Mỗi lần cãi nhau bạn trai lại dọn quần áo đòi sống riêng
Sông vơi nhau lam sao trach khoi nhưng bât hòa, cãi va ma cư môi lân như thế anh lai lôi ao quân đoi chuyên ra ngoai sông.
Tôi va anh đều 27 tuôi, quen nhau hơn bốn năm, tinh cam cua chung tôi danh cho nhau tương chưng chăng thê nao xa cach. Bôn năm không phai dai nhưng cung chẳng ngăn đê chung tôi có thể hiêu nhau. Thơi gian bên anh tôi cam thây hanh phuc va may măn rât nhiêu. Tôi không xinh, không diu dang, nong tinh nhưng anh yêu và che chơ cho tôi băng tât ca con tim minh. Anh đep trai, sông co tâm, co đưc, biêt quan tâm gia đinh va ban be, duy chi co công viêc la chưa đươc hai long cho lăm.
Anh không yêu nganh đa hoc vi va cham qua nhiêu, đi lam cung đươc môt thơi gian ngăn lai nghỉ viêc, cư thê thơi gian anh đi lam va lúc thât nghiêp gân như băng nhau. Khi anh kho khăn tôi luôn bên canh giup đơ vê tinh thân va vât chât, gân như tôi la ngươi ganh vac tât ca tư viêc nha đên viêc công, ngoai ra tôi con lam thêm buôi tôi nưa. Sông vơi nhau lam sao trach khoi nhưng bât hòa, cãi va ma cư môi lân như thế anh lai lôi ao quân đoi chuyên ra ngoai sông. Tôi biêt anh tư ai vì không lo đươc gi nên mơi như vây chư thưc ra anh cung không muôn đi đâu, môt phân nưa anh nghi la tôi không con yêu nưa.
Tôi yêu và cô găng giup đơ anh vi nghi yêu nhau phai đông cam công khô, không thê luc kho khăn thi dưt ao ra đi đươc, lam như vây không thê goi la tinh yêu. Mơi đây anh chuyên sang nghê mơi, cung yêu thich nghê nay, tôi tư hưa vơi ban thân phai cô găng đê giup anh vươt qua thơi gian nay rôi sau đó moi thư se tôt thôi, dư đinh vao năm sau chúng tôi se tô chưc đam cươi. Dao nay tôi bi stress năng vi phai lo lăng qua nhiêu, thu nhâp cua tôi môt thang khoang 18-20 triệu nhưng tôi chăng thê dư gia nôi.
Tôi lam viêc quân quât tư 8h sang đên 21h, rôi phai lo viêc nôi trơ nưa, gân như không co thơi gian nghỉ ngơi hay đi chơi. Anh chi lam ơ công ty rôi vê nha lam bạn với may tinh, điên thoai, chăng giup gi cho tôi. Đinh điêm la tôi va anh cai nhau, tôi khoc loc, tui thân, kêu khô, anh chăng an ui con bao “Em sông vơi anh ma khô thi đê anh don đi”. Tôi không muôn anh đi vi con yêu anh, chỉ noi thê đê anh thay đôi thôi. Tôi mêt moi, stress, anh chăng hiêu cho ma con đem cai tự ái cua ban thân ra đê dăn măt tôi. Anh con co nhưng hanh đông vu phu va chưi thê khiên tôi chăng thê nao quên đươc.
Tôi cam thây anh thât nho nhen ich ky. Ví dụ anh chỉ dắt xe mình vào nhà, còn xe tôi để ngoai sân. Tôi thây anh chăng xưng đang vơi nhưng gi bản thân đa hy sinh nên tôi bao anh hay ra ngoai sông. Giơ anh đa chuyên ra ngoai, nhiêu luc tôi nghi minh thât qua đang, sao lai đê anh đi khi trong tay không co gi hêt. Tôi cung thương anh lăm nhưng nghi lai nhưng hanh đông đo tôi lai căm ghet anh, chăng thê nguôi giân đươc.
