Mỗi lần gặp nhau, anh đều đưa tôi vào nhà nghỉ
Anh ham hố chuyện &’ân ái’ hơn là nói chuyện tình yêu của chúng tôi từ trước tới giờ. Tôi bắt đầu thấy sợ anh và nghi ngờ tình yêu của hai đứa.
Tôi và anh yêu nhau được 5 tháng thì anh nhận lệnh đi công tác xa hơn 2 năm mới về. Hai đứa vì thế ở cách nhau hơn 2 trăm km. Mỗi lần gặp nhau đều phải rất khó khăn, vất vả. Vì anh cứ phải đi rất xa mới gặp được tôi. Nhưng vì yêu nhau nên anh cũng thi thoảng về thăm tôi, 2-3 tháng một lần, thường xuyên hơn thì là 2 tháng.
Vì tình yêu còn đang chớm nở nên cái gì cũng đẹp. Hai đứa hàng ngày trao cho nhau những lời ngọt ngào có cánh qua điện thoại. Anh thường xuyên nói yêu tôi, thương tôi và lúc nào cũng tỏ vẻ khát khao muốn gặp tôi. Anh nói, mới yêu nên anh nhớ tôi cồn cào, có những đêm không thể nào ngủ được. Tôi cũng có cảm giác ấy nhất là mỗi lần anh nói yêu tôi tha thiết. Tôi chỉ muốn ôm chầm lấy anh, chỉ ước được ở bên anh mỗi tối mỗi ngày. Tôi cảm thấy không thể sống thiếu anh được. Nên một ngày mà không gọi cho nhau mấy lần điện thoại thì thực sự, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tình yêu mới nên nó thế phải không các bạn? Tôi cũng không thể lý giải nổi tại sao mình lại yêu anh nhiều như thế. Giờ thì tôi mới hiểu, yêu một người nhưng không được gặp người đó thường xuyên khổ như thế nào.
Anh cần tình yêu hay sex?
Vì quá yêu và nhớ tôi, anh nói như vậy, nên anh về thăm tôi 2 tháng một lần. Lần đầu, anh đã rủ tôi đi nhà nghỉ vì chúng tôi không có chỗ tâm sự riêng. Tôi cũng đồng ý vào nhà nghỉ với anh. Anh cuồng nhiệt ôm hôn tôi, rồi muốn đi quá giới hạn ngay lần đó, nhưng tôi không đồng ý. Tôi sợ lắm, tô chưa chuẩn bị tâm lý dù quá yêu anh. Tôi chỉ muốn được ngã vào lòng anh, được anh vuốt ve nhưng nhất định không làm chuyện ấy. Tôi lo lắng cho tương lai, lo lắng khi anh ở xa những 2 năm và lo lắng mọi thứ…
Video đang HOT
Vậy mà, những lần sau đó, vì quá nhớ anh, và cũng vì anh dụ dỗ quá nhiều, tôi không cưỡng lại được, tôi đã đồng ý trao cho anh đời con gái của mình. Trời ạ, từ đó tới giờ, anh hay chát và nói chuyện ấy, anh đề cập tới những vấn đề tế nhị, anh hay nói chuyện trai gái, nam nữ, thậm chí là những từ ngữ nhạy cảm.
Anh nói yêu tôi và chỉ muốn được gần gũi tôi. Nhiều khi anh còn bảo &’thèm được ngủ với em quá, thèm được vuốt ve em quá!’ khiến tôi có cảm giác như kiểu anh đang nhớ thân xác tôi vậy. Và lần đó anh về, chưa kịp nói với nhau câu nào, chưa kịp đi ăn hay làm gì, anh đã chở ngay tôi đến nhà nghỉ. Thông thường khi hẹn hò, người ta thường hay lãng mạn đi xem phim, đi ăn, đi dạo phố, nhưng anh bỏ qua tất cả những chuyện đó. Cuộc hẹn hò với anh và tôi từ rất lâu chỉ có cái gọi là nhà nghỉ.
