Mọi người nói anh ta thích bạn, chỉ riêng anh ta không nói chứng tỏ anh ta không thích bạn
Co thư tinh cam đên thi li tri ngăn ma đi thi con tim lai ngoanh nhin nhau. Cư cât mai trong tim thi du trăm năm vân se ven nguyên như thuơ đâu, mim cươi rôi đương ai nây bươc.
Cô gặp lại anh vào buổi tối của những ngày đầu xuân. Mùa xuân năm nay mưa rả rích chẳng nguôi, mưa kéo theo từng đợt gió lạnh phương nào ùa về như buốt thấu tim. Cô gặp lại anh cũng là lúc con tim vừa vắt tàn sức để gượng dậy sau cuộc tình tan vỡ – cuộc tình mà cô đã đặt trọn niềm tin để có cái kết đẹp cho cuộc đời mình.
Là vừa nhìn qua anh đã hiểu tâm trạng cô lúc này không ổn, thì là không ổn, nhưng lâu rồi chắc có lẽ anh cứ nghĩ cô vẫn đang hạnh phúc với sự lựa chọn của mình nếu không gặp cô ngày hôm nay. Cô đang không còn được tỉnh táo, chẳng nhớ nữa, cô đã uống, một vài ly gì đấy như mọi hôm. Cô ngập ngừng nhìn vào mắt anh, rồi như quán tính từ đâu thốt ra cô bảo “Em chẳng tin vào con trai nữa đâu”. Anh cứ nhìn, vẫn ánh mắt ấy, nhẹ nhàng sâu lắng, chỉ vậy thôi rất nhẹ nhàng “Là ngày xưa em đã chọn sai người thôi”.
Tim cô thắt lại, cô – một cô gái kiêu kì, tự tin, bướng bỉnh chưa hề biết chịu thua, chính vì thế sẽ chẳng bao giờ cô nhận rằng mình đã sai điều gì. Nhưng rõ ràng những lời anh vừa nói, cứ như thể chạm vào đáy lòng cô, ngập ngừng, im lặng một hồi lâu, cô nhìn anh rồi cười trừ bước đi. Là trong lúc đó tim cô đang khóc đấy. Anh hiểu mà đúng không?
Một buổi sáng nọ cô nhận được cuộc điện thoại lạ, là anh, anh hẹn cô cà phê. Trong một đêm dài vừa khóc như bao đêm nào, cô vội thức tỉnh nhờ cuộc điện thoại của anh, đầu tóc bù xù cũng vội tạm ổn theo cái cách cô nghĩ. Cô điềm tĩnh bước đến ngồi cạnh anh, cô chưa bao giờ muốn anh thấy bộ dạng cô lúc này. Nhưng có lẽ dù che giấu cỡ nào anh cũng hiểu người con gái ấy từ trước đến giờ chưa bao giờ mạnh mẽ trong mắt anh. Một vài câu hỏi chuyện vu vơ về tình yêu về cuộc sống, cô cũng chẳng giấu gì anh vì giữa hai ta cũng chẳng có gì để phải giấu. Ly lipton nóng vừa cạn cũng là lúc trời đổ mưa to, rồi quay lưng đường ai nấy bước.
Cô đã nghĩ về anh, một chút thoáng qua trong đầu, cô tự cười chính mình rồi tiếp tục chìm vào cuộc sống của kẻ cô đơn.
Hôm nay cô buồn, cô chẳng biết cô đã viết gì trên facebook nữa, mà cô đang đau đấy, nỗi đau thể xác lẫn tinh thần, thỉnh thoảng cô lại thế, nhường ấy năm gắn bó, một người con gái giàu tình cảm như cô sẽ chẳng thể nào quên được. Cô nhận được inbox của anh, tự nhiên cô cảm thấy vui nhưng cô không vội đọc xem anh nói gì, một hồi lâu cô lấy đủ bình tĩnh, à thì ra anh lại hẹn cô cà phê. Rồi ngắn gọn kết thúc “Ngủ sớm đi”
Video đang HOT
Là anh đang quan tâm cô, hay thương hại cho một người đã từng là người thương?
Anh là ai? Là mối tình của cô thời học trò, tình yêu lúc đó đẹp lắm. Bao năm rồi anh vẫn kiểu quan tâm đó, lạnh lùng nhưng ấm áp. Chẳng nói nhiều chẳng làm nhiều nhưng đủ để cho những ai hiểu anh biết được. Tình yêu cái thời cắp xách đến trường với bao nhiêu suy nghĩ trẻ con ngốc ngếch, rồi cô xa anh, chỉ vì anh như cách cô nói “chẳng bao giờ thương cô một cách nhiệt tình”. Và với ai anh cũng thế, thương thì cứ để đó, để đợi khi anh có thể lo được cho người mình thương, hay khi anh chắc chắn một điều anh sẽ đi cùng người đó đến hết cuộc đời anh mới bắt tay vào yêu đúng nghĩa.