Tư khi quen nhau tơi giơ, ngoai tinh yêu ra anh chưa lam gi đươc cho tôi, thâm chi cung chăng them goi điên hoi thăm sưc khoe ba me tôi đươc môt câu nưa. Ba me luôn lo lăng, muôn tôi lây chông đê yên bê gia thât vi hai đưa quen nhau lâu rôi, tôi cam thây co lôi vi cư lam cho ba phai lo lăng qua nhiêu. Giơ tôi phai lam sao, tình yêu vẫn còn nhưng ly tri không cho phep tôi yêu anh nưa. Sang nay tôi đoc đươc bai viêt “Phụ nữ đừng đòi hỏi gì nếu không chịu nhường nhịn đàn ông”, nghi đây chinh la bai viêt cua anh. Nêu đung la anh thi tôi không con cam thây day dưt khi lam như vây. Cam ơn anh đa cho tôi biêt thê nao la tinh yêu.
Theo VNE
Video đang HOT
Sững sờ khi chồng khuyến khích tôi cặp bồ
Tôi được gửi đến sống với ông bà nội từ khi mới bập bẹ tập nói. Ông bà đều đã già, chỉ thích yên tĩnh, không thích ồn ào, cũng không thể chăm sóc tôi từng ly từng tí, trong khi bố mẹ tôi lại ở xa, mỗi năm chỉ về thăm tôi có 2, 3 lần nên tình cảm cũng không thân thiết lắm.
Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nên tôi sống khá khép kín và hướng nội, bình thường không nói nhiều bao giờ, ấn tượng mà tôi để lại cho người khác cũng chỉ là một cô gái hiền lành, trầm tĩnh. Nhưng thực ra, trong lòng tôi luôn cảm thấy cô đơn.
Tốt nghiệp trung học, bố mẹ lo tôi không thi đậu đại học nên cho tôi học cao đẳng. Tôi nghe theo lời bố mẹ, tốt nghiệp cao đẳng xong, tôi làm việc cho một công ty khá lớn. Ở bộ phận tôi công tác có khá nhiều đồng nghiệp nam khoảng 40, 50 tuổi, chỉ có duy nhất một người ở cùng độ tuổi với tôi, anh tên là Hòa. Người cùng tuổi có cùng tiếng nói, chúng tôi bắt đầu qua lại với nhau một cách tự nhiên. Sau khi thân với anh, tôi mới biết Hòa là con cái của nhân viên trong công ty, điều này càng khiến tôi cảm thấy gần gũi với anh hơn. Hòa có khá nhiều sở thích, tính cách cởi mở, thường rủ tôi tham gia các hoạt động tập thể. Không lâu sau, chúng tôi chuyển từ bạn bè sang người yêu.
Năm đó tôi mới 21 tuổi, anh là mối tình đầu của tôi. Khi mối tình của chúng tôi được công khai, các chú đồng nghiệp lớn tuổi trong công ty khuyên tôi nhân lúc còn trẻ nên học tập nâng cao chuyên môn, không nên vướng vào chuyện tình cảm quá sớm. Nhưng khi đó tôi còn quá trẻ, chỉ thấy mình có được một mối tình nồng đượm như thế thì không thể bỏ qua được. Thời gian yêu nhau càng lâu thì càng khó tránh mâu thuẫn bất đồng. Có lần tôi tức quá đòi chia tay, Hòa đã dùng mảnh thủy tinh cắt vào tay mình để mong tôi hồi tâm chuyển ý, lại còn dùng dao gọt hoa quả rạch lên ngực mình nữa, kết quả phải đến bệnh viện khâu mấy mũi. Tôi nghĩ anh làm như vậy hoàn toàn là vì quá yêu tôi, tôi rất cảm động nên chủ động làm lành với anh.
Khi người nhà biết tôi có người yêu, phản ứng đầu tiên chính là phản đối, vì bố mẹ nghĩ rằng tôi còn quá trẻ, dễ bị người khác lừa gạt. Khi bố mẹ biết Hòa là đồng nghiệp của tôi, hiện đang sống cùng bố mẹ, không có nhà riêng thì họ lại càng cực lực phản đối. Thời gian đó, tôi và bố mẹ cãi nhau rất gay gắt, tôi kiên quyết đứng về phía anh. Bố mẹ tôi đều không thể hiểu được vì sao tôi lại cố chấp như thế, vì trước đây tôi luôn là một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng ý tôi đã quyết, bố mẹ cũng không thể làm gì khác, chỉ yêu cầu kết hôn xong chúng tôi phải có nhà mới để ở. Thế là nhà Hòa mua một ngôi nhà mới cho chúng tôi, bố mẹ tôi không còn lý do gì để phản đối, đành phải gả tôi cho anh mà lòng không ngớt lo lắng.
