Mới cưới 1 tuần đã muốn bỏ chồng
Nhiều người bảo như chúng tôi lấy nhau về sau này sẽ khó, nhưng tôi mặc kệ. Chấp nhận chuyện này coi như đó là duyên số.
Hãi hùng vì chồng bẩn
Lấy chồng về, tôi mới biết, anh ở bẩn vô cùng. Trước đây, anh đi tán gái, tán tỉnh tôi, ngày nào cũng thấy anh ăn vận gọn gàng, sạch sẽ, nhìn là mê ngay. Nhìn anh phong độ đẹp trai đến lạ, chẳng ai là không thích anh cả. Nhưng anh chọn tôi, vì chúng tôi hợp nhau từng tí một. Nói chung, vui với nhau thì thích lắm. Nhiều người bảo chúng tôi giống như đôi bạn tri kỉ hơn là đôi tình nhân. Tôi cũng thấy vậy nhưng hoàn cảnh cứ gắn bó hai đứa giống như một thói quen. Người ta bảo, vợ chồng mà giống nhau quá thì không được hạnh phúc lắm. Tôi lại không nghĩ thế vì cho rằng, hai đứa hợp nhau thì mọi thứ đều hợp nên dễ dung hòa và sống hơn.
Nhiều người bảo như chúng tôi lấy nhau về sau này sẽ khó, nhưng tôi mặc kệ. Chấp nhận chuyện này coi như đó là duyên số. Vì dù sao, chúng tôi cũng quen thân nhau quá rồi, nó giống như hai người không thể sống thiếu nhau, còn tình yêu này có cả tình bạn.
Chúng tôi cưới nhau. Thời gian là vợ chồng, mọi hình tượng về anh trong tôi tan biến. Anh trở nên bẩn tưởi, khó chịu đến mức khiến tôi phát cáu. Anh đi làm, cứ về làm thay quần ra xong anh dùng chân văng một cái lên giường, không thèm xếp, mặc kệ tôi. Anh thay quần áo gì anh cũng vứt đầy ở giường, tôi bực gần chết, vì lúc nào tôi cũng phải thu dọn cho anh.
Tất của anh thì cứ đi xong là nhét vào giày, khiến tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng. Anh làm gì mà đi tới mức thối um, lôi lên là phát buồn nôn. (ảnh minh họa)
Cả ngày anh không chịu tắm. Trời thì ngột ngạt, đi làm về toàn mùi xăng xe, anh cũng nhất định không tắm. Cứ về nhà là anh bật điều hòa lên, mát lạnh rồi nên anh không còn nghĩ tới chuyện tắm táp nữa, dù người anh hôi như cú. Tôi nói với anh bao lần, anh nhất định không chịu nghe, anh còn cau có với tôi. Tối đến, nằm gần anh mà tôi phát khiếp, chẳng dám gần gũi gì.
Video đang HOT
Tất của anh thì cứ đi xong là nhét vào giày, khiến tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng. Anh làm gì mà đi tới mức thối um, lôi lên là phát buồn nôn. Người ngoài không biết thì tưởng anh ngon ăn lắm, ai ngờ anh bẩn thỉu như vậy.
Nói chung, từ ngày cưới nhau được vài ngày thôi, anh chưa biết động chân động tay vào cái gì cả. Ăn xong ở đâu là anh bày ra, anh tung ra đó cho tôi dọn. Tôi như ô-sin trong nhà, nhiều khi tôi cảm thấy ức chế, quá hối hận vì lấy anh.
Nhà chồng keo kiệt khôn cùng
Lại nói về nhà chồng mà tôi thấy nản. Ở chung với bố mẹ chồng tôi lại tưởng, sự vô tư của mình sẽ khiến gia đình anh hài lòng. Nhưng chẳng ngờ, chính sự vô tư của tôi lại khiến tôi trở thành đứa vô duyên trong mắt nhà chồng. Cả nhà nói tôi là người vô duyên, lúc nào cũng cười hơ hớ. Sống vô tư như vậy mà nhà anh lại chê tôi thiếu ý thức. Thực ra là tôi muốn tự nhiên, không phải ngại chuyện con dâu mẹ chồng chứ tôi nào có ý gì. Thế mà nhà anh không thông cảm lại cho rằng tôi này nọ, nghĩ mà chán.
