Mỗi ngày anh đều nhớ em nhiều hơn
Anh đánh đổi cả những đêm thâu, cả những lần nhớ em đến quay quắt, cả những cơn mơ trong quá khứ về em rồi giật mình tỉnh dậy, chỉ có mình anh giữa nơi trống rỗng này.
ảnh minh họa
Chúng ta không thể lựa chọn yêu hay không yêu một người, nhưng chúng ta vốn có thể lựa chọn quyền ở bên hay không ở bên người đó. Có những tình yêu vì xa cách mà vô tình, cũng có những tình yêu vì xa cách mà gắn chặt. Tình yêu mà không được vun đắp cũng như cái cây khô héo rồi chết yểu. Mà yêu xa, sợ nhất là khoảng cách giữa hai bờ đại dương ấy, không biết người kia đang nhớ hay đã quên mình.
Em biết không? Anh đã từng vùi đầu vào công việc, vùi đầu vào những trò chơi cuối tuần, thử gặp vỡ, tìm hiểu nhiều người. Anh đã cố dùng lòng chân thành để đối xử với họ, quan tâm họ, nhưng tất cả đều thất bại. Vì trước mặt anh toàn là hình ảnh của em.
Giữa một chặng đường dài anh đã chọn, anh đã đánh đổi nhiều điều, đánh đổi cả sự thử thách tình yêu của đôi mình để nhận về những điều trong tương lai mà thậm chí anh còn chưa rõ. Anh đánh đổi cả những đêm thâu, cả những lần nhớ em đến quay quắt, cả những cơn mơ trong quá khứ về em rồi giật mình tỉnh dậy, chỉ có mình anh giữa nơi trống rỗng này.
Có những ngày anh bước đi trên đường, giữa đông đúc mà thấy mình lạc lõng và cô đơn đến lạ. Rồi anh nghĩ có thể từ bỏ tất cả, ra mua một vé máy bay trở về, ôm em thật chặt vào lòng rồi không cần biết gì nữa cả. Nhưng anh lại hèn nhát, lại sợ hãi, lại không dám nhìn vào giọt nước mắt của em, lại sợ em đau lòng khi phải xa anh lần nữa.
Tình yêu thì chỉ cần tin tưởng nhau là đủ, nhưng yêu xa lại cần cố gắng gấp hơn nhiều lần. Bởi vì trong những giây phút yếu đuối nhất của chúng ta, rất có thể sẽ có một người nào đó bước đến và đi vào trái tim ta. Những lúc ấy, có thể ta từ chối nhưng cũng có thể vì cô đơn mà ta không còn kháng cự.
Video đang HOT
Giữa con đường gai góc và thương nhớ, ngày mai vẫn giống như triệu ngày mai của em nhưng chắc chắn hạnh phúc hơn vì anh sẽ trở về. Anh sẽ cố vượt qua hết chông gai, thử thách, muộn phiền để có thể yên lòng mà ở bên em.
Clip cảm động – Ước mơ bay cao
Người yêu ơi có biết rằng anh rất nhớ em?
Những yêu thương nồng cháy khi xưa lúc bên nhau
Đừng buồn em yêu nhé, rồi thời gian sẽ qua
Xóa đi bao cảm giác cô đơn lúc xa nhau
Anh nhớ em…
Mỗi ngày anh đều giả vờ như tập quên em hơn một chút, nhưng rõ ràng anh không thể bớt nhớ đến em. Nhớ hình dáng em, nhớ nụ cười trong vắt như nắng thu của em, nhớ những lúc em trêu đùa, nhớ em là “đầu bếp tài ba”, nhớ cả những lần em giận dỗi,… Nỗi nhớ cứ len lén trong anh mỗi ngày, anh không dám chạm vào vì sợ vỡ òa, cô đơn.
Theo blogtamsu
Quần hôn thì có gì là... bệnh hoạn?
"Quần hôn" xong nhưng họ không để lại trong tôi cảm giác gì. Tất cả chỉ là sự yên lặng và trống rỗng.
ảnh minh họa
Nhiều lúc trong lòng tôi tự hỏi tại sao người ta lại đặt ra thuyết lý rằng đàn ông được phép lăng nhăng còn đàn bà phải chung tình. Họ cho phép mình có được đàn bà rồi ruồng bỏ họ theo triết lý "đã hết yêu".
