Mới cưới chồng được nửa năm nhưng tôi đã muốn li dị
Chào mọi người! Khi tôi viết ra tâm sự này thật sự đầu óc tôi rất rối bời, tôi không biết nên làm gì và quyết định ra sao.
Anh cũng có tình cảm với tôi nhưng chúng tôi không thể tiến xa hơn được vì tôi đã có gia đình.
Tôi năm nay 28 tuổi, mới lập gia đình hơn nửa năm và chưa có em bé. Chồng của tôi bây giờ, ngoài tình yêu anh dành cho tôi, thì không có gì cả. Tôi tốt nghiệp Đại học ở ngoài Bắc, sau đó chuyển vào trong Nam để đoàn tụ với gia đình, xa rời mối tình đầu 4 năm. Anh không thể theo tôi vì anh là con trai duy nhất trong gia đình. Tôi những tưởng sẽ không thể xa anh, đã có lúc tôi muốn bỏ về quê với anh, nhưng lại không đủ can đảm xa rời gia đình. Sau đó tôi đi làm và gặp chồng tôi bây giờ, anh có rất nhiều nét giống mối tình đầu của tôi, từ gương mặt tới dáng người và hiển nhiên anh chính là người tôi cần trong lúc cô đơn. Chính vì vậy, chỉ quen nhau một tháng tôi đã nhận lời yêu chồng tôi. Khi đến với tôi, tôi biết anh là người chơi bời, lêu lổng, mặc cho gia đình phản đối tôi vẫn quyết định lấy anh sau ba năm quen nhau. Tôi những tưởng sẽ thay đổi được tính tình của anh, sẽ vạch kế hoạch cho công việc, cho tương lai của hai đứa, nhưng tôi đã nhầm. Lấy tôi rồi anh vẫn chứng nào tật đó, công việc làm thì làm gì cũng không xong, mỗi chỗ làm được mấy ngày là nghỉ. Một mình tôi phải lo hết mọi chi tiêu trong gia đình, nhiều lúc thấy mệt mỏi và chán nản. Hai vợ chồng ngày càng bất đồng quan điểm, sống và hay cự cãi, tình cảm cũng nhạt dần vì ít gặp nhau. Tôi và anh làm cách xa nhau 70 km, chỉ cuối tuần mới gặp nhau.
Video đang HOT
Gần đây tôi có gặp một chàng trai nước ngoài, mới gặp nhau lần đầu nhưng tôi tưởng như đã có duyên từ kiếp trước, trái tim tôi bắt đầu loạn nhịp trước anh, tôi hay nghĩ về anh và những điều xa xôi hơn. Anh cũng có tình cảm với tôi nhưng chúng tôi không thể tiến xa hơn được vì tôi đã có gia đình. Bây giờ tôi đang phân vân không biết có nên li dị chồng để đến với anh ấy không nữa. Điều tôi sợ nhất là gia đình tôi sẽ sốc khi trước kia tôi nhất quyết lấy chồng tôi mà bây giờ mới được nửa năm đã đòi li dị. Tôi cảm thấy rất khổ tâm, mong các bạn cho tôi lời khuyên!
Theo Hanhphucgiadinh
Chồng phủ đầu tôi để chối tội lăng nhăng
Vì sợ con không cha, tôi không nỡ li dị nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn lại cãi nhau thêm lần nào nữa. Mọi người đọc những dòng này hãy cho tôi một giải pháp, một lời khuyên kịp thời chứ không tôi chết mất.
Tôi năm nay 38 tuổi, có 2 bé gái 8 và 9 tuổi, vừa sinh một bé trai 2 tháng tuổi. Chồng tôi năm nay 49 tuổi, là tài xế. Chồng tôi đã có vợ và 2 con trước khi gặp tôi. Tôi lấy anh ấy vì anh ấy đã nuôi Ba tôi bệnh trong suốt một thời gian dài khi tình cờ biết nhau do tôi hay đi xe của anh ấy để đưa Ba tôi đi khám bệnh. Khi Ba tôi mất cũng là lúc tôi về làm vợ anh ấy mà không qua tìm hiểu hay đi chơi riêng ngày nào. Ở nhà đã từ tôi vì tôi trẻ đẹp lại hiền lành (theo nhận xét của mọi người) sẽ không hợp với anh, người vừa già vừa xấu, lại có vợ và 2 con, được mệnh danh là HẢI LẦY ở đoàn xe anh đang chạy (Thuận Thảo). Lúc lấy anh, tôi không bận tâm anh như thế nào và không hề hiểu chữ LẦY là gì. Tôi chỉ biết mình lấy để trả ơn anh.