Cứ như thế, từ ngày yêu nhau tới giờ, mỗi lần gặp nhau là chúng tôi đều vào nhà nghỉ. Đã cho anh rồi bây giờ tôi cũng không muốn dừng lại nữa vì dù sao cũng đâu còn gì để giữ. Với lại, tôi cũng quá yêu anh, muốn được gần gũi anh nên không thể từ chối anh. Từ chối lúc này trở nên vô nghĩa. Tôi chỉ tìm cách để mình không mang bầu mà thôi.
Có một điều tôi cảm nhận được rằng, từ ngày chúng tôi chung đụng chăn gối nhiều, tình cảm của hai người đã khác xưa. Mỗi lần gọi điện hay nhắn tin, anh không còn nói những lời lãng mạn như trước. Bây giờ anh toàn đề cập tới chuyện gối chăn này kia, anh còn hay nói bạo miệng làm tôi sợ sợ. Tôi cảm thấy anh đã có chút thay đổi.
Anh ham hố chuyện &’ân ái’ hơn là nói chuyện tình yêu của chúng tôi từ trước tới giờ. Tôi bắt đầu thấy sợ anh và nghi ngờ tình yêu của hai đứa. Mới yêu nhau được một thời gian, thực ra chúng tôi không hề hiểu nhau nhiều. Anh và tôi cũng chỉ biết yêu và yêu thôi. Thế nên, tôi và anh ngoài chuyện ân ái, nói mấy câu linh tinh thật ra chưa tâm sự nhiều. Vì anh thường về rất gấp rồi lại đi, lại còn phải về qua nhà anh nữa.
Tôi lo lắng hay là anh không còn yêu tôi như ngày trước nữa. Và bây giờ điều tôi lo lắng hơn cả là anh có đi gái gú khi đi xa không. Có lẽ, chuyện tình dục đã làm anh ham muốn và anh không còn yêu tôi như ngày xưa nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì tôi thật sự buồn vô cùng. Tôi không biết có nên tiếp tục tình yêu này hay không. Lòng thì đầy hoài nghi, không có cơ sở nào tin tưởng vào tương lai nhưng lại cứ yêu anh, si mê anh, không thể nào tìm cách khác được.
Tôi sợ tình yêu của chúng tôi đã biến thành tình dục, ham muốn. Nếu cứ tiếp tục thế này thì mọi thứ sẽ tan biến hết và rồi khi anh quay về, chúng tôi sẽ không bao giờ bền vững được như xưa. Làm sao để cải thiện tình cảm này và làm sao để tôi với anh được quay lại như xưa? Tôi có nên tiếp tục yêu anh nữa hay không, đó là điều tôi băn khoăn nhất lúc này!
Theo Phunutoday
Tôi xin anh ấy... "lên giường" với mình
Anh về, tôi ôm chầm lấy anh. Rồi tôi bắt đầu cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh, từng cúc một. Anh nhìn tôi, bối rối.
Cách đây 4 ngày tôi bước qua sinh nhật tuổi 24. Còn với tình yêu của chúng tôi, nó đã tròn 4 năm rồi. Bốn năm đó tôi cùng sống với anh. Chung chăn, chung gối nhưng chưa một lần chung đụng thân xác. Người ngoài nhìn vào bảo anh là kẻ yếu sinh lý, kẻ khác cười vào mặt anh mà rằng &'Không chén trước thì sau này có kẻ khác cướp, có hối hận cũng muộn mất rồi'.
Nhưng tôi hiểu, anh muốn gìn giữ cho tôi. Anh muốn gìn giữ tôi trinh nguyên cho đến đêm tân hôn. Anh bảo: &'Đến lúc nào đó em tìm được một người đàn ông tốt hơn, em đừng băn khoăn lo nghĩ, hãy đến với người ấy. Anh yêu em nên sẽ không làm bất cứ điều gì khiến em tổn thương. Anh sẽ gìn giữ cho em, cho người chồng tương lai của em'. Rồi anh nháy mắt tinh ranh: &'Người đó có thể là anh mà'. Nghe những lời đó, tôi hạnh phúc ôm anh vào lòng. Tôi và anh hai số phận bất hạnh tình cờ gặp nhau trong một chuyến thiện nguyện, quen nhau rồi yêu nhau lúc nào không hay.
Chỉ có thể là tình yêu...