Hôm nay không là cà phê mà là vài ba ly tâm sự chuyện đời, cô lại nghe được câu ấy, câu nói cô vẫn nhớ từ xưa đến giờ, thỉnh thoảng anh lại bảo, thời đó anh thương cô nhiều lắm.
Ừ thì cũng là thời đó, mọi thứ đâu thế quay lại, hay nếu có thể quay lại thì cái cách hai ta đón nhận tình yêu vẫn thế. Vẫn là người thương đi vút qua đời nhau, đẹp chớp nhoáng và mơ mộng mãi về mối tình dang dở. Anh sống rất lí trí, lí trí đến mức chẳng bao giờ tự thả lòng mình cho cảm xúc. Ngần ấy năm anh đã trải qua bao nhiêu cuộc tình cũng chỉ là thoáng qua rồi vội tắt, còn cô, môt cô gái vừa dứt khỏi một mối tình sâu đậm, sự tan vỡ và tuyệt vọng.
Cô cần anh chứ, hơn ai hết lúc này cô cần anh chỉ đơn thuần như một người bạn cũng đủ làm cô vui, đủ làm cô bớt chênh vênh gục ngã. Nhưng cô cũng là một người sống rất lí trí, cô vẫn còn cái “tôi” khá lớn, gọi điện mời anh café hay inbox trước vài ba câu, cô không thể làm được. Cô chẳng còn tự tin để làm điều đó, cô cũng chẳng muốn anh bận lòng, cô giờ đây đâu còn là cô gái của gần 10 năm về trước. Cô đã mang nhiều vết sẹo trong tim và những vết nứt trong tâm hồn mà có lẽ, rất lâu về sau này mới có thể hàn gắn được. Cô không còn bồng bột, ngây thơ, cả nụ cười cũng hằn in nhiều nước mắt. Dù là thương hay thương hại xin hãy để chúng ngủ yên!
Cô làm gì đây? Tựa vào vai anh một chốc rồi bảo rằng &’ Thế giới này làm em mệt mỏi quá, anh cứ để yên đó một phút thôi, như cái thời hai đứa tựa nhau thế này mà nụ cười chẳng vướng bận sự đời, rồi em sẽ lại mạnh mẽ và bước đi” Để làm gì, để được một lần yếu đuối trước anh sao? Tỉnh lại đi cô gái, cố lên, rồi cũng sẽ ổn thôi.
Co thư tinh cam đên thi li tri ngăn ma đi thi con tim lai ngoanh nhin nhau. Cư cât mai trong tim thi du trăm năm vân se ven nguyên như thuơ đâu, mim cươi rôi đương ai nây bươc. Đó là mối tình giữa anh và cô.
Ừ thì “thương nhau đê đo” nghe anh?
Nắng phù sa
Mọi người xì xào tôi chỉ có một chỉ vàng làm của hồi môn, mẹ chồng đã nói điều này...
Nghe xong lời mẹ chồng nói, nước mắt tôi rơi như mưa. Tôi thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm.
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo đói quanh năm. Từ tấm bé tôi đã thấm nỗi nhọc nhằn vất vả của bố và mẹ khi cố gắng chăm sóc hai anh em tôi khôn lớn. Thật không may, khi tôi vừa tròn 10 tuổi thì bố mẹ tôi qua đời vì một vụ tai nạn giao thồng. Từ đó, tôi lớn lên nhờ sự chăm sóc của anh trai. Anh đã bỏ học để lo lắng cho tôi, dù cuộc sống có muôn vàn khó khăn vất vả, anh vẫn nỗ lực nuôi tôi ăn học đầy đủ mà không một lời kêu than.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, tôi không muốn thi đại học mà muốn đi làm để đỡ đần cho anh. Biết chuyện, anh mắng tôi rất nhiều và đích thân anh là người đã điền vào hồ sơ đăng ký thi đại học của tôi. Anh nói, anh không muốn tôi phải khổ và vất vả như anh, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nuôi cho tôi đến khi tôi tốt nghiệp đại học mới xong. Nếu tôi không đồng ý thì anh sẽ từ mặt và không bao giờ trở về nữa. Sợ anh một phần, thương anh một phần nên tôi lại cố gắng để thi đại học,
Ngày đó, anh đi làm công nhân vất vả lắm, tôi biết thế, nên khi lên Hà Nội đi học, khi sắp xếp xong chỗ ở thì tôi cũng bắt đầu đi học và tìm kiếm công việc để đỡ đần anh phần nào.
