Mới hẹn hò, bạn trai đã hỏi vay số tiền lớn
Em và bạn trai mới quen nhau được hơn 3 tháng, nhưng anh đã nói muốn vay tôi số tiền lớn khiến tôi có chút băn khoăn.
Năm nay em 27 tuổi, hiện đang quen một anh hơn em 3 tuổi. Em và anh quen nhau qua mạng và chính thức hẹn hò được 3 tháng.
Em cũng từng về nhà anh chơi. Gia đình anh nề nếp, cơ bản, bố mẹ là giáo viên đã về hưu. Bọn em mới chỉ đi chơi với nhau mấy lần và cũng ít khi nhắn tin với nhau. Chỉ cuối tuần nào anh cũng chủ động nhắn tin chúc cuối tuần vui vẻ cho em. Mấy lần đi chơi cùng anh, em cũng cảm nhận thấy anh là người hiền lành, thật thà và rất có trách nhiệm; nhưng bọn em cũng mới chỉ trong giai đoạn tìm hiểu.
Video đang HOT
Em thấy băn khoăn vì mới hẹn hò bạn trai đã hỏi vay tiền. (ảnh minh họa)
Tuần trước, đột nhiên anh nhắn tin vay em một số tiền. Em có hỏi anh vay làm gì, anh cũng nói thật là vay trả ngân hàng. Em nghĩ, lương của anh cũng không phải là cao lắm, lại phải trang trải cho cuộc sống của 2 mẹ con vì mẹ anh ấy cũng hay đau yếu, giờ cũng không làm gì tạo thu nhập nữa nên chắc chắn cuộc sống cũng sẽ rất khó khăn nên em đã cho vay. Đến khi nhận lương anh ấy đã trả đúng hẹn như đã nói với em.
Nhưng sau khi trả, anh ấy lại tiếp tục hỏi vay em thêm 20 triệu nữa. Không phải em tiếc tiền, nhưng em cảm thấy có chút băn khoăn, vì dù sao chúng em cũng mới hẹn hò, tìm hiểu nhau, không phải yêu lâu.
Liệu có phải em quá nhạy cảm hay khó tính không, xin mọi người tư vấn giúp em ạ.
Theo kienthuc.net.vn
Anh nhận hết chăm sóc của tôi vì đau yếu, nhưng lại nói yêu người khác
Tôi đã nói dối cha mẹ, bỏ cuộc sống bình yên, vượt hơn 300 km vào chăm sóc anh - người mới quen một tuần - bị tai nạn.
Tôi 25 tuổi, nhan sắc bình thường, từng yêu và đau khổ vì bạn trai bội tình, hiện tình yêu ấy đã kết thúc. Hơn nửa năm trước, qua mạng xã hội, tôi quen chàng trai hơn 11 tuổi, chưa từng kết hôn, không cha mẹ, anh em, sống một mình. Sau tuần đầu tiên nhắn tin, anh bị tai nạn, đến giờ vẫn chưa thể tự lo cho sinh hoạt của mình. Tôi đã nói dối cha mẹ, bỏ cuộc sống bình yên, vượt hơn 300 km vào chăm sóc anh. Tôi biết trước mình sẽ chịu nhiều vất vả, phải hy sinh nhiều thứ gồm thời gian, sức khỏe, sự nghiệp để ở cạnh anh vì anh không có gia đình. Tôi nghe theo cảm giác muốn gắn bó cuộc đời với người đàn ông chưa từng gặp mặt này.
Từ ngày đầu gặp nhau, trong tâm tôi nguyện xem anh như chồng mình, dù đến giờ anh vẫn chưa cho tôi danh phận gì, sau bao kỷ niệm anh vẫn đa tình, không hiểu tình tôi, tuy sống chung một nhà nhưng chưa hề quan hệ thể xác. Tôi vẫn luôn tự hỏi là vì điều gì mà tôi không ngại vất vả vì anh, từ việc đi vệ sinh đến quần áo anh mặc, nhà anh ở,... hầu hết đều do một tay tôi chu toàn. Vì hiểu tính cách yếu đuối, muốn được yêu thương, chia sẻ tận trong sâu thẳm con người anh, vì muốn làm đôi chân bị thương của anh nên tôi luôn ở cạnh anh mọi lúc mọi nơi.
