Mới cưới được 6 tháng đã ly thân
Có vợ rồi mà chồng em vẫn sống kiểu độc thân, việc ai nấy làm, tiền ai nấy xài, tối về mỗi đứa ôm riêng điện thoại hoặc máy tính.
Khi quyết định viết những dòng này, thật sự em rất rối trí. Em không thể định hướng được cuộc hôn nhân của em nên đi đâu, về đâu. Chúng em biết nhau gần 10 năm, là bạn cùng thời phổ thông. Hết cấp 2, chúng em không liên lạc với nhau, thỉnh thoảng có gặp lại nhưng vẫn chỉ là bạn bè lâu ngày. Mãi đến năm ngoái, chúng em gặp lại nhau trong đám cưới đứa bạn. Sau đó 5 tháng, chúng em kết hôn.
Hôn nhân vội vã, bất đồng quan điểm. Chúng em cãi nhau suốt 6 tháng chung sống. Em không cảm thấy hạnh phúc của cặp vợ chồng son. Chồng em tuy lấy vợ nhưng vẫn sống như kiểu độc thân. Hằng ngày, việc ai nấy làm, chuyện ai nấy lo, tiền ai nấy xài. Ngay cả tối về, chúng em cũng ít tâm sự với nhau, mỗi đứa ôm riêng điện thoại hoặc máy tính, thỉnh thoảng quay qua nói vài lời.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Video đang HOT
Em chán nản lắm, nhìn cảnh đấy dù em có muốn nói chuyện cũng không biết nói gì. Thêm nhiều bất đồng nữa nên chúng em đã ly thân nhau sau 6 tháng sống chung. Em cũng đã nói nhiều rồi nhưng hình như chồng em không hiểu. Anh ta vẫn sống kiểu bạn cùng phòng với em như thế. Càng nói chỉ càng gây gổ thêm, tính em nóng nảy nên thường không kiềm chế được. Chồng em thì không rượu chè, bài bạc gì nhưng cũng chẳng phải người biết lo lắng, càng không có khái niệm phụ vợ chuyện gia đình.
Trước và sau kết hôn khác nhau lắm mà thời gian chỉ mới 6 tháng thôi chứ đâu phải bọn em kết hôn lâu rồi đâu. Thật sự em không hiểu! Không lẽ em mong muốn một cuộc sống hôn nhân đúng nghĩa là sai? Chúng em chưa bao giờ có bữa ăn nào mà vợ chồng cùng xuống bếp…
Bây giờ ly thân em mới để ý thấy chỉ khi có việc, chúng em mới nhắn tin điện thoại cho nhau. Chúng em cố hàn gắn lại mà sao chỉ thấy càng ngày càng xa cách. Em có đi đâu, làm gì, chồng cũng không biết mà cũng ít hỏi. Ngược lại, em cũng không còn muốn hỏi han nữa vì càng muốn quan tâm thì giờ càng tác dụng ngược lại.
Em bất mãn thật sự với cuộc hôn nhân này. Em nhận thấy chỉ mình em nếu chấp nhận được con người anh như thế thì mới tiếp tục được, còn bản thân anh ta thì sẽ không thay đổi gì để hiểu cảm giác của em. Hôn nhân một phía thế thì em không biết đến khi nào lại gây gổ rồi muốn ly dị. Em chưa có con nên nhiều người khuyên em ly dị đi chứ nhỡ sau này dính bầu rồi khổ, một mình lo hết chứ chẳng nhờ vả gì chồng được. Em nên tiếp tục hàn gắn không hay nhân dịp đang ly thân này thì ly dị luôn cho khỏe? Mong hãy cho em một lời khuyên.
Theo VNE
Không thể sinh con, chồng đâm ra ăn chơi lêu lổng
Nếu vui thì anh về ăn cơm, không thì đi tít mít đến khuya mới qua nhà để ngủ.
