Mỗi năm một dịp nghẹn ngào
Với cái đầu óc bộn bề và thực tế của tôi, thì tôi không thích tết. Tưởng tượng xem, công việc bù đầu, khách hàng chờ đợi, bao nhiêu khoản thu chi còn đang phải hốt hoảng lo toan, chưa đâu vào đâu, chẳng dành dụm được bao nhiêu giữa cái thời làm ăn bị lâm vào khủng hoảng, thì bỗng chốc tờ lịch rơi xuống sàn, người ta hốt hoảng bảo nhau: Tết đến!
Ảnh minh họa
Thế là bỗng chốc thêm một mối tính toan, cho những ngày tết đến. Vậy là bỗng nhiên đủ thứ lo thêm: Nào công nợ, thợ thuyền, nào bố trí tàu xe, nào dớn dác nhờ người trông con cái, kiểu gì bọn chúng cũng nghỉ tết từ những ngày hai mấy, trong khi bố mẹ vẫn còn lo công việc, có khi là đến chiều ba mươi. Sao bỗng thấy chẳng có cái gì chán nản bằng tết đến. Chẳng có cái gì hốt hoảng như tết đến. Chẳng có cái gì nhạt nhẽo như tết đến. Người lớn bảo nhau rằng: Tết nhất chán phè!
Xem trên báo trên đài, trên mạng internet, có người rủ nhau bỏ tết cũ đi. Người khác lại đề xuất là thôi không bỏ nhưng mà gộp chung vào ngày dương lịch, ngay sau tuần Noel. Dù gì thì cũng bớt đi rất nhiều khoản chi. Dù sao thì cũng không có chuyện công nợ thợ thuyền dồn dập vì tất cả phải về quê ăn tết. Dù sao thì cũng không mất đi ít nhất nửa tháng trời thu nhập và còn bội chi thêm đủ thứ tiền. Cũng đỡ phải còng lưng dọn nhà từ những ngày 23 tháng chạp để rồi chỉ đến tuần sau tất cả lại bày bừa. Người lớn thấy trẻ con hớn hở mà bỗng dưng bực mình. Chúng nó hò hét nô đùa, tính trước cả tiền phong bao lì xì chí chóe nhau ồn ã. Chúng nó ăn uống và bắt đầu xả rác. Chúng nó mở những đĩa nhạc xuân sập sình, toàn những trẻ con áo xanh áo đỏ hát những bài cũ rích như nhau mà điếc tai.
Trong cái lúc lo toan, bỗng chốc “người lớn” – là tôi, gắt lên với con mình một chặp. Nhìn đứa trẻ mặt non búng sữa đang vui hớn hở bỗng chốc nghệt ra, một lúc lâu lâu mới hiểu vấn đề mà tôi bàng hoàng. Nó không òa khóc như năm ngoái, năm kia. Không lăn đùng ăn vạ như những ngày nhỏ tí. Nó cúi đầu, mím môi, lặng lẽ dọn dẹp hết “chiến trường” rồi lủi mất. Nhìn dáng bộ cũng bắt đầu người lớn của đứa con 6 tuổi, bỗng chốc tôi thấy trào nước mắt. Thấy mình quá đáng không tả nổi. Thấy thương vô hạn cái đứa trẻ con tóc ngắn mắt tròn má bầu bầu bĩnh bĩnh trong nhà… Nhìn đến con mới thấy mình tĩnh lại, bớt những xáo xào căng thẳng trong lòng. Mới thấy ngoài kia chợ tết đang xôm, muốn đưa con đi chợ, quanh năm mua sắm đủ rồi, chẳng thiếu thốn gì cũng mua thêm cho trẻ con quả bóng…
Tết có nghĩa là phong vị đầu xuân. Là cái gì đó bắt đầu năm mới, là điểm khởi đầu cho một tuần hoàn. Giữa biết bao nhiêu những lo toan, sốt sắng, tính toán, âu sầu, người ta vẫn để cho mình dừng lại, hay là bắt buộc mình dừng lại, để nhìn, để ngẫm, để nghĩ, để lo, để tự động viên mình gắng lên, hoặc tự an ủi mình làm lại! Dù có những gì cuốn vội vàng đi cũng có một vài hôm dừng lại mà nghe mà ngóng. Tết là nghe lòng mình, là ngẫm đời mình, giữa tháng ngày quên bẵng…
Hóa ra Tết có cái ý nghĩa rõ ràng như thế mà bởi điều gì tôi quên mất lâu rồi, bởi toan tính gì tôi nhầm lẫn lâu nay, bởi ồn ã gì tôi không kịp quan sát hương vị của những buổi cuối năm để nối tiếp sang một sự khởi đầu. Tóc bạc dần đi và con cái cứ cao dần theo tuổi. Bỗng chốc thấy mình giống mẹ mình ghê gớm. Hồi còn nhỏ tôi cũng hay nhăn nhó kêu mẹ khó tính quá đi, mà không biết từ khi nào cũng trở nên khó tính y như mẹ. Cũng lâu lâu rồi, không về quê thắp cho mẹ nén hương. Con đi lấy chồng, bát hương thờ tổ tiên nhà chồng, không có chỗ cắm nén hương cho mẹ…
Mới có thế thôi mà đã nghẹn ngào. Ừ thì thôi, mỗi năm có một dịp để nghẹn ngào, cũng vui.