Tôi không có đủ thời gian và không gian để yên tâm tập trung cho sự nghiệp của mình, đã vô tình để mình lệ thuộc hoàn toàn sinh hoạt phí vào anh. Anh tuy không giàu có nhưng luôn cố gắng lo cho tôi đầy đủ nhất, điều này làm tôi rất bối rối. Phải chăng tôi yêu anh vì được anh bao bọc về vật chất? Liệu khi từ bỏ anh để có sự nghiệp cho riêng mình, tự nuôi sống mình, tôi có còn yêu và cảm thấy nhớ anh như lúc này? Tôi chỉ biết rằng ngay cả khi anh đang lâm vào tình trạng khó khăn kinh tế, tôi chưa từng có ý rời bỏ anh hay thay lòng đổi dạ, tìm người đàn ông lành lặn, đủ đầy hơn anh. Tôi vẫn luôn mơ về tương lai của cả hai, nơi có anh và những đứa trẻ.
Thời gian chung sống đủ nhiều để tôi hiểu được tính cách của anh, các mối quan hệ mà anh giấu giếm tôi. Anh là người vô đạo đức trong tình yêu. Ở anh không có khái niệm kết thúc hẳn một cuộc tình rồi mới bước vào cuộc tình khác. Anh sẵn sàng đạp lên luân thường đạo lý để yêu người không nên yêu. Anh thích chinh phục mà không bao giờ chịu ở yên cạnh một người dù người ấy yêu anh nhiều thế nào. Anh biết tôi yêu anh nhưng vẫn luôn miệng bảo cả đời chỉ yêu một cô bé khác. Tôi không nhớ mình đã khóc bao lần, bất lực và quyết rời bỏ anh vì biết chắc chờ mình là tương lai đầy đau khổ, giày vò, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh đơn chiếc của người đàn ông tàn tật trong căn nhà không có hơi ấm đàn bà, tôi lại nuốt nước mắt quay về và lo lắng cho anh.
Rồi mẹ tôi biết chuyện, nổi giận gọi tôi về nhà, cấm gặp gỡ, liên lạc với anh. Anh đã gọi cho mẹ tôi xin để tôi tiếp tục ở cạnh anh trong lúc anh chưa đi lại được nhưng mẹ từ chối, muốn tôi từ bỏ anh, tập trung vào sự nghiệp, thử tìm hiểu người khác theo ý của mẹ. Bà cho rằng con người vô đạo đức, xem nhẹ tình cảm của người khác không thể tin tưởng được và không mang lại hạnh phúc cho tôi.
Xa anh tôi lo lắng, nhớ anh nhưng không thể quên lời mẹ. Tôi cố nén tất cả trong lòng. Lòng tôi đầy ngổn ngang, không biết tình cảm mà tôi dành cho anh có phải tình yêu không? Liệu khi xa tôi, anh có nhận ra tình cảm mà tôi dành cho anh và tìm tôi không? Lúc ấy, nếu tôi không còn cảm xúc với anh, tôi nên đối diện thế nào, vì trước khi tạm biệt anh, tôi đã nói yêu anh, không tìm hiểu người nào theo ý mẹ và hy vọng một ngày anh hiểu tình tôi? Tôi có nên hy vọng anh tìm mình, chọn ở cạnh và cùng mình viết nên cái kết đẹp? Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên vì tôi vẫn còn trẻ người non dạ. Xin chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Cô gái mất kiểm soát cuộc sống sau khi sinh con Tiếng thút thít của cô gái vang lên trong điện thoại ngay khi Thanh Tâm nhấc máy cuộc điện thoại đầu tiên trong ngày. Phải động viên, lôi kéo mãi, cô gái mới có thể bình tâm kể về cuộc sống nhiều biến động của mình. ảnh minh họa Cô gái mới lấy chồng được 3 năm, vừa sinh con trai thứ hai...