Mới gặp lần đầu, tôi đã khiếp hãi cô em chồng quyền lực
Nhìn thái độ của cô em chồng tương lai, tôi cố nhịn. Tôi quay ra nói nửa đùa nửa thật: “Bây giờ thì bà nhịn, chứ mai mốt về làm dâu, xem bà có trị được cô không”.
Mấy ngày ở nhà người yêu, chỉ có Minh là lầm lầm lì lì, tôi chẳng biết là cô ta thích hay ghét tôi. (Ảnh minh họa)
Yêu nhau gần hai năm tôi mới đồng ý theo anh về ra mắt gia đình. Chẳng phải tôi kênh kiệu hay chảnh chọe gì mà chỉ vì tôi muốn mọi thứ chắc chắn rồi mới tính chuyện xa hơn. Trước khi đi một tuần, thấy anh lăng xăng lo lắng mà tôi cũng phát mệt.
Anh chở tôi đi chọn quà cho từng người, rồi nhắc tôi lựa chọn những bộ trang phục nào kín đáo một chút, mấy bộ váy hơi ngắn thì đừng đem về mặc. Đặc biệt, anh kêu tôi ra tiệm làm lại mái tóc cho suôn thẳng. Tôi nổi cáu, vừa mới tốn tiền làm cho nó bồng bềnh quyến rũ. Tôi nói với anh: “Bố mẹ anh khó như vậy, thôi có lẽ đừng ra mắt ra mũi chi mất công, đường ai nấy đi cho xong chuyện”.
Anh vò đầu đau khổ: “Anh thề, bố mẹ anh dễ tính vô cùng”. Tôi tiếp tục: “Dễ tính mà chưa chi anh kêu em thay đổi như con rối là sao?”. Anh ấp a ấp úng: “Chỉ vì ….anh lo con nhỏ Minh nó ý kiến này nọ”.
Tôi suýt ngã ngửa, một người đàn ông ngoài 35 như anh, quản lí hơn mấy chục nhân viên mà lại đi sợ cô em gái chỉ mới 20 tuổi. Khi ấy, tôi thầm nghĩ, có lẽ là con gái út nên cưng chiều nhõng nhẽo chứ lí nào trong nhà cô ấy có quyền lớn như vậy. Càng nghĩ tôi càng háo hức diện kiến cô em chồng tương lai của mình. Biết chuyện như vậy tôi càng thấy mình không cần phải thay đổi gì. Mặc cho anh năn nỉ ỉ ôi, tôi cũng chỉ cùng anh dạo mấy vòng thành phố chọn vài món quà trước ngày xuất phát.
Đi xe đường dài cả ngày mệt mỏi, theo kế hoạch nhà anh sẽ cử người ra đón chúng tôi ở bến xe để khỏi vất vả đi xe ôm. Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy ai, anh gọi điện cho em gái. Qua điện thoại cô ta nói thản nhiên: “Có chân thì tự mà về chứ đón đưa nỗi gì”. Tôi nghe mà nóng cả mặt, sợ tôi giận, anh nói vui cho qua chuyện, rồi vội vã đón xe về nhà vì sợ tối.
Video đang HOT
Hai đứa dừng ngay cổng, trên tay lỉnh kỉnh đồ đạc. Nhìn vào sân, tôi thấy một người phụ nữ đang tất tả định chạy ra, tôi đoán là mẹ anh. Nhưng bà đã dừng lại ngay vì nghe ai đó đứng trên hiên nhà nói ra: “Có phải chủ tịch xã đến thăm đâu mà mẹ phải ra cổng đón”. Lạ lùng thay là sau câu nói ấy, bà quay người bước đi vào nhà. Mặc cho tôi và anh tay xách nách mang.
