Mỗi lần chạm vào vợ, tôi lại thấy sợ nên đành…”nhịn”
Đêm đó hai vợ chồng đi ngủ, tôi quyết không sợ nữa mà cứ mạnh tay lấn tới. Tôi lăn hai vòng từ chân giường lên đầu giường (Vợ chồng tôi có thói quen nằm ngang cho dễ xem phim). Thấy chồng ôm vợ tôi hốt hoảng…
Có ai như vợ chồng tôi không? Vợ giận cả tuần nay rồi nên mọi ham muốn của tôi dù cao trào đến đâu cũng đành câm nín vì sợ động vào người lại bị vợ dùng mấy cú đấm thần chưởng gãy hết …thì mệt.
Vợ tôi vốn là một người phụ nữ rất đáng yêu, cô ấy rất chiều chuộng và quan tâm tới chồng con nhưng với 1 điều kiện đó là tôi phải ngoan. Ra đường thấy gái thì xem như họ là liệt sĩ hết, đôi mắt trái tim và tâm trí chỉ có vợ và vợ mà thôi. Tôi cũng cố làm theo ý muốn của vợ ấy vậy mà hôm đó lúc tôi vừa đi làm về thì đã bị vợ lôi tuột ngay vào phòng để “dằn mặt”.
Vợ tôi nổi cơn ghen làm ầm lên (Ảnh minh họa)
Anh đi công tác sao lại thay ảnh trên màn hình điện thoại và laptop làm gì. Có phải anh sợ con nào nó ghen khi nhìn thấy ảnh của em không? Anh đang có gì mờ ám giấu em phải không hay là anh chán nhìn mặt em lắm rồi?
Tôi cố giải thích với cô ấy rằng: Tôi thay ảnh chỉ vì đi công tác lại ngủ chung phòng với sếp. Nhiều lúc lôi máy ra làm việc mà để sếp thấy mấy hình sến sẩm của vợ lại ngại nên tôi đã thay, chứ thực sự tôi không suy nghĩ gì nhiều hay làm gì có lỗi với cô ấy như vợ nói”.
Tôi có giải thích kiểu gì vợ cũng giận dỗi rồi làm tam bành lên. Cô ấy không nói với tôi nửa lời, vừa đi công tác về tôi nhớ và muốn gần gũi cô ấy nhưng hễ chạm vào vợ là cô ấy lại gào lên bắt tôi nằm sát xuống chân giường. Nhiều đêm tôi cứ lén ôm vợ nhưng khổ nỗi vợ đang ức đang giận nên tỉnh ngủ lắm. Cô ấy không ngần ngại phi cho tôi mấy đạp rồi đuổi chồng nằm dịch ra, đuổi chồng mà cứ như đuổi tà.
Video đang HOT
Cứ nghĩ vợ giận 1 hôm là thôi nào ngờ 4 ngày trôi qua rồi tôi vẫn thấy chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Nghĩ bụng hay mua hoa nịnh vợ nhỉ, hôm đó tôi hí hửng đặt mua bó hoa hồng mà vợ thích rồi về ngồi đưa kéo cắt cắt tỉa tỉa. Thú thực nhìn lại tác phẩm của mình tôi cũng không rõ ý đồ của tác giả là gì vì cây cao cây thấp, nhưng thôi tự an ủi bản thân rằng: “Tấm lòng chân thành là chính”. Cứ nghĩ về nhà thấy thế này chắc vợ sẽ vui mừng khôn xiết ai dè vừa nhìn thấy lọ hoa vợ đã phán 1 câu khiến tôi đau lòng:
- Anh mua hoa tặng con nào nhưng nó đi vắng nên đưa về đây cắm đấy à?
- Ừ tôi đã phí tiền mua hoa tặng con vợ điên đấy, thật là tiếc tiền quá mà.
Cứ chạm vào vợ là tôi lại sợ cô ấy… (Ảnh minh họa)
Tôi tức tối bỏ đi, còn vợ đứng lặng thinh. Tối hôm đó ăn cơm xong chơi với con lúc tôi lại hết giận, ngó sang xem mặt vợ thế nào thì thấy ôm điều khiển ngồi đần ra đấy. Nghĩ cũng thương, ghen tuông chồng kiểu gì mà mất ngủ cả tuần để rồi mắt thâm, mặt hốc hác thế này. Đêm đó hai vợ chồng đi ngủ, tôi quyết không sợ nữa mà cứ mạnh tay lấn tới. Tôi lăn hai vòng từ chân giường lên đầu giường (Vợ chồng tôi có thói quen nằm ngang cho dễ xem phim). Thấy chồng chạm tay vào vợ tôi hốt hoảng:
- Bỏ tay ra.
- Không bỏ.
- Em bảo anh bỏ ra cơ mà.
- Anh cứ thích ôm đấy, thôi đừng giận nữa. Anh sai rồi, đi công tác 1 tuần giờ về vợ lại bắt “nhịn” luôn tuần nữa. Em không nhớ anh không thương anh à?