Khi mới kết hôn, cuộc sống của tôi và Hòa vô cùng ngọt ngào hạnh phúc. Vì công ty không có nhiều việc, mối quan hệ đồng nghiệp- vợ chồng cũng khá phức tạp mà Hòa cũng không có ý kiến gì nên tôi xin nghỉ việc. Năm năm sau khi kết hôn, tôi chỉ đi làm có một năm đầu, sau đó ở nhà, buổi sáng thì ở nhà xem TV, buổi tối thì đi học thêm.
Tuy ban ngày Hòa đi làm nhưng những việc gia đình như giặt giũ, nấu cơm anh đều không nề hà, gần như đều do anh làm hết, còn tôi chỉ phụ giúp. Thật lòng mà nói, anh là người khá tốt. Nhưng đó chỉ là thời gian đầu, tôi nghĩ cặp vợ chồng mới cưới nào cũng có một khoảng thời gian hạnh phúc như vậy, không như bây giờ, anh cái gì cũng không làm. Nhất là từ sau khi tôi mang thai, mâu thuẫn lại càng nhiều.
Năm thứ 6 sau khi kết hôn, tôi có thai, từ ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất để ý, tiêu chuẩn bữa ăn cao hơn trước rất nhiều. Chưa qua hai tháng, Hòa đã có biểu hiện khó chịu, anh đã từng nói với tôi hai lần ngay trong bữa ăn, rằng ăn uống như tôi thì chỉ có nước tán gia bại sản. Lúc đó tôi vẫn đang nghén, nghe anh nói vậy tôi vô cùng buồn bã.
Nói thật lòng thì tôi tự nhận mình là người khá nhỏ mọn, hay để ý. Tôi nghĩ mình đang sinh con hộ cho nhà anh, nên muốn mẹ chồng đến đỡ đần một thời gian. Trước ngày dự sinh hai mươi ngày, mẹ chồng tôi đến, mang theo 10 triệu, tôi nghĩ khoản tiền này chẳng đủ chi trả khi sinh con nên trách Hòa. Anh hứa sẽ vay mượn thêm để chi dùng khi tôi sinh con và ở cữ, nhưng từ đó về sau, anh không nhắc gì đến khoản tiền đó nữa. Điều khiến tôi thấy khó chịu hơn là anh cứ đi làm về, chào vợ một câu xong là chui ngay vào phòng mẹ bàn bạc gì đó, đã thế còn đóng cửa nữa. Vì chuyện này mà tôi cãi nhau với anh, nói anh là đồ "bám váy mẹ", còn nói bố mẹ anh thiên vị, yêu thương con trai cả hơn.
Hòa có một người anh trai kết hôn khá sớm, ở chung nhà với bố mẹ. Khi chúng tôi kết hôn, bố mẹ anh nói vì vợ chồng anh cả không lấy tiền của bố mẹ làm đám cưới nên cũng không cho chúng tôi đồng nào cả. Họ còn nói anh cả có nhiều đóng góp cho cả nhà, nói Hòa nợ anh cả rất nhiều, đáng lẽ lấy vợ rồi phải biết điều hơn mới phải. Tôi là con độc nhất trong gia đình nên cũng không hiểu rõ lắm tình cảm giữa hai anh em họ, không hiểu rốt cuộc thế nào là nợ với không nợ. Nghe lời bố mẹ chồng nói, tôi thấy họ có chút thiên vị.
Có lần cãi nhau, tôi bảo anh đưa mẹ về nhà anh cả. Hòa thấy rất khó xử, lo chỉ có mình tôi ở nhà, nhỡ chuyển dạ thì không có ai bên cạnh chăm sóc. Tôi nói cứng sẽ gọi cấp cứu, cho dù có phải bò cũng phải bò xuống tầng 1. Kết quả anh không đưa mẹ về mà quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng không có gì cải thiện. Tâm trạng của tôi có thể nói là cực kỳ xấu, hai tuần trước sinh không tăng thêm được cân nào.