Cảm giác bị bỏ rơi làm tôi tức đến nghẹn họng. Tôi tự an ủi, thôi kệ, để người lớn ra đón cũng không hay. Vào nhà, bố mẹ anh chào đón tôi khá vui vẻ và thân mật, họ tạo cho tôi cảm giác ấm áp như đang ở nhà mình. Nhìn thấy cô bé gầy gầy cao cao đang đứng gần cửa ra vào, tôi chủ động bước tới: “Em là Minh đúng không, chị nghe anh Khải nói nhiều về em nhưng hôm nay mới được gặp, chị có….”. Không để tôi nói hết câu, Minh đã cắt ngang: “Chị đã nghe được gì về tôi, tôi ghét nhất kiểu đàn ông đem chuyện gia đình ra kể khi yêu đương”. Nói xong Minh lấy gói quà tôi đang cầm trên tay rồi te te bỏ về phòng. Tôi giận sôi người, nếu không có người lớn, thế nào tôi cũng cho cô ta một trận.
Mấy ngày ở nhà anh, mọi người trong nhà đều nói chuyện với tôi khá cởi mở. Chỉ có Minh là lầm lầm lì lì, tôi chẳng biết là cô ta thích hay ghét tôi. Chỉ biết rằng tôi không hề thích cô ta chút nào hết. Lúc nào không đi học, ở nhà cô ta ra lệnh cho tôi còn hơn cả mẹ chồng: “Con dâu tương lai mà, phải làm việc này việc kia để lấy lòng nhà chồng chứ”. Hay: “Chị vào bếp đi, nấu nướng phục vụ cho cả nhà, chứ không lẽ đợi mọi người hầu hạ chị”.
Tôi thấy nản vô cùng, bây giờ mới yêu đã vậy, rồi mai mốt thành vợ chồng, anh có bênh vực, bảo vệ tôi không? (Ảnh minh họa)
Tôi cũng muốn tạo thiện cảm với cô ấy nhưng khi nghe Minh nói, tôi chỉ muốn nhào vào dạy cho cô ta một bài học để bỏ cái tính ngạo mạn. Mang nỗi ấm ức trong lòng nên khi lên xe về lại thành phố, tôi nói nửa đùa nửa thật: “Bây giờ thì bà nhịn, chứ mai mốt về làm dâu, xem bà có trị được cô không”. Bạn trai bên cạnh chẳng cười chút nào mà còn nói với vẻ lo lắng: “Dâu con gì, cái Minh nó không đồng ý kia kìa, nó nói em không hợp với cách sống của cả nhà”. Tôi nổi điên lên: “Vậy rồi anh nói sao”. Anh rụt rè: “Thì để từ từ anh thuyết phục nó”.
Tôi chẳng hiểu vì lí do gì mà cô em của anh lại có quyền lớn như vậy. Ngay cả người yêu của tôi cũng phải nhún nhường một bước. Anh có quá nhu nhược và yếu đuối không? Tôi thấy giận anh kinh khủng. Chuyện tình cảm của mình mà cũng phải đợi được em gái anh cho phép hay sao? Thà đó là bố mẹ của anh thì tôi không tức, đằng này chỉ là một con bé mặt mũi còn non choẹt.
Tôi thấy nản vô cùng, bây giờ mới yêu đã vậy, rồi mai mốt thành vợ chồng, anh có bênh vực, bảo vệ tôi không hay anh sẽ đứng về phía em gái mình? Tôi chợt sợ cái cảnh không phải làm dâu cho mẹ chồng mà lại phải làm dâu cho cô em chồng quyền lực ấy. Tôi có nên tiếp tục tính chuyện lâu dài với anh không? Mọi người có kinh nghiệm nào hay chỉ giúp tôi với.
Theo Afamily
Hận chồng nhu nhược, tôi muốn anh phải 'đổ vỏ'
Sau lần tôi sảy thai, nghe lời mẹ, chồng tôi qua đêm ở ngoài, mặc vợ đau đớn một mình. Tôi hận bản thân tham lam nhưng càng hận nhà chồng hơn.
Chồng tôi là một kẻ nhu nhược. Không phải tôi mới biết điều này mà tôi đã rõ bản chất anh ta kể từ khi đang yêu rồi. Thế nhưng với một cô gái tỉnh lẻ nhà quê, cái mác trai thủ đô, gia đình điều kiện và cái mồm dẻo quẹo của anh cứ ám ảnh khiến tôi không thể dứt ra được.