Thất bại sau cuộc tình thứ nhất, tôi nhanh chóng ngã vào mối tình thứ hai thật chớp nhoáng. Bởi tôi thấy cô đơn và muốn để chứng mình cho kẻ đã ruồng bỏ tôi biết rằng tôi vẫn còn được yêu thương nhiều lắm.
Nhưng thế gian có ai học hết được chữ ngờ. Cuộc tình thứ hai này lại là cánh cửa đưa tôi lạc vào thế giới của những kẻ "quần hôn". Ở đó, tôi đã được chỉ dạy về khái niệm sâm hay còn gọi là some - một kiểu tình dục tập thể. Mới nghe thôi chắc bạn sẽ không ngần ngại mà nói luôn rằng "bệnh hoạn", nhưng trong thế giới này, những chủ đề liên quan đến thác loạn và bệnh hoạn kia mới là chân lý của cuộc sống.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ tham gia chúng nhưng bản chất của con người là tò mò, thích khám phá những gì thuộc về bản năng, và tôi chấp nhận thử một lần.
Người chỉ bảo tôi đầu tiên chính là gã bạn của người yêu tôi. Họ gọi đó là "trao đổi bạn tình", và cũng là cách để anh em bạn bè "thấu hiểu" nhau hơn.
Sau lần đó, tôi đã muốn rời bỏ khỏi anh, khỏi thế giới ấy. Trải nghiệm rồi tôi mới phát hiện ra nó không chỉ là thú vui bệnh hoạn mà là bệnh hoạn trong điên loạn.
Nhưng những hình ảnh kia lại ám ảnh tôi mỗi khi đêm về. Trong căn phòng tràn ngập khói thuốc, hơi men, quần áo vương vãi khắp nơi, trên giường là những thân thể trần trụi đang quấn quýt lấy nhau như thể họ là vợ chồng, người yêu.
Tôi đã từng nghĩ nam nữ chỉ "gần gũi" nhau khi đó là kết quả của tình yêu trọn vẹn. Nhưng vào đó rồi, tôi mới hiểu, những thứ thuộc về bản năng ở đây còn mạnh liệt hơn cả cái gọi là tình yêu.
Tôi hay bất kì cô gái nào trong cuộc hoan lạc ấy đều không bị ép buộc, là tự nguyện, tự nguyện tìm đến cái gọi là "quần hôn", gọi là tình dục tập thể. Tôi không nghĩ mình là dân chơi sành điệu, và cũng không thể hiểu tại sao khi ấy bản thân lại tình nguyện. Chỉ biết khi bước chân vào thế giới chỉ có dục vọng thì những thứ thuộc về lý trí sẽ nhanh chóng hóa đá để nhường chỗ cho bản năng thăng hoa.
Có thể khi tôi viết ra những dòng tâm sự này, bạn sẽ nghĩ rằng tôi là một kẻ đang bao biện, không biết xấu hổ, đã tham gia những trò quái đản còn không tự nhận mình sai. Thậm chí có người đang chửi mắng, buông lời nhiếc móc. Nhưng tôi muốn hỏi trong số các bạn, những người đang gọi "quần hôn" là thú chơi bệnh hoạn kia có ai chưa từng xem phim sex, có ai chưa từng một lần tìm hiểu về đồ chơi tình dục.
Bạn đang nghĩ tình dục trong sáng khi nó là chuyện của hai người, còn khi là của nhiều người, nó trở thành bệnh hoạn. Bản năng khi được giấu kín gọi đó là lý trí thăng hoa còn khi bị phơi bày thì nó trở thành bệnh hoạn.
Tôi chưa từng nghĩ mình là một kẻ bệnh hoạn, nếu có chăng đó cũng chỉ là sự sai lầm của bản năng và lý trí khi nó đi ngược lại quy luật tự nhiên của xã hội mà thôi. Và cũng chắc chắn rằng, tôi sẽ không muốn tìm hiểu thêm hay quay lại thế giới ấy một lần nữa. Bởi tôi hiểu rằng, nếu còn tiếp tục với bản năng bầy đàn, không sớm thì muộn, tôi cũng sẽ trở thành một kẻ bệnh hoạn thật sự.
Theo Tintuc
"Tôi lấy cô về không phải để ngồi không ở nhà" Anh lấy vợ về để xây dựng gia đình hay lấy vợ về kiếm tiền cho anh? Đi làm tối ngày mà anh lại bảo tôi ngồi không ở nhà, còn anh đi làm vất vả. Tôi lấy anh cũng được 5 năm và có một cháu 4 tuổi, hai vợ chồng tôi đều là nhân viên của một công ty nước ngoài,...