anh là người thâm niên nhất. (ảnh minh họa)
Cứ là anh chị anh nói thì cái gì anh cũng gật, cũng vâng. Lời khuyên nào anh chị đưa ra, góp ý, rồi nói anh phải thế này thế nọ, dù anh không nghĩ thế, anh cũng vâng dạ nhận lời. Nghĩ mà chán vô cùng. Tức là, anh không có một chính kiến nào trong gia đình này dù anh đã có vợ, có con.
Lại tới chuyện công ty, anh khúm núm vô cùng. Có ai đó nói gì anh, anh cũng chỉ cười trừ cho xong. Cứ trưởng nhóm nói vài câu là anh sợ co rúm người lại, hãi hùng vì biết đâu mất lòng sếp thì lại bị này kia. Có ý kiến hay về công việc, khi được hỏi thì anh lại không dám nói rồi về nhà đập bàn, đập ghế, trút bực tức ức chế lên đầu vợ con.
Hôm trước, gặp mấy anh chị ở công ty anh, thấy anh cứ cúi cúi chào chào, nhìn thật tội nghiệp. Mình bằng vai phải lứa đâu phải như vậy. Rồi họ hùa nhau trêu anh, anh cũng lặng thinh. Anh bảo sếp sai, mắng anh vô nguyên cớ anh cũng không dám cãi, cứ là nhận lỗi vì là, sợ cãi thì bị cho là láo, rồi bị đì. Nhìn người chồng như vậy mà chán kinh hoàng.
Giờ thì có người nói anh cố gắng phấn đấu sẽ có cơ hội lên chức trưởng nhóm, vì ở nhóm anh, chỉ có anh là người thâm niên nhất. Nhưng anh từ chối, không muốn cố gắng, không muốn nắm lấy cơ hội ấy với lý do, sợ làm quản lý của người khác. Anh chỉ muốn được là bản thân mình, được là một người cấp dưới, dưới sự chỉ huy của một vị sếp giỏi. Nghĩ như anh mà chán vô cùng. Thật lòng, tôi không có gì để nói.
Anh cứ than thân trách phận, trách ông trời bất công với anh nhưng thú thực, tất cả là do anh, không phải do ai làm anh như thế. Một người hèn kém như anh thì làm được gì cơ chứ, mà còn đòi giàu có, thăng quan tiến chức?
Theo VNE
Học sư phạm xong, ở nhà cấy ruộng Chẳng ai dám đảm bảo 2/3 số sinh viên ra trường xin được việc ra trò chứ đừng nói là tất cả. Thế nên mới có tình trạng, sinh viên ra trường khóc vì thất nghiệp. Vừa nghe có thông tin, cả nước còn thiếu 270.000 giáo viên mà tôi càng thấy chạnh lòng. Bởi lẽ ra, giờ này tôi phải đứng trên...