Chúng tôi kết hôn và được sống trong ngôi nhà tiện nghi giữa khu phố cổ. Bố chồng đã mất. Mẹ chồng tôi là người nắm toàn bộ 'quyền lực' trong nhà. Tôi từng nghĩ bà có tuổi, sớm hay muộn thì ngôi nhà và tài sản cũng thuộc về chồng tôi. Không việc gì phải vội, chỉ cần tôi bình tĩnh chờ đợi.
Thế nhưng mẹ chồng tôi không hề đơn giản. Ngay từ đầu, bà đã không ưa gì cô con dâu quê mùa. Bà bóng gió xa xôi về phận con dâu trong nhà chồng, xét nét tôi từng chút một. Thấy tôi mua gì về nhà đẻ, bà lại mỉa mai rồi nhắc con trai 'để ý', sợ vợ bòn rút của nhà. Bà không cho thuê ôsin mà bắt con dâu làm hết việc nhà, dù tôi cũng phải đi làm cả ngày.
Ảnh minh họa
Tôi im lặng nhẫn nhịn. Cái tôi cần bây giờ là sinh một đứa cháu nội. Có như thế, bà muốn kẹt sỉ tính toán với tôi cũng được, nhưng cháu bà thì không thể. Bởi chồng tôi là con một, bà đã thèm khát có cháu đích tôn đến nhường nào.
Nhưng ông trời quả thật không chiều lòng người. Cả ba lần mang thai tôi sảy cả ba. Mẹ chồng tỏ ra khó chịu, chì chiết nói tôi là của nợ, không sinh được con nối dõi. Bà ra sức tác động khiến chồng tôi mắng chửi, thậm chí đánh đập vợ. Thậm chí, bà còn tiêm nhiễm vào đầu chồng tôi về chuyện bỏ vợ lấy người khác.
Nghe lời mẹ, chồng tôi ra ngoài gặp gỡ, tán tỉnh, qua đêm ở ngoài, mặc cho vợ đau đớn một mình. Tôi hận bản thân tham lam nhưng cũng càng hận mẹ chồng và người chồng nhu nhược, vũ phu.
Tôi lao vào cặp bồ với Dũng, một anh chàng đồng nghiệp trong công ty. Ở bên Dũng, tôi cảm thấy hạnh phúc, được chiều chuộng hết mực. Những bữa trưa vội vàng trong nhà nghỉ diễn ra thường xuyên hơn.
Trò chơi tình ái cứ tiếp tục nếu một ngày tôi lỡ mang thai với Dũng Khi tôi thông báo, mặt Dũng tái xanh. Sự nâng niu chiều chuộng quay ngoắt thành khinh miệt. Anh ta vội vã chối đẩy trách nhiệm, lấy cớ xin nghỉ việc chuyển công ty khác. Hóa ra tôi chỉ là chỗ để anh ta giải tỏa nhu cầu của mình.
Tôi không biết nên giữ lại hay bỏ cái thai này. Tôi hận chồng mình, muốn anh ta phải chịu 'đổ vỏ'. Tôi lại muốn bỏ đi, vì đã quá mệt mỏi với cuộc sống vô định của mình. Nhưng tôi sợ mình đã sảy thai nhiều lần, nếu bỏ đi có thể không có con được nữa.
Cuộc đời tôi đã sai từ ngay phút đầu tiên chọn chồng, sai lầm nối tiếp sai lầm. Đến giờ phút này, liệu tôi có thể làm lại từ đầu được không?
Theo Tinngan
Lật mặt đấng nam nhi dễ ngoại tình nhất Hãy cảnh giác với những anh chàng thiếu tôn trọng mẹ mình, gặp ai cũng tán tỉnh hay luôn coi mình là cái rốn vũ trụ... Phụ nữ dễ phát hiện người đàn ông của mình ngoại tình khi anh ấy thường xuyên có những buổi họp rất muộn; khi áo, cổ hay mặt chàng có dính vết son môi; khi chàng về...