Theo Dân Trí
Video đang HOT
Chứng kiến cảnh vợ suýt chết trên bàn đẻ, chồng nghẹn ngào: Từ giờ anh sẽ không cho em ...
Gần 1 tuần trời nằm viện, chứng kiến cảnh trước và sau sinh của vợ, nhất là lúc vợ đối mặt với cái chết trên bàn đẻ Hùng vén tóc vợ nghẹn ngào bảo: "Vợ à, từ bây giờ anh sẽ không bao giờ cho em mang bầu nữa!".
Vợ à, từ bây giờ anh sẽ không bao giờ cho em mang bầu nữa! (ảnh minh họa)
Kết thúc tình yêu 3 năm, Hùng và Linh quyết định về chung 1 nhà. Thật may mắn sau 2 tháng kể từ ngày đám cứoi Linh đã có tin vui khiến cả nhà nội ngoại vui mừng hết sảy nhất là Hùng. Vợ có bầu Hùng chăm sóc, cưng nựng vợ từng tý 1. Cái khao khát, cảm giác làm bố khiến anh sướng lắm. Anh sẽ chăm mẹ con Linh từng tý 1 để quãng thời gian bầu bí của vợ thật vui vẻ và hạnh phúc.
Vì được chồng, mẹ chồng chăm ác quá nên 9 tháng mang bầu Linh tăng cân 1 cách chóng mặt. Ngày trước Linh heo mi nhon thế nào thì giờ thay vào đó là vóc dáng của 1 cô nàng mập ú, lúc nào cũng thèm ăn đến điên dại. Bụng rạn, phát tướng khiến nhan sắc của Linh xuống cấp trầm trọng nhưng Hùng không thấy sợ và chán vợ, ngược lại anh còn thương vợ hơn. Hùng bảo vợ, bà bầu nào chẳng thế phải biết hy sinh thì cái thai trong bụng mới phát triển tốt được.
Thế rồi 1 đêm vợ chồng đang ngủ, bỗng nhiên Linh ôm bụng kêu đau đớn quằn quại. Nghi là vợ trở dạ đẻ vì theo dự kiến của bác sĩ thì còn 5 ngày nữa là Linh sinh thôi. Vội vã gọi taxi trong đêm đưa vợ đi đẻ, Hùng lo lắm. Nhìn vợ rũ rượi, khóc hết nước mắt vì đau mà Hùng không biết dỗ vợ làm sao.
Vợ cố lên, không sao đâu (ảnh minh họa)
Vừa bế vợ vào viện 1 cái bỗng dưng phịch 1 phát phần dưới của vợ và tay Hùng ướt đẫm. Không hiểu thứ nước gì trong người vợ trào ra mà ghê thế thì Linh đã kêu ré lên.
- Anh ơi, hình như em vợ nước ối rồi. Em đau quá, anh đưa em vào cấp cứu nhanh không mẹ con em chết mất. Huhu.
- Vợ cố lên, không sao đâu. Vợ đừng sợ nhé, anh luôn ở bên vợ.
Bác sĩ khám qua cho Linh rồi bảo cô bị suy thai, vỡ nước ối cần phải mổ gấp. Không được vào trong nhìn vợ sinh đẻ nhưng ngồi ngoài phòng cấp cứu, nghe tiếng vợ la hét kêu đau mà Hùng xót hết cả ruột. 1 lúc sau thấy vợ không kêu khóc nữa Hùng đâm lo.
Anh cố nhìn vào ô cửa kính bé xíu trong phòng cấp cứu nhòm vào xem thế nào. Thấy bác sĩ tiêm rạch, phanh bụng rồi vợ ra lấy đứa bé mà Hùng nhì n xót vợ quá. Tiếng trẻ con khóc chào đời, Hùng mừng rớt nước mắt vì đứa con bao lâu nay cả nhà anh mong đợi đã cất tiếng chào đời. Nhưng nhìn vợ nằm bất động 1 chỗ, gương mặt tái nhợt vì đau mà Hùng xót vợ quá. Anh không ngờ làm phụ nữ lại khổ thế nào, chả trách người ta thường ví "đau như đau đẻ" là vậy.
