Mỗi khi bạn trai đối xử tốt với tôi, ánh mắt anh lại làm tôi ghê sợ
Từ hôm đó mỗi lần bạn trai tỏ ra tốt với tôi tôi càng cảm thấy ghê sợ sự quan tâm ấy, đặc biệt là ánh mắt anh khi nhìn về phía em gái tôi.
ảnh minh họa
Tôi năm nay 28 tuổi và đang có một shop thời trang cho riêng mình. Chồng tôi làm về phần mềm máy tính, chúng tôi quen nhau được 5 tháng thì anh nói ông anh ốm nặng, phải làm đám cưới trong năm nay gấp. Vì cũng có tuổi rồi nên bố mẹ tôi giục giã cưới lắm. Anh về nhà tôi ra mắt được 3 lần thì chúng tôi ăn hỏi, cả nhà tôi ai cũng khen và quý anh.
Tôi yêu anh vì sự lạnh lùng và có nét phong trần của anh. Bạn trai không quá hời hợt với tôi nhưng đôi lúc tôi vẫn giận hờn vì sự vô tâm của anh. Anh cũng không giỏi dỗ dành người yêu nhưng bù lại thì anh chững chạc và rất thông minh.
Trong tình yêu ai yêu nhiều hơn người ấy thường khổ hơn, có lẽ sẽ chẳng có ai phải đi đưa đón người yêu đi làm hay nhiều khi cãi nhau, tôi lại lẽo đẽo làm lành trước. Thật ra đã có lúc tôi nghĩ mình có nên yêu tiếp hay không thì nhìn lại thấy mình cũng đã 28, bạn bè đều con cái cả rồi tôi nhìn cũng chạnh lòng. Rồi hai bên gia đình thúc giục nên chỉ sau 5 tháng tìm hiểu chúng tôi đã kết hôn.
Lần đầu tiên về ra mắt bố gia đình tôi, khi thấy chỉ có bố mẹ tôi xuống tiếp chuyện anh cứ thủ thỉ hỏi em gái tôi đâu. Anh hỏi đến lần thứ ba khiến tôi phát cáu. Đến khi em tôi đi làm về nhìn thấy anh ngồi cạnh tôi, mẹ lại giới thiệu đây là người yêu chị Hiền khiến nó đứng trân trân một lúc. Lúc đó tự nhiên anh khác hẳn, ăn cơm anh gắp thức ăn cho tôi rồi còn ân cần với tôi nữa trong khi anh chưa bao giờ làm thế. Tôi thì cũng mừng vì nghĩ anh đã biết lo lắng hơn cho mình.
Hai lần sau anh đến, em gái tôi đều cáo bận nên không về ăn cơm, có hôm anh vừa đi được 20 phút thì em tôi mới về nhà. Hôm tôi nói sẽ làm đám cưới, nó chẳng nói chẳng rằng ôm tôi khóc thút thít rồi bảo: “Chị đừng lấy chồng được không”. Chị em tôi vốn thân nhau từ bé, tôi cứ nghĩ là nó buồn vì chị đi lấy chồng nên an ủi và nghĩ em mình đúng là còn trẻ con quá, thế mà cũng 24 rồi.
Video đang HOT
Cách đây 2 hôm là lễ nạp tài của tôi. Làm lễ xong xuôi được một lúc thì chồng bảo hôm qua uống rượu với bạn ăn đồ nhậu lung tung nên đau bụng phải đi vệ sinh. Vì dưới nhà đông người nên tôi nói anh lên tầng.
Đợi một lúc lâu không thấy chồng tôi xuống, mẹ tôi mới bảo tôi mang cho anh viên thuốc. Đi vào nhà vệ sinh không thấy ai, tôi đinh ninh là anh đã xuống nhà dưới từ lúc nào thì từ phòng tôi phát ra tiếng khóc, càng đến gần thì nghe càng rõ và tôi biết là tiếng bạn trai tôi với em gái.
Tôi chỉ biết lẳng lặng đi xuống, không dám làm hai người trong phòng biết mình đã biết tất cả. (Ảnh minh họa)
Thấy làm lạ nên tôi đứng ngoài nghe thì em gái vừa khóc vừa xin anh: “Anh đừng làm thế với chị ấy, chị ấy yêu anh thật lòng, xin anh đừng lợi dụng chị em. Vì em còn muốn lo cho sự nghiệp nên mới phá thai, chị gái em không có lỗi”. Trong khi tôi còn đang ngỡ ngàng thì anh đã tiếp lời em gái tôi: “Là em bỏ đi con của chúng ta, là em chưa bao giờ công khai chuyện tình cảm cho gia đình em biết. Anh muốn em nhìn thấy anh hàng ngày chăm sóc chị em thế nào, anh muốn em mất người em yêu như anh mất con của anh vậy”.
Nghe đến đây thì tôi lờ mờ ra mọi chuyện. Em gái tôi phá thai vì chưa muốn kết hôn nên anh ta hận và tôi chính là công cụ trả thù. Em tôi trước giờ là người kỹ tính, nếu không chắc chắn cưới nó sẽ không đưa người yêu về nhà vì thế mà tôi đã không biết đến mối quan hệ đó. Thế nhưng tại sao bây giờ hạnh phúc của tôi lại do em tôi định đoạt từ trước? Tôi chỉ biết lẳng lặng đi xuống, không dám làm hai người trong phòng biết mình đã biết tất cả.