Cuối cùng, tôi sinh con ở bệnh viện. Vì bị sốt cao không hạ nên tôi phải ở bệnh viện truyền nước hết 10 ngày. Không hiểu các bà mẹ khác chịu đựng như thế nào nhưng sau khi sinh, tôi mắc chứng trầm cảm nhẹ. Ban ngày phải tiếp bao nhiêu người đến thăm, tối đến cứ cách 2-3 tiếng lại phải cho con bú một lần, cơ bản là không có thời gian nghỉ ngơi cho tốt. Thêm vào đó, Hòa lại nói với tôi rằng mẹ chồng trách nhà tôi không tôn trọng nhà họ, khiến toi lại càng bồn bã. Mẹ chồng vào viện chăm sóc tôi để Hòa về nhà sớm, nhưng khi đó, tôi chỉ mong có anh bên cạnh bầu bạn. Nghĩ lại, có lẽ mẹ anh lo cho sức khỏe của anh, nhưng khi đó, tôi chỉ có suy nghĩ là bà đang cố chia rẽ chúng tôi.
Còn chưa hết sốt tôi đã đòi ra viện. Về đến nhà, ngoài chuyện chăm sóc con, tôi không muốn đụng vào việc gì khác. Vì mẹ tôi cũng lên chăm cháu nên nhà cửa hơi chật chội, tôi lại càng bực bội. Trong thời gian đó, mẹ tôi là người đi chợ. Có lần tôi chê cơm không đủ dinh dưỡng, mẹ chồng tôi liền nói: "Con đừng nói thế, thức ăn là mẹ con mua chứ ai." Tôi giận đỏ cả mặt, nghĩ bụng mình sinh con thâp tử nhất sinh mà bố mẹ chồng chỉ đỡ đần một khoản tiền nhỏ, thế là cãi nhau với mẹ chồng. Mẹ chồng tôi không tiện can thiệp vào chuyện mẹ chồng nàng dâu, liền kéo tôi vào phòng, đóng cửa lại. Mấy phút sau, mẹ chồng tôi mở cửa bước vào tiếp tục măng tôi, thế là mẹ tôi gọi chồng tôi đang ngủ ở phòng bên cạnh dậy, cả nhà quay ra chỉ trích cãi vã lẫn nhau.
Còn chưa hết 1 tháng, mẹ chồng tôi đã về nhà. Tôi cứ nghĩ thế là thiên hạ được thái bình, nhưng mẹ tôi vẫn chưa chịu thôi, ngày nào cũng chê trách nhà chồng tôi không tốt. Có lần Hòa ở trong bếp nấu cơm, mẹ tôi đứng ở cửa cứ hoạnh họe này nọ khiến anh rất phản cảm.
Sau đó, mẹ tôi lấy cớ tôi cần tịnh dưỡng tốt hơn nên muốn đón tôi về nhà ở một thời gian, tôi hỏi ý kiến Hòa, anh không phản đối, thế là tôi về nhà mẹ đẻ, trong thời gian đó, anh về thăm mẹ con tôi hai lần.
Sáu tháng sau, tôi trở về thành phố, con tôi hết khóc lại đòi ăn, buồn ngủ, khiến tôi bận tối mắt tối mũi. Còn Hòa thì dưỡng như có phần xa cách với hai mẹ con tôi, hai vợ chồng thường cãi nhau, đòi chia tay. Tuy chúng tôi không làm thủ tụcly hôn thật nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng. Từ cục dân chính về đến nhà, nhìn thấy con đang ngủ, anh nói: "Đều tại thằng bé này, hại hai vợ chồng bất hòa!" anh nói thế khiến tôi vô cùng không vui, nhưng trong lòng không khỏi thừa nhận, vì sự xuất hiện của đứa con mà vợ chồng tôi thành hai người xa cách, quan hệ ngày càng phức tạp.
Nửa năm sau, có một lần tôi gọi điện cho Hòa nhưng không được, hôm sau lại nhận được điện thoại của anh gọi từ đồn cảnh sát, mấy ngày sau, đồn cảnh sát gửi giấy báo anh phạm tội "gây rối loạn trật tự công cộng", bao người nhà mang áo rét vào trong trại tạm giam cho anh. Mấy ngày sau, Hòa được thả ra, anh giải thích hôm đó đi matxa cùng với bạn đồng nghiệp, người gây chuyện là đồng nghiệp kia, còn anh không hiểu sao lại bị bắt oan. Tôi cảm thấy rất xấu hổ, muốn chi tay anh, nhưng anh luôn miệng nói mình trong sạch, người nhà tôi cũng khuyên không nên ly hôn. Vì anh bị mất việc nên tôi cùng anh đến trung tâm việc làm tìm việc, hai vợ chồng cứ thế yên ổn bên nhau thêm mấy năm.
