Mỗi lần cãi cọ với mẹ là bố tôi lại bỏ sang nhà ông bà ngoại
Chính mẹ tôi cũng không ngờ đến tuyệt chiêu “ăn vạ” này của bố nên đành xuống nước chịu thua.
Hôm nay đã là ngày thứ ba bố tôi bỏ nhà ra đi. Đây quả thực là một câu chuyện dở khóc dở cười mà mỗi lần nhắc đến tôi đều không thể nhịn được cười.
Bố mẹ tôi đã nên vợ thành chồng được ngót nghét 20 năm rồi. Ông bố U50 của tôi tuy lấy được vợ trẻ nhưng tính cách nhiều khi còn trẻ con mới mấy đứa con nữa.
Mẹ tôi hay đùa rằng đã cố tình lấy chồng già rồi mà vẫn tối ngày chí chóe với nhau, giận dỗi nhau còn nhiều hơn cả mấy chị em tôi cãi cọ đùn đẩy nhau việc nhà. Cũng may, bố mẹ tôi dễ cãi vã nhưng lại cũng rất dễ để làm lành với nhau.
Thế nhưng từ khi bắt đầu hiểu chuyện tôi lại chẳng bao giờ buồn vì chuyện bố mẹ mình cãi nhau, tôi chỉ buồn cười mà thôi.
Chuyện là thế này. Nguyên nhân cãi nhau của bố mẹ tôi thường thì toàn là những chuyện giời ơi đất hỡi mà đa số thì đều là do bố tôi châm ngòi. Bố tôi rất vui tính, ông hay trêu đùa những người xung quanh mình và nạn nhân hàng đầu của bố chính là mẹ. Ông có một “thú vui tao nhã” đó là trêu chọc đến khi nào mẹ phát cáu lên thì… lại tiếp tục trêu tiếp.
Trong nhà tôi thường xuyên có tiếng bố cười và tiếng gắt gỏng bực bội của mẹ. Không ít lần mẹ cáu đến mức mắng cho bố một trận nhưng ông có vẻ không hề sợ hãi, vẫn thường xuyên trêu mẹ bất kể sáng, trưa, chiều, tối.
Những cuộc chiến ầm ĩ này thường kết thúc bằng cơn thịnh nộ của mẹ. Đến lúc bố nhận ra mình đã quá đà và bị mẹ mắng té tát, bố liền quay sang dỗi mẹ. Dỗi mãi mà mẹ không chịu dỗ thì bố sẽ quyết định đi một nước cơ không ai có thể ngờ đến.
Video đang HOT
Bắt đầu từ vụ cãi cọ gần đây nhất của bố mẹ tôi. Hôm đó, cả bố cả mẹ đều đi làm về muộn. Mẹ thì lúc nào cũng lỉnh kỉnh đủ thứ đồ nên chuyện nhớ nhớ quên quên là khó lòng mà tránh khỏi. Mẹ tôi về nhà với túi xách, túi đựng máy tính, một đống đồ mới mua từ chợ… Bố thì phải vác theo cái TV mới sửa về nên không thể phụ mẹ xách đồ được.
- Vừa bước vào nhà, mẹ tôi bỗng hốt hoảng lục lọi hết túi nọ đến túi kia.
- Anh có thấy cái điện thoại của em ở đâu không?
- Anh làm sao mà biết được.
Mẹ tôi lại càng cuống hơn nữa. Bà lục tung hết tất cả những chỗ có thể tìm được nhưng vẫn không thấy đâu. Phải mất nửa tiếng đồng hồ, bà xác định là mất rồi thì mới bần thần ngồi tiếc của.
Lúc bấy giờ, bố tôi liền rút cái điện thoại của mẹ từ trong túi quần mình ra, vừa huơ huơ nó trước mặt mẹ vừa cười hớn hở.
Rất tiếc, lần này mẹ tôi đã quá bực mình, bà liền giật lại điện thoại rồi không thèm nói với bố nửa lời. Tối mẹ dọn chăn gối sang phòng tôi ngủ.
Bố biết mình đùa quá trớn nên đã đi tìm mẹ xin lỗi nhưng mẹ nhất quyết không tha. Bố nịnh mẹ mãi không được liền dỗi ngược lại với hi vọng mẹ thấy vậy sẽ nhún nhường một bước. Thế nhưng không, mẹ ngủ ở phòng tôi liền tù tì ba đêm liền.
Đến ngày thứ tư, bố tôi giận quá mà không biết phải làm sao nên đã quyết định khăn gói quả mướp sang nhà bố mẹ vợ. Mẹ tôi đang ngồi làm việc thì nhận được cuộc gọi của ông bà ngoại.
- Mày làm gì để chồng mày nó sang đây ăn vạ bố mẹ lâu thế?
- Kệ đi mẹ ơi. Mẹ cứ đuổi về là được.
- Tôi đuổi rồi thưa cô nhưng phu quân nhà cô nhất định không chịu đi. Cô đến mà đón về nhé!
Thế là dù không muốn chút nào nhưng mẹ tôi vẫn phải về nhà bố mẹ đẻ để đón chồng. Còn bố tôi thì chỉ cần thấy vợ đến đón sẽ đồng ý về ngay lập tức. Đã vậy về còn khoe khoang với mấy đứa con là bố đồng ý tha lỗi cho mẹ. Mấy đứa chúng tôi dở khóc dở cười chỉ còn biết gật gù theo ý bố mà thôi.