Chúng tôi sinh ra đều là những đứa trẻ sống trong nhà tình thương. Cùng học tại một trường đại học, cùng yêu thích hoạt động thiện nguyện, anh Bắc tôi Trung, hai kẻ xa lạ quyết định nương tựa vào nhau. Yêu anh từ năm thứ hai đại học, hai tâm hồn vừa mới trưởng thành quyết định dọn về sống chung với nhau trong một căn phòng trọ nhỏ. Một phần để tiết kiệm chi phí sinh hoạt nơi thành thị đắt đỏ, phần nữa chúng tôi muốn bù đắp những thiếu thốn tình cảm trong trái tim của nhau. Tình yêu của chúng tôi được các mẹ (những người dạy dỗ từ nhỏ) chúc phúc. Trước khi cả hai dọn về, các mẹ khuyên bảo:
&'Các mẹ không cấm đoán các con sống thử, cả hai đã trưởng thành, có cách nhìn nhận và suy nghĩ riêng. Nó là phép thử cho cả hai hiểu về tình yêu của đối phương nhưng nên nhớ, luôn nghĩ cho người mình yêu thương. Tình yêu không đồng nghĩa với tính dục, các con nhé!'.
Anh đón tôi về phòng, quan tâm, yêu thương tôi như một người vợ. Căn phòng trọ nhỏ chưa bao giờ vắng tiếng cười đùa. Chúng tôi cùng nhau mơ về ngày cưới... Anh muốn tổ chức cho tôi một đám cưới thật to, anh muốn tôi phải thật lộng lẫy trong sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời. Nhưng tôi biết, chúng tôi ra đời với hai bàn tay trắng, không muốn các mẹ phải lo lắng nữa nên cả hai quyết định tự kiếm tiền để kết hôn.
Kể từ cái ngày anh đón tôi về, đến nay đã 4 năm dài. Hai cô cậu sinh viên ngày nào đã ra trường, có việc làm ổn định. Và chúng tôi đã dự tính sẽ hợp thức hóa tình yêu với nhau bằng đám cưới trong 2 tháng nữa. Muốn mình phải thật hoàn hảo trong mắt chồng tương lai, cả về thể chất lẫn tinh thần, tôi rủ anh cùng đi khám sức khỏe tổng thể.
Anh xua tay cười hiền: &'Bao nhiêu năm bên nhau rồi mà em, có bệnh tật gì đâu chứ'. Nhưng tôi nhất quyết kéo anh đi. Một tuần sau, cầm kết quả xét nghiệm trên tay, nước mắt tôi nhòe lệ. Số phận bất hạnh không chịu buông tha cho tôi, khối u ác tính nằm trong người mà tôi không hề hay biết.
Tôi thương mình một, lại thương anh gấp vạn lần. Nếu một ngày không còn có tôi bên cạnh cuộc đời, anh sẽ đau buồn lắm. Đêm nay, tôi mặc chiếc váy trắng tinh khôi, chiếc váy mà anh mừng sinh nhật tôi 24 tuổi. Có nến, có hoa, có bánh và tôi đợi anh... Anh về, tôi ôm chầm lấy anh. Rồi tôi bắt đầu cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh, từng cúc một. Anh nhìn tôi, bối rối.
Tôi không còn nhìn rõ gương mặt anh nữa vì mắt tôi đã nhòa lệ, đôi tay tôi vẫn đang đặt trên ngực anh. &'Xin anh, em sẽ trao cho anh tất cả cuộc đời em. Thể xác, tâm hồn em đều thuộc trọn về anh. Chỉ đêm nay thôi, rồi em sẽ ra đi'. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng. Anh nhẹ nhàng: &'Anh hiểu em, bé ạ. Dù bệnh tật có đau đớn thế nào, anh vẫn luôn bên cạnh em.
Theo VNE
Hạnh phúc của người đàn bà có 1 thời "ong bướm" Bao nhiêu kẻ muốn được &'hưởng nếm' thân xác của chị. Ừ, chị trao thân, đổi lại họ cho chị tiền tài. Chị là người con gái nổi tiếng trong giới làng chơi. Chị không nhớ nổi đã chung đụng với bao nhiêu gã đàn ông, cũng chẳng nhớ nổi biết bao lần chịu đựng những đòn ghen của các bà vợ. Hơn...