Hiện nay tâm trạng tôi rất rối rắm, buồn và chán nản tột đỉnh. Vợ chồng tôi lấy nhau đã ba năm nhưng do trước đó, anh ấy bị quai bị nặng và bây giờ hầu như không có khả năng có con. Chúng tôi đã đi khám và điều trị ở các bệnh viện có tiếng ở TP HCM nhưng vẫn không có kết quả gì.
Từ đó, anh ấy có tâm lý chán nản, không muốn phấn đấu hay làm việc nữa. Hằng ngày, đi làm chỉ để đi làm cho có tiền tiêu xài chứ không hề có dự định gì cho tương lai, không phấn đấu bản thân hay sống vì người khác. Gần đây, anh ấy hằng ngày lại tụ tập bạn bè chơi bời, đánh bài, cá ngựa, chơi game online, không màng gì đến vợ, không về nhà ăn cơm. Chỉ khi đến tối khuya mới về nhà tắm rửa, đi ngủ.
Do điều kiện công việc nên hai vợ chồng có giờ giấc đi làm khác nhau. Anh ấy về đến nhà tôi mới đi làm. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Khoảng cách ngày càng xa nhau. Nhưng anh ấy không hề cho tôi có cơ hội để hai đứa ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau về mọi vấn đề, khúc mắc trong cuộc sống.
Tôi và người nhà cũng bàn với anh ấy hay là xin một đứa con nuôi để làm nguồn vui nhưng anh ấy lại nói: "Đem nó về làm cục nợ để cô đày đọa tôi, để tôi cày nuôi cô và nó à? Tôi biết đem nó về, tôi sẽ là con mọi của mẹ con cô, cô sẽ kêu tôi làm cái này, làm cái kia cho xem...". Vì hầu như hàng ngày anh ấy không mó tay vào bất cứ việc gì.
Tôi đi làm vẫn tranh thủ trưa về nhà nấu cho anh ấy bữa cơm nhưng anh vui thì chạy về ăn rồi lại đi. Còn nếu không thì ăn hẳn ở chỗ anh ấy và bạn bè tụ tập vui chơi. Hằng ngày, tôi đi làm về chỉ thui thủi ở nhà một mình vì tôi là dân tỉnh lên thành phồ làm việc, gặp và lấy anh nên hầu như không có bạn bè, người thân (nếu có thì họ đi làm xong cũng về nhà với chồng con, việc nhà...).
Những người khác có người nhà bên chồng hay có ai để tâm sự, nói chuyện thì còn đỡ buồn. Còn đằng này chúng tôi ở riêng. Anh ấy là dân thành phố nhưng vẫn phải ở trọ. Phòng trọ chỉ có 12m2, đi ra đi vào còn phải né nhau vì rất chật chội, ẩm thấp.
Bây giờ tôi không biết phải làm sao. Nếu tôi ly hôn, ba mẹ, gia đình, người thân tôi ở quê sẽ rất đau lòng. Còn nếu cứ ăn ở như thế này thì tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi không tìm ra được lối thoát cho đời mình. Tôi biết anh ấy cũng có nỗi khổ của mình nhưng không nói ra với tôi. Bây giờ nói đến chuyện gì anh ấy cũng bảo: "Cô muốn làm gì thì làm, tôi không có ý kiến".
Tôi rất yêu anh ấy, thật lòng tôi không mong cuộc sống lại như thế này. Tôi không muốn ly hôn nhưng tôi đã không còn sức chịu đựng nữa. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Chồng kiểm soát chặt chẽ tôi vì bị hiếm muộn Mỗi ngày đi làm về, anh đều kiểm tra điện thoại, mail, blog... để nắm hết chuyện riêng tư của tôi. Cuộc sống thật muôn màu và cũng nhiều đau buồn. Chúng tôi đã cưới nhau được bốn năm nhưng đến giờ vẫn chưa có con. Cuộc sống của chúng tôi đang dần mất đi niềm tin, có lẽ điều đó bắt nguồn...