Từ năm kia đến nay, công việc của Hòa có chút khởi sắc, anh được làm quản lý bộ phận, ngày càng bận rộn hơn. Từ cuối năm kia, anh rất hay về muộn, còn nói phải ở lại công ty để tiện giải quyết công việc. Vì chuyện anh bị bắt mấy năm trước mà tôi không khỏi nghi ngờ. Có lần anh nói công ty chậm phát lương, tôi liền hỏi thăm cấp trên của anh, biết là anh nói dối, tôi hỏi anh, anh nói là đã đưa tiền cho người nhà, vì sợ tôi không thông cảm nên mới giấu tôi. Lúc nói chuyện anh còn tỏ ra đắc ý, nói tôi hồ đồ mất rồi. Từ đó trở đi, tình cảm của tôi dành cho anh ngày càng nguội lạnh, hầu như mở miệng ra là sẽ cãi nhau, thậm chí ảnh cưới cũng bị đập vỡ. Chúng tôi lại nghĩ đến chuyện ly hôn, còn thảo cả quy ước ly hôn nhưng đến khi phân định ai nuôi con thì lại mâu thuẫn.
Tháng 11 năm ngoái, tôi đến công ty tìm anh, vừa thấy tôi anh vội vàng tắt máy tính. Tôi nghi ngờ, bảo anh cho mượn máy tính. Đúng lúc đó, có người gọi anh đi họp. Thế là trong vòng 1 tiếng, tôi đăng nhập mật khẩu và tìm hiểu nhật ký chat của anh. Tôi phát hiện anh là một người rất ham mê lên mạng, đã kết bạn và nói chuyện với rất nhiều người trên đó.
Tôi càng xem lại càng tức, chờ Hòa họp xong, tôi cãi nhau với anh một trận, dọa sẽ nói cho cấp trên của anh biết trong giờ làm việc anh đã làm những gì. Rời khỏi công ty, chúng tôi đi xe bus về nhà, tôi bình tĩnh lại, nghĩ nói chuyện trên mạng thì cũng có gì to tát đâu, thế là chủ động nói chuyện với anh. Nhưng anh không để ý đến tôi, đã thế còn xuống trước tôi một bến. Hôm đó, anh về nhà rất muộn, nói với tôi rằng vì một chuyện cỏn con thế đã cãi nhau, chi bằng ly hôn.
Bấy giờ tôi đã hết giận, khuyên anh hãy bình tĩnh lại, không nên đưa ra quyết định nóng vội. Anh không nói gì, hôm sau liền dọn ra khỏi nhà, đã vậy ngày nào cũng giục tôi đến tòa án làm thủ tục ly hôn. Tôi ở nhà một mình, ăn không ngon ngủ không yên. 10 ngày sau, anh về nhà, tôi nói chuyện với anh, nếu anh không có người phụ nữ khác ở bên ngoài thì tôi vẫn nguyện sống chung với anh, không bao giờ nhắc lại những chuyện đau lòng của anh nữa. Thế là lần thứ ba chúng tôi nhắc đến chuyện ly hôn cũng không thành sự thật.
Cho đến hai ngày trước, tôi vô tình phát hiện máy tính ở công ty của anh được gắn webcam, hơn nữa còn có tin "tình báo" nói là trong giờ anh rất hay lên mạng nói chuyện với bạn, hễ nói là mấy tiếng liền. Tôi rất lo lắng, hỏi anh, ngầm ám chỉ anh phải có trách nhiệm với gia đình. Không ngờ anh không những không phủ nhận mình có bồ nhí mà còn khuyến khích tôi ra ngoài tìm bạn trai, như thế không ai quản lý ai, không ai chịu thiệt thòi.
Tôi vô cùng sửng sốt, rốt cuộc có nên chia tay với anh không? Nếu muốn duy trì cuộc hôn nhân này thì tôi phải làm thế nào?
Theo Blogtamsu
Muốn lấy chồng, hiền quá cũng là cái tội! Đến tận bây giờ chị vẫn còn ngỡ ngàng lắm. Chị không bao giờ nghĩ rằng cuộc hôn nhân của anh và chị lại bị phản đối bằng một lí do ngược đời như thế. Ở đời, ai chẳng mong được chung sống với một người hiền lành, tử tế, biết điều. Nghĩ đó là thế mạnh của mình, ai ngờ đó lại...