Ngày cưới, chỉ có anh trai tôi và mấy người họ hàng thân thiết tới tham dự. (Ảnh minh họa)
Nhờ vào việc đi làm gia sư, mà tôi gặp được P, người đàn ông của đời mình. P là anh trai của cô bé mà tôi đang làm gia sư môn toán. Vì thường xuyên đến nhà dạy học, nên tôi thường xuyên chạm mặt P. Vì nhà ở xa nên bố mẹ P thường bắt anh đưa tôi về trường sau mỗi buổi dạy.
Tôi không biết mình và P đã để ý mình như thế nào? Chỉ đến khi anh ngỏ lời tôi mới giật mình nhận thấy mình cũng đã có tình cảm với anh lúc nào không hay. Tuy nhận lời yêu P nhưng tôi vẫn lo, vì gia thế cũng chúng tôi quá khác biệt, tôi lo anh chỉ yêu tôi chơi bời, và cũng lo bố mẹ anh không đồng ý. Khi biết được những suy nghĩ trong đầu tôi, P mắng tôi ngốc nghếch. Anh còn bảo muốn bù đắp cho quãng thời gian khó khăn trong quá khứ của tôi. Nghe lời P nói tôi chỉ biết khóc vì hạnh phúc.
Bẵng đi một thời gian, tôi cũng đã tốt nghiệp đại học và đi làm. Lúc này P ngỏ lời cầu hôn và muốn chính thức giới thiệu tôi với gia đình. Ngày đến ra mắt ra đình anh, khỏi phải nói tôi run như thế nào. Tuy rằng đã quá quen với bố mẹ và em gái của anh, nhưng hôm nay tôi đến nhà với một vai trò khác, không biết liệu bố mẹ anh có đồng ý một con bé mồ côi cha mẹ và nghèo khó như tôi không? Thật may cho tôi là bố mẹ P không phản đối chuyện tình cảm giữa hai đứa.
Đám cưới của chúng tôi nhanh chóng được tiến hành. Vì không còn bố mẹ và họ hàng cũng không có nhiều nên đám cưới của tôi khá đơn giản. Tôi quyết định chỉ tổ chức đám cưới ở Hà Nội mà không về quê.
Ngày cưới, chỉ có anh trai tôi và mấy người họ hàng thân thiết tới tham dự. Nhìn anh trai vất vả, người gầy xọp đi mà tôi không nén nổi một tiếng thở dài. Khi trao quà cưới, bố mẹ chồng tôi đã tặng tôi rất nhiều, nào kiềng nào lắc tay, còn anh trai tôi chẳng có gì, chỉ trao cho tôi vỏn vẹn 1 chỉ vàng làm của hồi môn.
Chứng kiến cảnh ấy, quan khách và họ hàng bên nội liền lên tiềng ì xèo chê bai của hồi môn nhà gái quá ít. Trong lòng tôi buồn lắm, và tôi biết anh trai mình còn buồn hơn gấp nhiều lần.
Tôi vừa định lên tiếng để bênh vực anh trai của mình thì bỗng nghe thất tiếng mẹ chồng cất lên: "Kính thưa các vị quan khách ở đây ngày hôm nay. Trước khi lễ cưới được tiếp tục diễn ra, tôi xin phép được gửi lời cảm ơn tới một người, người đã không quản hi sinh, vất vả để chúng tôi có được cô dâu xinh đẹp ngày hôm nay. Đó chính là anh trai của con dâu tôi. Cảm ơn anh Q đã vừa làm cha, vừa làm mẹ, vừa làm anh để con dâu tôi có được ngày hôm nay. Với chúng tôi, con dâu chính là món quà giá trị lớn nhất."
Khi mẹ chồng vừa dứt lời cũng là lúc nước mắt tôi lăn dài trên má. Tôi thầm cảm ơn bố mẹ đã sinh ra tôi và cho tôi một người anh trai tốt đến thế. Tôi cũng thầm cảm ơn bố mẹ đã phù hộ và giúp tôi có một người mẹ chồng tâm lý như vậy. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng sống thật tốt để không phụ tấm lòng của mẹ chồng, cũng như không phụ những hi sinh mà anh trai đã dành cho tôi.
Theo Trithuctre
Đừng tự trách mình, đó không phải lỗi của em! Em đang tự dằn vặt mình trong cái vỏ bọc vô hình, em nở những nụ cười gượng gạo khi tiếp xúc với tất cả mọi người, em đang chìm vào những nỗi đau không tên... Vô hình nhưng lại như ngàn mũi tên đâm xuyên trái tim. Đừng khóc một mình, cô gái của tôi, hãy dựa vào bờ vai tôi, hãy...