Từ hôm đó mỗi lần anh tỏ ra tốt với tôi tôi càng cảm thấy ghê sợ sự quan tâm ấy, đặc biệt là ánh mắt anh khi nhìn về phía em gái tôi. Ngày mai là ngày đám cưới của tôi diễn ra, tôi có nên lấy hết can đảm để huỷ hôn hay không?
Theo Afamily
Tủi nhục vì phải kiếm tiền cứu con bằng nghề "làm gái"
Tôi không nghĩ cuộc đời tôi lại có thể bất hạnh đến mức như này. Một bà mẹ đơn thân, công việc không đủ trang trải cuộc sống, con mới sinh ra đã thiếu tình thương của cha, đã vậy lại còn bị bệnh tim bẩm sinh, khiến cuộc sống hai mẹ con vào bước đường cùng cực.
Thương con, không dám hé răng với gia đình bên nội của con, tôi đã phải bán rẻ thân xác kiếm những đồng tiền nhơ bẩn để có thể thuốc thang cho con.
Ngày hôm nay, lần đầu tiên tôi thấy ghê tởm bản thân mình, khi người khách ném vào mặt tôi những đồng tiền nhơ nhớp lại chính là bố đẻ của con tôi.
Ảnh minh họa
Cách đây 4 năm, tôi và anh có một tình yêu mãnh liệt. Tôi, một cô gái tỉnh lẻ, không gia đình nên bị gia đình anh ngăn cấm, rồi anh phải đi du học. Anh hứa sẽ quay về lấy tôi nhưng chờ đợi mãi không thấy anh liên lạc, cũng là lúc tôi biết mình đang giọt máu của anh. Vì quá yêu anh, không nhẫn tâm bỏ con, tôi đã giữ lại đứa trẻ.
Cuộc sống cứ như vậy, hai mẹ con nương tựa nhau để sống, tôi ở cùng một người bạn, người đã giúp tôi mọi thứ về cả vật chất lẫn tinh thần.
Nhưng cuộc sống không ai biết chữ ngờ, tôi đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa vậy mà ông trời trêu ngươi tôi, khi ngày hôm kia, khi tôi vừa bước xuống xe của khách thì bất giác tôi gặp anh. Bao nỗi nhớ nhung ùa về, tôi chỉ muốn lao vào anh để được anh ôm vào lòng, được khóc lóc, khoe với anh về con của chúng tôi, nhưng không, tôi giờ là một kẻ bần cùng của xã hội, không còn xứng với anh.
Anh cứ đứng đó theo dõi tôi, chứng kiến hết cảnh tôi lả lơi với khách, khi tôi về anh còn đi theo và nói đầy chua chát: "không ngờ em lại làm nghề này để kiếm tiền, bao lá thư anh gửi cho em có lẽ vì như này nên em không hồi âm lại, anh quay về đây tìm em không nghĩ lại gặp em trong hoàn cảnh này".
Tôi lặng người, phải chăng vì sự cấm đoán của gia đình nên tất cả liên lạc của anh đều biến mất? Ngày hôm nay, người khách mà tôi phải tiếp chính là người tôi đã yêu bằng cả trái tim, đã phải hy sinh cả cuộc đời mình. Tôi thấy rõ sự khinh bỉ trong ánh mắt của anh, tất cả chìm trong im lặng, anh không hỏi tôi bất kỳ điều gì và anh không dám đụng vào cơ thể tôi, tôi chỉ biết gạt hết nước mắt, coi anh như một người khách và gạt hết lòng tự trọng để cúi xuống nhặt từng đồng tiền anh ném vào thân thể tôi.
Không sao, cái tôi cần giờ đâu phải là anh, mà chính là tiền, đúng vậy, nếu không có tiền con tôi sẽ không thể sống. Giờ đây, tôi chỉ cần con, tất cả mọi điều đều vô nghĩa.
Nhiều tiền thật, trong tay tôi đang cầm là những đồng tiền bố đẻ con tôi cho, và những đồng tiền này sẽ được dùng để mua thuốc cho con.
Tôi rất sợ, sợ một ngày nào đó anh biết sự thật, tôi có con với anh, tôi không muốn giữa tôi và anh có bất kỳ sự liên lạc nào nữa, tôi không còn là tôi của ngày xưa, không còn xứng với một chàng trai giàu có và danh giá như anh.
Tôi phải làm sao đây khi anh lại nhắn tin với tôi muốn bao tôi đêm ngày mai. Chẳng lẽ tôi lại phải ôm con bỏ trốn, biến mất và lại làm lại? Nhưng chỉ cần một ngày không kiếm ra tiền nữa con tôi sẽ không được cứu sống. Tôi đau đớn quá, phải làm sao để có thể thoát khỏi tình cảnh này. Giá như chỉ có một thân một mình, tôi không còn muốn sống trên thế gian này nữa. Xin hãy giúp tôi, tôi nên làm gì để có thể vượt qua nỗi đau này?
Bất Hạnh (Độc giả TTOL)
Chồng xin lỗi vợ, xong lẳng lặng đưa khăn cho vợ lau nước mắt... "Không có gì mờ ám sao phải vội phi tang? Vậy thì mớ nội dung than thở riêng tư, kiểu như "Hôm nay mẹ mệt quá, ăn cơm không vô" được an ủi liền "Mẹ cố lên nha" vợ phải hiểu thế nào đây, hở chồng"? ảnh minh họa Tối, vợ hỏi bâng quơ rằng bé Chíp ở lớp học tiếng Anh chung...