Mỗi tháng chồng chỉ đưa vợ không quá 1/3 tiền lương
Qua hơn 6 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Đám cưới diễn ra rất long trọng, tôi chìm đắm trong hạnh phúc và lời khen của những người xung quanh. Tôi cho mình có 1 gia đình hạnh phúc, với người chồng biết lo và đứa con ngoan.
ảnh minh họa
Nhưng mơ ước đó vẫn chỉ là mơ ước.
Khi quen nhau, tôi cũng nhận ra chồng tôi là người lười biếng, không ga lăng, sống ích kỷ chỉ biết cho riêng mình và cũng không có tính cầu tiến. Chồng tôi quan niệm tiền chỉ là thứ xa hoa, phù du chỉ cần sống với nhau có tình có nghĩa là được rồi.
Video đang HOT
Nhưng có lẽ tình yêu làm con người ta bị mù quáng. Mặc cho gia đình can ngăn nhưng tôi vẫn quyết tâm đám cưới với anh, vì thương con cha mẹ tôi đã chiều theo ý con dù đã biết tính của con rể tương lai. Tôi tự tin vào chính khả năng của mình để có thể làm thay đổi được chồng tôi và cũng để chứng minh cho gia đình tôi thấy là tôi đã đúng trong quyết định của mình.
Cho đến bây giờ tôi không biết chồng tôi đang suy nghĩ gì và muốn gì nữa? Chồng tôi làm trong cơ quan nhà nước, lương không đến nỗi nào nhưng từ khi lấy tôi về thì cứ đều đều tháng nào anh cũng đưa tôi không được 1/3 số tiền lương của anh ấy để tôi lo cho tất cả các thứ từ trong cho đến ngoài.
Tôi cứ nghĩ chồng tôi cần kinh doanh gì đó nên mới giữ lại tiền, nhưng thực chất chồng tôi sử dụng những đồng tiền đó vào việc vui chơi với mấy đám bạn, đi chơi thể thao, trong khi đó tôi phải đi dạy thêm để kiếm thêm tiền và phải cầm số tiền ít ỏi của anh rồi phải sử dụng hết tiền lương của tôi để đủ chi tiêu trong gia đình, dành dụm cho đứa con sắp chào đời của tôi.
Chồng tôi chưa bao giờ nghĩ đến tôi phải chật vật lo cuộc sống như thế nào, phải bận bịu công việc nhà đến đâu, mỗi khi chồng tôi đi làm về anh ấy dán mắt vào ti vi trong khi tôi làm công việc nhà không xuể.
Tôi không biết phải làm cách nào để có thể thay đổi được cách suy nghĩ của chồng tôi, tôi đã dùng rất nhiều cách để chồng tôi có thể hoàn thiện hơn nhưng vô ích. Mỗi khi tôi nói chuyện với chồng tôi về những khó khăn của gia đình thì chồng tôi nổi giận lôi đình bảo tôi là người vợ chỉ biết đến tiền không biết suy nghĩ cho ai hết, chồng ra đường chẳng bằng ai hết không dám nhìn mặt ai và thế là chồng tôi bỏ đi cả ngày mới về nhà.
Tôi không thể nào nói chuyện đàng hoàng nghiêm túc với chồng tôi về chuyện trong gia đình được vài câu nữa thì anh ấy đã không muốn tham gia và nói tới nữa. Tôi thấy mệt mỏi lúc nào cũng trong tâm trạng lo âu không biết tương lai sẽ như thế nào và đứa con sắp chào đời của tôi sẽ được hạnh phúc? Nhiều lúc tôi buồn chán nghĩ quẩn không muốn sinh đứa con này nữa vì tôi sợ rằng con tôi sẽ không được hạnh phúc. Tôi chẳng biết phải nên làm thế nào với cuộc hôn nhân này? Tôi mong muốn các bạn hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo VNE
Anh hạnh phúc nhé
Kết thúc không phải là câu "mình đừng quen nhau nữa" mà là câu "anh hạnh phúc nhé!".
Giờ nghĩ lại lúc ấy, tại sao em lại không hề khóc? Tại sao em lại không tỏ ra yếu đuối một xíu mà lại vẫn mạnh mẽ, vẫn mỉm cười để nói ra câu "anh hạnh phúc nhé". Bình thường khi có những điều khiến em cảm thấy đau khổ, hoặc là nước mắt chảy dài không ngăn được, hoặc không thì sẽ nghẹn không nói được lời nào. Thế mà tại sao lúc đấy em vẫn bình thường vậy? Vẫn nói, còn có thể mỉm cười được mà. Chẳng lẽ tình cảm trong em với anh không nhiều như em nghĩ? Nhưng nếu như thế thì tại sao khi ngồi trên xe, một mình, em lại khóc nhiều đến vậy để đến giờ mỗi lần nhớ lại lúc ấy em lại thấy quặn lòng.
Anh biết không, câu làm em đau lòng nhất chính là khi anh nói tình cảm với em chỉ là rung động nhất thời, nhưng sau một thời gian tìm hiểu anh cảm thấy không phù hợp. Uh, không hợp nên em cũng chẳng còn quyền gì để níu kéo. Mọi thứ đối với em trong thời gian qua tất cả chỉ do em lầm tưởng, ngộ nhận thôi. Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải, sao lại để đến lúc anh phải nói thẳng ra với em như thế này. Nhưng cũng phải cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã nói rõ ràng, bản thân em là người rất cố chấp, nếu điều gì không rõ ràng sẽ không bao giờ chịu từ bỏ. Nếu anh không nói rõ, có lẽ em vẫn cố gắng lao vào một cách mù quáng rồi đấy.
Em nên chấp nhận điều này từ lâu rồi mới phải (Ảnh minh họa)
Em đã từng tự trách bản thân mình rất nhiều, từng tự hỏi tại sao lại như vậy, tại sao anh với em là không phù hợp. Nhưng rồi em cũng có thể nhận ra ANH và EM KHÔNG HỢP không có nghĩa là em là một đứa tồi tệ hay em với tất cả những người khác không hợp. Có thể em không hợp với anh, nhưng ở đâu đó sẽ có người hợp với em, và anh cũng vậy. Việc của em chỉ cần chờ cho đến khi người phù hợp với mình xuất hiện mà thôi.
Ai cũng hỏi em thích anh ở điểm nào? Thật sự em không biết, đến bây giờ em vẫn chưa có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi đó. Em chỉ nhận ra rằng ở bên anh em có cảm giác rất thân thuộc, em rất thích nhìn thấy anh cười, sao nhỉ, nụ cười rất hiền, rất ấm áp. Nên sau này, anh hãy hạnh phúc, hãy cười thật nhiều nhé.
Theo VNE
Nhật ký Hà Nội chớm đông Đã lâu rồi chẳng còn cảm xúc để cảm nhận thời gian trôi qua chầm chậm như vậy. Yên bình làm sao. Cơn gió mùa đầu tiên tràn về mang theo những hạt mưa dạt dào mà nhẹ nhàng đúng như vốn có của một mùa đông vẫn thế. Không gian chỉ còn tiếng mưa, tiếng gió thổi vi vu và cảm giác...