Mỗi lần nói đến chuyện kết hôn là tôi lại chán thái độ của anh
Tôi 25 tuổi, bạn trai hơn một tuổi. Chúng tôi yêu nhau đến nay đã tròn 5 năm.
Hai đứa đều là mối tình đầu của nhau. Như bao đôi khác, tình yêu ban đầu thật đẹp mặc dù ngày đó chúng tôi đều là sinh viên nghèo. Thời gian trôi qua, chúng tôi ra trường, anh thông minh, chăm chỉ nên lương tháng đến nay được cỡ 25 triệu/tháng, tôi trung bình bằng nửa anh, tùy tháng. Yêu nhau đã lâu, tôi muốn tính đến chuyện cưới xin dần, tôi chỉ muốn bàn dần vì thực ra thích 26 tuổi mới cưới. Gia đình hai đứa đều bình thường, không dư giả, tôi nghĩ con cái thì ai cũng phải ra trường đi làm phụ giúp bố mẹ trước khi lấy chồng. Chúng tôi đều đồng ý như vậy.
Thế mà khi nhắc đến chuyện cưới xin anh tỏ ra mệt mỏi, không muốn nói tới. Có lúc anh mệt thật do làm việc nhiều, còn những lúc vui vẻ bình thường chỉ nhắc đến thôi là anh thay đổi thái độ ra mặt. Tôi thẳng thắn muốn trao đổi nghiêm túc, anh cũng nói nhưng lại trong tâm trạng mệt và chán. Anh bảo khi tôi 28 tuổi mới cưới, giờ anh còn ham chơi, chưa muốn cưới, hơn nữa kinh tế chưa ổn định. Tôi không đồng ý điểm này, nói muốn cưới ở tuổi 26 vì lúc đó đã yêu 6 năm rồi, kinh tế thì biết bao giờ mới gọi là đầy đủ. Hai đứa cưới về vun vén rồi sẽ ổn. Nếu để tận khi em 28, yêu lâu lỡ không đến được với nhau thì sao?
Có lần anh trả lời một câu mà tôi thấy quá đau, tôi không trách vì nghĩ có khi ép anh nói chuyện cưới quá nhiều nên anh nói thế, có điều tôi chẳng thể quên được câu nói ấy. Anh bảo tới lúc đó mà không cưới thì sẽ bù đắp cho tôi bằng cách này hay cách khác. Tôi bảo con gái có thì, anh bảo anh cũng có thì, trai gái bình đẳng như nhau. Tôi không thể nói lại anh, chán nản nên không nói nữa. Gần đây, anh đồng ý tôi 26 tuổi cưới nhưng chỉ nói thế thôi, còn mỗi lần bàn tới vẫn thái độ không thể chấp nhận được.
Ngoài điểm tiêu cực ra thì anh cũng có những điểm tích cực như: luôn khuyến khích tôi trau dồi kiến thức thêm, cho mượn tiền để đi học. Ban đầu tôi kinh doanh khó khăn anh cũng hỗ trợ 3,5 triệu/tháng (hơn cả tiền anh phụ gia đình, lúc đó lương anh chưa được như bây giờ). Tôi không quên điều đó, anh luôn nói muốn tôi có thể tự lập, sẵn sàng cho tôi mượn tiền để học hành nhưng không thích mua son phấn quần áo cho tôi. Anh bảo tôi thích thì tự mua. Tôi cũng nghĩ anh muốn tôi tự lập, không dựa dẫm, đôi lúc buồn nhưng nghĩ tới vậy nên thôi.
Tôi muốn độc giả nhìn nhận khách quan và cho ý kiến giúp về chuyện này. Tôi tự nhủ thôi lo làm kiếm tiền, nhưng lâu nghĩ tới lại chán. Tôi không nghĩ anh chán vì ngoại hình của tôi, tuy không đẹp nhưng tôi gọn gàng, biết chăm sóc bản thân, tập gym. Anh cũng vậy và nồi nào vung nấy, anh cũng ngoại hình bình thường, không đòi hỏi hay sĩ diện. Có điều cứ nhắc tới chuyện cưới thì ôi thôi, giờ tôi cũng bắt đầu ngán vì thái độ của anh.