Mẹ tôi thở dài lắc đầu ngao ngán. Lần nào dỗi vợ cũng bỏ sang mách bố mẹ vợ. Ông bà ngoại nào chả muốn vun vén cho hạnh phúc của con cái, bởi vậy chỉ vài hôm liền đứng ra giải hòa cho đôi bên. Mẹ tôi dù có muốn “bơ” bố đi cũng không nổi. Chiêu này của bố tôi quả thực là cao tay!
Sau 22 năm, tôi mới biết lý do mẹ mang theo em tôi bỏ nhà ra đi
Tôi khuyên mẹ đến ở với tôi nhưng bà không chịu đi.
Hồi còn bé, tôi từng rất giận mẹ. Bởi bà đã mang theo em trai ra đi mà bỏ lại tôi với bố và nhà nội. Hồi đó, tôi còn thường xuyên nghe những tin tức không tốt đẹp về mẹ. Dần dần, tôi cảm thấy mẹ là người phụ nữ cạn tình cạn nghĩa.
Ảnh minh họa
22 năm tôi và mẹ không gặp nhau. Cho đến tháng trước, em trai đến tìm tôi. Em tôi đen đúa, khổ sở, trên người còn mặc một bộ quần áo thợ sơn nước. Ban đầu tôi không chịu gặp nhưng em trai năn nỉ, van xin nên tôi miễn cưỡng mở cửa nhà cho em vào.
Vừa vào nhà, em đã đưa tôi một bọc nhỏ, bên trong là 22 chiếc nhẫn vàng. Em ngậm ngùi nói đó là tài sản mẹ tích cóp từng năm để dành cho tôi. Giờ nghe tin tôi sắp lấy chồng, bà nhờ em trai đem vàng đến đưa tôi vì không dám gặp mặt tôi.
Tôi đẩy số vàng lại về phía em trai và nói thẳng sẽ không nhận bất cứ đồng tiền nào từ phía mẹ hết. Nếu yêu thương tôi, tại sao bao nhiêu năm qua mẹ không tìm đến gặp hay thăm tôi lấy một lần?
Em trai buồn rầu nói mẹ từng về thăm tôi nhiều lần nhưng đều bị bố tôi cấm cản. Ông không cho mẹ gặp con gái và dọa nếu mẹ gặp tôi thì sẽ đánh tôi. Thương con, mẹ tôi chỉ đành đứng từ xa nhìn con cho vơi nỗi nhớ hoặc thỉnh thoảng nhờ người đem đến trường cho tôi vài hộp sữa.
"Bố suốt ngày uống rượu rồi đánh mẹ. Cực chẳng đã mẹ mới phải dắt hai đứa con bỏ trốn khỏi nhà. Nhưng bố phát hiện ra rồi giằng co với mẹ và giành lại chị. 22 năm nay, mẹ chưa bao giờ quên chị nhưng bà không đủ dũng khí để đối diện với chị. Mẹ đang bệnh mà không đụng tới số vàng này là chị đủ hiểu tình cảm mẹ dành cho chị rồi chứ?"
Tôi ngây ngốc nhìn em trai. Sau một lúc, tôi hỏi em về nơi ở của mẹ, em đỏ hoe mắt bảo mẹ đang ở nhà trọ một mình. Sau khi em lấy vợ, mẹ không chịu ở với con trai và con dâu vì sợ làm phiền cuộc sống của các con. Em tôi nói mãi mẹ vẫn không thay đổi quyết định.
Tối đó, tôi hỏi bố về những gì em trai mình nói. Bố tôi cúi mặt thừa nhận tất cả và nói đã hối hận lắm rồi. Giờ ông cũng muốn gặp lại mẹ để nói lời xin lỗi. Những gì bố thừa nhận chẳng khác nào tạt nước vào mặt tôi. Vậy mà, bao nhiêu năm qua, tôi lại uất hận chính người mẹ tội nghiệp, đáng thương của mình.
Theo lời em trai, tôi tìm đến chợ và đứng từ xa nhìn mẹ. Mẹ gầy gò, ốm yếu trong bộ đồ bà ba cũ kĩ ngồi bán rau ở chợ. Nhìn người phụ nữ ấy, nước mắt tôi rơi lã chã.
Tôi ngồi trong quán nước đợi đến chiều tối rồi đi theo mẹ về căn nhà trọ nhỏ xíu nằm trên con dốc. Khi mẹ lúi húi dọn đồ, tôi gọi bà. Mẹ quay lại nhìn tôi, ánh mắt kinh ngạc rồi bật khóc. Mẹ con tôi ôm lấy nhau mà khóc tức tưởi sau 22 năm ròng rã.
Giờ tôi khuyên mẹ về sống với tôi nhưng bà kiên quyết không đi. Mẹ nói sợ làm phiền con cái, sợ trở thành gánh nặng của con. Vả lại, bà cũng không muốn đối diện với bố tôi nữa. Tôi hiểu nỗi đau của mẹ nên càng muốn ở gần bà. Hay tôi chuyển đến ở trọ với mẹ một thời gian rồi xây nhà riêng? Tôi chỉ sợ chồng chưa cưới của mình không đồng ý.
Tặng chị gái cái áo hàng hiệu không ngờ lại khiến chuyện tồi tệ hơn Vì cái áo mà chị em giận dỗi nhau. Nếu không thay đổi bản thân mình, chị gái tôi sẽ khổ suốt đời mà thôi. Đọc bài viết: "Bị chồng chê, tôi rút 100 triệu định đi làm đẹp nhưng rồi lại do dự" mà tôi thấy có bóng dáng chị gái mình trong đó. Chị gái tôi là giáo viên, ăn mặc...