Tôi đắn đo suy nghĩ nhiều lắm, rằng nếu sau này anh có nhiều tật xấu đến mấy tôi cũng cam chịu vì anh đã quá cực khổ khi về nhà tôi nuôi Ba tôi từ ăn uống, dọn vệ sinh (Ba tôi bị liệt, phải tiểu tiện một chỗ không kiểm soát được, lại lở loét nhiều). Không ngờ suy nghĩ đó đã làm khổ tôi đến bây giờ và giờ đây đã quá sức chịu đựng của tôi.
Tôi quá ức chế vì anh luôn phủ đầu để chạy tội của mình
Ngày đầu tiên về sống chung với anh tôi đã nhận ra anh là người thô lỗ, vũ phu. Chỉ vì tính tôi hay nhõng nhẽo, giận hờn vu vơ, tôi không chịu ăn cơm, thế là anh đòi đá mâm cơm (tôi và anh mướn phòng trọ ở riêng), tôi sững sờ và khóc rất nhiều. Khi còn con gái, tôi là người rất khó tính: không chịu con trai đa tình, nhậu nhẹt, chửi thề, vũ phu đánh vợ... Vì thế, tôi không hề có người yêu, nhìn ai đến với tôi, tôi cũng không đồng ý và có ý định đi tu vì tôi là phật tử rất hay đi chùa. Sau lần đó 2 ngày, tôi mới bớt bàng hoàng và tự an ủi mình anh ấy rất có hiếu với Ba của mình. Và rồi anh liên tục nhậu với bạn, chửi thề, tôi có góp ý thì anh bớt nhậu, không dám chửi thề trước mặt tôi, không hút thuốc vì tôi đang mang thai... Lấy anh, tôi phải lấy hết tiền của mình dành dụm trả nợ cho anh vì nghe anh nói vợ cũ của anh cờ bạc nên gia đình anh thiếu nhiều tiền. Tôi mang bụng bầu đi trả nợ khắp nơi và nuôi 2 con của anh, một đứa học lớp 10, đứa lớp 11.
Sau khi sinh đứa con đầu lòng, vợ chồng tôi về nhà mẹ tôi ở vì nhà tôi rộng, gia đình đi Mỹ hết chỉ còn Mẹ và vợ chồng một người anh ở. Anh về ở cảm thấy tù túng kiếm chuyện hoài nên tôi lại ra ngoài ở trọ. Tôi theo anh ở trọ hết chỗ này đến chỗ khác, dọn nhà đến nay là 9 lần rồi, sinh thằng Cu nhỏ này tôi lại dọn về Mẹ vì anh trai tôi vừa mất, Mẹ ở nhà 1 mình rộng thênh thang không ai chăm sóc vì Mẹ bị bệnh lại gần 80 tuổi.
Cách đây 3 năm tôi bắt đầu phát hiện anh lăng nhăng bên ngoài khi nghe nhiều người nói nhưng quả thật tôi không phát hiện được gì qua điện thoại, cũng không hề thấy 1 giọng nữ nào điện thoại cho anh hoặc anh lén lút nghe điện thoại... Tôi đã cho qua nhưng hầu như sống lạnh nhạt với anh. Chịu không nổi, anh xin tôi cho anh làm lại từ đầu, rằng anh sẽ bỏ bớt tật xấu. Tôi đã nghĩ lại vì thấy anh tiến bộ nhiều: anh đem tiền về đều hàng tháng cho tôi, về nhà là dọn dẹp nấu ăn, không nhậu nhẹt. Vậy mà được gần 2 năm, khi anh chạy xe hợp đồng đi du lịch phải thường xuyên đi xa vài ngày thì anh bắt đầu thay đổi: nhậu nhiều, cãi nhau với tôi bắt đầu chửi thề, xưng hô mày tao nữa chứ. Điện thoại bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện những tin nhắn không đầu không đuôi, tôi điện thoại lại đều là giọng phụ nữ. Những lần như vậy anh đều gọi lại cho người ta bảo là người ta gọi nhầm số nhưng những số đó đều có lưu tên, khi thì tên viết tắt, khi thì tên đàn ông. Tôi gặng hỏi thì anh chửi, la hét phủ đầu rằng tôi ghen bóng gió, rằng mai mốt đừng xem điện thoại của anh nữa.. mà không lần nào anh chịu nhận mình có lỗi. Tôi uất ức vô cùng, lần nào cuối cùng rồi cũng như tôi sai, anh đúng, mà làm lớn chuyện thì tôi sĩ diện với hàng xóm xung quanh.
Anh rất hay, đi thì thôi, về nhà là điện thoại bỏ lung tung không giống những người có bồ, không bao giờ lén nghe và gọi điện thoại. Những ngày tôi ở cữ, anh không chạy xe nuôi tôi, ngày đi chợ nhiều lần và cũng thỉnh thoảng đi nhậu với bạn bè nhưng nhanh lại về. Anh vừa đi xe lại gần tháng nay và thường đi Đà lạt, Nha trang, Vũng tàu; 3, 4 hôm là chuyện thường. Từ xưa đến giờ, đi xa anh thường chủ động gọi về nhà ngày mấy lần, còn ở nhà thì điện thoại cho anh bất kỳ lúc nào anh cũng nghe máy, không bao giờ khóa máy.