Theo VNE
Tôi không chê anh điểm gì mà sao vẫn băn khoăn chuyện kết hôn
Tôi 31 tuổi, ở độ tuổi này bạn bè đã có chồng con, sự nghiệp đầy đủ, còn tôi vẫn một mình, hoang mang trước lối rẽ cuộc đời mình.
Tôi từng hai lần muốn lấy chồng, lần thứ nhất năm 26 tuổi, suýt đồng ý lấy anh hơn vài tuổi cùng cơ quan. Anh hiền, không rượu chè cờ bạc, chăm chỉ làm ăn, đồng nghiệp cũng nhận xét anh khá tốt. Tuy vậy, tôi chưa có tình cảm với anh, chỉ thấy mình đã đến lúc nên lấy chồng mà thôi. Xét mọi thứ đều ổn định, phù hợp hoàn cảnh nên tôi hẹn hò với anh. Chẳng hiểu như thế nào, ngày anh nói đưa tôi về ra mắt, tôi không một chút cảm xúc hay hào hứng nào nữa, chỉ muốn trốn chạy. Tôi nhẹ nhõm, thoải mái biết bao khi quyết định không lấy anh.
Lần thứ hai cách đây 2 năm, tôi quen lại người yêu cũ. Tình cảm bao năm tuổi trẻ được vun vén, bồi đắp lại thật hạnh phúc. Đây mới là người mà tôi thấy thoải mái, hạnh phúc khi ở bên. Nhưng thời điểm đó tôi lại thất nghiệp, anh đang học và chuẩn bị về quê. Những ngày ngồi sau chiếc xe cà tàng của anh mà tôi lo lắng cho tương lai của hai đứa. Quê anh ở một tỉnh lẻ, cách nhà tôi khoảng 100 km. Những suy nghĩ về tương lai, những tổn thương từ quá khứ cùng tình cảm dành cho anh nhiều quá khiến tôi đấu tranh tư tưởng liên tục. Cuối cùng, tôi lại phát hiện anh còn liên lạc với người cũ. Như giọt nước tràn ly, chúng tôi chia tay nhau trong êm đềm dù vẫn còn tình cảm. Sau đó tôi đau khổ tận hơn một năm mới nguôi ngoai.
Giờ tôi quen một bạn cùng tuổi, anh theo đuổi tôi rất lâu rồi dù tôi ít hẹn hò hay cho anh cơ hội. Theo tôi thấy, anh giống kiểu người yêu đầu tiên tôi vừa kể, hiền lành, lo làm ăn, rất thông minh giỏi giang. Anh tự phấn đấu kinh doanh và đã mở công ty riêng được 2 năm. Anh yêu tôi nghiêm túc, muốn kết hôn. Tôi thấy mình đã lớn, về phía anh cũng chẳng có áp lực kinh tế hay điều gì không hài lòng nữa. Vì sao trong tim tôi cứ dửng dưng với anh? Nếu lấy anh rồi, liệu tôi có hạnh phúc lâu dài không? Tôi đã lớn và muốn ổn định rồi, xin được nghe lời khuyên quý giá từ các bạn. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Khi tôi đang chiến đấu với sinh tử, chồng tôi lại ở bên cạnh người yêu cũ Trước khi đến với tôi, chồng tôi đã trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm với Hương - người yêu cũ của anh. Hai người từng ở trọ cùng nhau, cũng đã có quan hệ vợ chồng, thậm chí có cả một đứa bé nhưng đã bỏ. Họ cũng tính đến chuyện kết hôn. Nhưng rồi chồng tôi phát hiện ra...