Vợ tôi lặng thinh rồi òa khóc:
- Thôi anh thương, anh sai rồi.
Mấy hôm nay nhà em đã bình yên trở lại, tôi không còn sợ vợ và cũng không phải “nhịn” nữa. Chỉ có điều, vợ tôi đã rút gần hết ruột ví của chồng để đi mua sắm rồi. Cô ấy nêu ra 1 phương châm: “Em đẹp đâu chỉ đẹp cho em mà đẹp cho cả bộ mặt anh nữa đấy. Thay vì đi ngắm gái để tan cửa nát nhà thì đầu tư để về nhà ngắm vợ còn hơn”. Tôi không nói gì chỉ cười trừ, nói đúng hơn là: “Em không dám ý kiến”.
Theo Blogtamsu
Khi ta đã từng là tuổi thanh xuân của ai đó...
Sài Gòn là nơi tôi chưa có nỗi đau nhưng tôi có nỗi niềm thương nhớ. Tôi đã nhớ anh như nhớ chính những kỷ niệm đẹp của mình. Anh từng là tuổi thanh xuân của tôi và tôi chẳng có gì phải hối tiếc.
Sài Gòn là một trong những thành phố lạ nhất mà tôi từng ghé thăm. Sài Gòn chẳng có mùa đông ngoài cái không khí se lạnh của những ngày cận kề Giáng sinh hay Tết Dương lịch. Sài Gòn chỉ có mùa mưa và mùa nắng thôi nhưng cứ mỗi lần đến mùa mưa ở nơi này tôi lại nhớ về những mùa mưa ở một nơi khác.
Có lẽ, nơi này là nơi tôi may mắn chưa có một nỗi đau nào ngoài trừ nỗi nhớ nhà da diết. Và cứ mỗi lần mưa, tôi lại bắt đầu với những suy nghĩ miên man và nhớ lại những kỉ niệm của mối tình cũ. Ngày mưa ở một nơi không phải Sài Gòn, tôi và anh vội vã tìm một nơi để trú mưa. Người ta nói, khi yêu mưa làm người ta sát lại gần nhau hơn, dường như điều ấy không sai. Tôi nhớ cái khoảnh khắc tôi và anh cùng đắm chìm vào ánh đèn đường cao chót vót để ngắm mưa và kể cho nhau nghe nhiều thứ. Chẳng cần nhìn thẳng vào mắt đối phương để nói, để thì thầm nhưng anh và tôi cũng đủ cảm nhận được tất cả mọi thứ điều rất thật. Nếu không có ngày mưa hôm ấy, tôi đã chẳng yêu anh nhiều hơn. Tôi là một cô gái rất thích mưa, thích những cơn mưa phùn kéo dài miên man mỗi tối để có thể quấn chiếc chăn bông ấm cúng, vừa trò chuyện với anh vừa nhấm tách trà gừng của bố mới pha cho con gái.
Một chiều mưa buồn hơn mọi ngày, tôi và anh đã không còn thuộc về nhau nữa. Và khi chia tay nhau rồi thì lý do là gì chẳng còn quan trọng. Anh đã quyết rời tôi như thế, tôi không trách móc anh như mọi khi tôi giận, tôi chỉ buồn lòng chính mình vì chẳng có gì để giữ anh ở lại ngoại trừ một điều anh là người tôi thương nhất.
Nhiều năm rồi chẳng biết anh sống thế nào, liệu đã có ai thay tôi ngắm mưa rơi qua ngọn đèn đường cùng anh như mọi khi?, liệu có ai thay tôi chăm sóc anh mỗi khi anh bệnh?, liệu có ai...?
Từ khi anh xa, tôi chẳng còn niềm tin vào bất cứ người con trai nào. Dường như mọi thứ liên quan đến tình yêu tôi đều cho là chẳng ý nghĩa. Tôi chẳng dám trao yêu thương cho người khác vì sợ mọi thứ sẽ biến mất giống như anh, giống như anh của ngày xưa đó.
Sài Gòn là nơi tôi chưa có nỗi đau nhưng tôi có nỗi niềm thương nhớ. Tôi đã nhớ anh như nhớ chính những kỷ niệm đẹp của mình. Anh từng là tuổi thanh xuân của tôi và tôi chẳng có gì phải hối tiếc. Hôm nay, Sài Gòn lại mưa... và đêm lại dài hơn!
Theo iBlog
Những nhớ thương của riêng tôi... Kết thúc đơn phương, trái tim cũng run lên những nhịp khác thường. Thứ gì đó là mất đi. Chỉ mình biết, riêng mình đơn phương biết... Tôi nhớ anh, chàng trai tháng 7 ạ. Nhớ thương là cái gì mà đày đọa trái tim con người như này vậy. Nhớ thương có gì là sai mà tôi không cho phép mình được...