Mới hôm qua đây, tình cờ điện thoại của anh có tin nhắn nhắn đến với tên lưu là Ăngoc. Tôi mở ra xem thì thấy nội dung: "anh về Sài Gòn chưa?". Tôi điện thoại lại thì đầu dây bên kia là một giọng phụ nữ. Anh lấy điện thoại gọi lại ngay nói là "chị nhầm số rồi, tôi là Hải - bạn của anh Ngọc chồng chị". Bên kia nhắn tin lại: "xin lỗi chú, tôi nhầm số". Vì sợ mẹ biết chuyện, mẹ buồn tôi biểu anh chở tôi đi chợ, đi một đoạn tôi bắt anh ngừng lại điện thoại cho số máy đó, anh cũng điện thoại nhưng cằn nhằn và bảo rằng người ta đã nhầm số, 2 vợ chồng xài chung 1 điện thoại mà tôi ghen bóng gió, anh quá bực mình. Điện thoại 3 lần nhưng bên kia không nghe máy nữa. Tôi lấy điện thoại của tôi gọi thì người phụ nữ đó nghe, vừa nghe tôi nói: chào chị, em là vợ anh Hải, em mới sinh con nhỏ, thế là bên kia cướp lời tôi, chửi tôi phiền phức, nhằm số rồi cúp máy. Vậy mà nhắn tin lại bảo tôi giữ chồng đi đừng điện thoại nữa. Tối về tôi mượn điện thoại chồng gọi thì anh la hét nói phiền phức, đập điện thoại khiến mẹ tôi phải đi xuống xem vợ chồng tôi nhắn tin. Anh đi lên đi xuống chửi thề không xem mẹ ra gì, bảo tôi từ nay đi làm theo anh, rằng anh xấu như ma ai thèm, rằng anh nghỉ chạy xe luôn. Mặc kệ mẹ bảo nói nhỏ thôi kẻo hàng xóm nghe thấy, anh vẫn to tiếng làm tôi rất buồn và bị ức chế vì không dám đôi co, sợ mẹ biết mẹ bệnh thêm. Tôi nhắn tin: "xin lỗi chị! Tôi chỉ sợ chồng tôi lăng nhăng bên ngoài khi con tôi còn quá nhỏ", thì bên đó nhắn tin lại: "chồng chị đã ngủ với tôi rồi!". Tôi tức quá, nhắn tin: "nếu chị dụ được chồng tôi về ở với chị thì tôi tặng chị một số vốn để chị làm ăn". Người đó trả lời: "ăn bánh trả tiền thôi, chị nhầm rồi". Cả đêm tôi không ngủ được, sáng ra mẹ đi tập thể dục tôi nói anh nghe những tin nhắn thì anh nói vì tôi quá dữ nên người ta nhắn tin cho bõ ghét. Anh vẫn không chịu nhận lỗi, và hình như bây giờ cái tội như thuộc về tôi...
HẠNH PHÚC GIA ĐÌNH ơi! Hãy giúp tôi! Từ hôm qua đến hôm nay, đầu tôi đau như búa bổ, tôi bỏ con nhỏ cho Ngoại giữ đi lang thang ngoài đường mấy tiếng đồng hồ, cắt đi mái tóc dài thành tóc tém, tôi định cạo trọc nhưng nghĩ đầu chỉ trọc cho ba và mẹ nên tôi cắt như con trai. Tôi bắt đầu định ăn chay trường... Tôi quá ức chế vì anh luôn phủ đầu để chạy tội của mình, tôi chán nản vì anh côn đồ, thô lỗ. Bao lần bảo anh bỏ tôi đi vì anh chửi tôi như tôi là đàn bà thấp hèn, không ra gì, anh nói anh còn mắc nợ tôi. Vì sợ con không cha, tôi không nỡ li dị nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh, không muốn lại cãi nhau thêm lần nào nữa. Mọi người đọc những dòng này hãy cho tôi một giải pháp, một lời khuyên kịp thời chứ không tôi chết mất. Xin cám ơn rất nhiều!
Theo Hanhphucgiadinh
Gia đình qua 5 câu chuyện cực ngắn Những câu chuyện cực ngắn, nhưng vô cùng cảm động về tình cảm gia đình - thứ tình cảm cao quý và thiêng liêng nhất trên đời. 1. Nó Ba nó bỏ nó lúc nó còn đỏ hỏn. Mẹ và ngoại nuôi nó trong nghèo khó. Đau khổ và cả hạnh phúc. Được vài năm, cái đói nghèo cướp mất ngoại. Thiếu hơi...