Bác sĩ khâu cho vợ anh xong đâu đấy, rồi để y tá đưa về phòng hồi sức. Đẩy vợ về đấy, nhìn khóe mắt vợ vẫn còn ươn ươn bởi nước mắt đau đớn Hùng xót quá quá. Gía như anh có thể làm gì giúp vợ bớt đau thì tốt, nhưng có lẽ anh vô dụng rồi. Vì sức khỏe của vợ yếu nên Linh về phòng hồi sức 2 tiếng rồi vẫn chưa tỉnh, ngồi nắm chặt tay vợ Hùng lo mà nghĩ lung tung sợ vợ không tỉnh lại. Mãi hơn 1 tiếng sau Linh mới tỉnh, vừa mở mắt ra cô đã hỏi chồng.
- Con, con đâu anh. Nó ổn chứ, không sao chứ?
- Con bà nội đang bế rồi em. Thằng bé to lắm, hẳn 3,6kg vợ à, nó giống vợ lắm. Vợ yên tâm. Vợ còn đau không, vợ thấy khó chịu chỗ nào hay có vấn đề gì không?
- Tốt rồi, anh cho em gặp con đi. Em không sao, chưa hết thuốc tê nên em vẫn chưa có cảm giác gì.
Hùng bế con vào với vợ, nhìn thấy cục cưng bé bỏng mà mình suýt nữa mất mạng để sinh con ra Linh rớm nước mắt hạnh phúc. Cố rướn người lên hôn thằng bé Linh mỉm cười hạnh phúc quên đi nỗi đau thể xác kia. Sợ vợ cử động mạnh ảnh hưởng đến vết mổ, Hùng bảo vợ nghỉ đi rồi bế con sau cũng được.
Nửa đêm, hết thuốc tê người Linh đau đớn vô cùng. Cô tưởng chừng như có hàng ngàn con dao cứa vào "chỗ đó" của mình đau đớn vô cùng. Nắm chặt tay Hùng, Linh cứ cố gồng mình chịu đau thì thoảng lại òa khóc nức nở kêu với chồng.
- Anh ơi, em đau lắm, đau muốn chết quách đi được đấy.
- Cố lên vợ. Rồi mọi vết thương sẽ lành.
Gật đầu rớt nước mắt với chồng, Linh nghĩ sao mà đi đẻ lại khổ thế này. 1 lần sinh con tưởng chừng như 1 lần cô từ cõi chết trở về. Từ lúc đẻ xong, hễ muốn đi vệ sinh là Linh phải nhờ chồng dìu, đỡ đi từng bước 1 thật đau đớn. Gần 1 tuần trời nằm viện Hùng vén tóc vợ mà nghẹn ngào bảo.
- Vợ à, từ bây giờ anh sẽ không bao giờ cho em mang bầu nữa!
- Sao vậy, em đã làm gì sai ư?
- Không, em không làm gì sai cả ngược lại rất đáng thương. Mấy ngày nay chứng kiến cảnh em đau đớn trước và sau đẻ, thậm chí suýt mất mạng trên bàn đẻ anh xót vợ lắm. Anh không muốn vợ phải liều mạng sinh con lần nữa. 1 đứa là đủ rồi, anh không thể đứng nhìn vợ đau đớn còn mình thì chả làm được tích sự gì.
- Trời đất, anh làm em cứ tưởng em đã gây ra chuyện gì to lớn lắm cơ. Chồng ngốc này, em phải sinh thêm đứa nữa chứ? Được làm mẹ dù đau đớn, dù có phải đánh đổi cả sinh mạng em cũng không hề tiếc gì cả. Bởi với em con cái là điều quan trọng, xin lỗi anh mấy ngày vừa qua em đã làm anh sợ. Nhưng mà đau đớn thật, nhưng chồng yên tâm em vẫn quyết định sinh cho anh 1 đứa nữa.
- Vợ ngốc này, biết đau biết có thể mất mạng vì sinh con em vẫn muốn ư?
- Vâng, sau nỗi đau đẻ ấy là hạnh phúc mà. Tưởng nhìn thấy con, anh cười là mọi nỗi đau trong em đều tan biến hết.
Ôm vợ vào lòng tự nhiên Hùng lại bật khóc nức nở, điều mà trước đây chưa bao giờ anh làm cả. Có lẽ bởi Hùng xót vợ, thương vợ nhiều lắm. Phận đàn bà khổ lắm, nhưng nếu bước tiếp và vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc đời mà có chồng ở bên, luôn động viên chia sẻ thì hạnh phúc lắm.
Theo blogtamsu
Liệu tôi có nên đi bước nữa, sau cuộc hôn nhân quá nhiều tổn thương? Nghe tới đó, nước mắt tôi nghẹn ngào, tối đó tôi khóc rất nhiều, tôi nói anh phụ bạc tôi, tôi nói anh hãy nhìn đứa con thơ mà sống cho đúng nghĩa một người cha, người chồng ảnh minh họa Tôi gặp anh trong dịp về Thanh Hóa du lịch cùng cơ quan, ngày đó anh làm quản lý cho một khách...