Đúng là bí bách, chồng thì ở bẩn, nhà chồng thì như thế. Thấy chồng ở bẩn, ngay tuần đầu cưới tôi đã muốn dọn đi chỗ khác ở cho xong rồi. (ảnh minh họa)
Mẹ chồng anh keo kiệt vô cùng. Cứ thấy tôi mua cái gì là mẹ anh lại nói cáy, nói móc, bảo tôi là hoang phí, làm dâu mà không biết tiết kiệm cho nhà chồng. Mùa đông lạnh gần chết, tắm, mẹ anh cũng không cho bật nhiều nóng lạnh, bật tí là đứng canh rồi tắt đi. Mẹ anh bảo, bật lên tốn điện nên đứa con dâu như tôi nhiều khi đang tắm, hết nước nóng, lạnh gần chết cũng không dám than nửa lời.
Bữa cơm thì mẹ anh phụ trách đi chợ, mua được vài đồng thịt lại đồng rau. Bữa nào cũng chỉ hai món, ăn đến phát ngán. Thừa thì ăn bằng cho sạch thì thôi chứ nhất định chưa hết thì không đổi món khác. Tôi cảm thấy nản kinh người. Sống với nhà anh thấy ngột ngạt khó chịu lắm. cả đời không dám mua cân hoa quả ăn, tôi mua về thì bị mẹ anh lườm nguýt, nhất định không ăn một miếng giống như cảnh báo tôi, không cho tôi mua lần sau thì phải.
Đúng là bí bách, chồng thì ở bẩn, nhà chồng thì như thế. Thấy chồng ở bẩn, ngay tuần đầu cưới tôi đã muốn dọn đi chỗ khác ở cho xong rồi. Giờ lại thêm cái chuyện nhà chồng, tôi đã chịu hết nổi rồi. Tôi cảm thấy mệt mỏi, lo lắng, chán nản vì không biết mình có thể tồn tại ở trong cái gia đình này hay không. Đúng là chán kinh người, chồng thế này thì thà không lấy. Trước đây, tôi thật dại khi không nghe lời người ta. Có lẽ, chúng tôi chỉ nên làm bạn…
Theo VNE
2 lần sinh con gái, tôi không được miếng thịt
Nghĩ lại chuỗi ngày cơ cực ấy, bây giờ tôi vẫn còn cay sống mũi... Đọc tâm sự của bạn trong bài viết &'sinh con gái mẹ đuổi về nhà mẹ đẻ', tôi đã rơi nước mắt. Đó là điều mà tôi câm nín, nhẫn nhịn suốt thời gian qua. Tôi thật muốn chia sẻ cùng bạn rất nhiều.
Nghĩ lại chuỗi ngày cơ cực ấy, bây giờ tôi vẫn còn cay sống mũi. Tôi vốn là người phụ nữ yếu đuối, dễ bị tổn thương nên không chịu được những áp lực từ phía gia đình chồng. Suốt thời gian sinh con, tôi bị trầm cảm nặng, tôi không muốn nói chuyện hay tiếp xúc với người ngoài. Câu chuyện cũng bắt nguồn từ chính người mẹ chồng của tôi.
Sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã có vẻ không vui. Thật ra, mẹ luôn mong ước có một đứa cháu trai để nối dõi, nếu là cháu đầu tiên thì mẹ mừng rơi nước mắt. Vì dù sao điều đó cũng khiến mẹ yên tâm hơn nhiều. Còn đứa thứ hai là trai hay gái đều được, mẹ cũng không phiền lòng. Tôi cũng có tâm lý như vậy, và cũng cảm thấy an tâm hơn nhiều nếu như con đầu là con trai. Không phải trọng nam khinh nữ hay không yêu chiều con gái, chỉ tại gia đình nhà chồng cũng gây nhiều áp lực cho tôi về việc sinh con trai.
Sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã có vẻ không vui. Thật ra, mẹ luôn mong ước có một đứa cháu trai để nối dõi, nếu là cháu đầu tiên thì mẹ mừng rơi nước mắt. (ảnh minh họa)
Nhưng thật không được như ước nguyện của mẹ, con đầu tôi sinh lại là con gái. Biết mẹ không được vui cho lắm, nhưng mẹ vẫn chăm sóc tôi. Có lẽ vì đó là sự cảnh báo của mẹ rằng, đứa thứ hai nhất định phải sinh con trai. Nhưng chỉ được vài bữa đầu, những ngày sau đó mẹ cũng mặc kệ tôi. Mẹ chưa bao giờ bế cháu, nhất là ngay khi cháu khóc. Mẹ chỉ nói con gái hư, đứa nào cũng giống đứa nào, chỉ biết gào khóc mà thôi. Có lần mẹ còn &'ác khẩu' nói rằng: "Sinh con gái ra thì chỉ tổ giống mẹ mày, đừng có mang cái tật nói nhiều vào nhà này là được".
Trước tôi về làm dâu mẹ luôn than phiền rằng tôi hay nói, hay ca thán. Nhưng thật ra, người nói nhiều mới vui cửa vui nhà, tôi cũng muốn tình cảm mẹ con gần gũi hơn cũng kiếm câu chuyện để nói với mẹ. Nào ngờ mẹ là người không ưa kiểu tâm sự tỉ tê ấy. Từ đó tôi chừa hẳn. Nhưng mẹ vẫn để trong lòng và giờ dăn dạy cháu như vậy. Tôi thật sự buồn. Nhưng không sao, tôi nghĩ mình vẫn còn cơ hội lần hai, và có lẽ cũng vì mẹ nghĩ như vậy nên mẹ cũng bớt để ý tới tôi từ đó, mặc ai làm gì thì làm.
2 năm trôi đi, cuộc sống gia đình vẫn vậy, không có quá nhiều thăng trầm nhưng cũng không có quá nhiều điều khiến cuộc sống của tôi thoải mái hơn. Tôi cứ nín nhịn, nuôi đứa con gái khôn lớn. Bỗng một ngày, mẹ vào giục tôi chuyện sinh đứa thứ hai. Lần này mẹ nói nhất định phải cố gắng sinh cho mẹ một thằng cháu trai. Tôi bỗng thấy nghẹt thở, vì thật sự tôi cảm thấy lo sợ lắm, tôi cũng áp lực quá nhiều và cũng mong muốn có một đứa con trai cho có nếp, có tẻ. Tôi bàn với chồng chuyện này, chồng đồng ý và tôi cũng quyết định sẽ sinh đứa thứ hai.
2 năm trôi đi, cuộc sống gia đình vẫn vậy, không có quá nhiều thăng trầm nhưng cũng không có quá nhiều điều khiến cuộc sống của tôi thoải mái hơn. (ảnh minh họa)
Nhưng thật ông trời có lẽ không muốn tôi phân biệt trai gái, cũng muốn thử thách tôi, muốn tôi phải đối đầu với những khó khăn của gia đình chồng. Tôi lại mang thai con gái. Suốt thời gian mang thai, mẹ không ngó ngàng tới tôi. Mẹ thậm chí không bận tâm tôi làm gì, đi đâu. Còn nhờ ngày sinh con, tôi rớt nước mắt vì chẳng thấy bóng dáng mẹ chồng đâu, chỉ có mình mẹ đẻ tôi chăm sóc từ đầu tới cuối. Nhìn mẹ thức đêm, thức ngày, tôi buồn lòng vô cùng. Chỉ có người mẹ ruột mới hiểu mình, mới là người chăm sóc tôi từng ngày từng tháng. Gia đình chồng càng xa lánh tôi, mẹ chồng càng khó chịu với tôi, tôi lại càng thấy căm ghét cái nơi tôi chọn đó. Nhìn người chồng của mình tôi cũng buồn não ruột.
Khi tôi xuất viện, mẹ chồng cũng không ngó ngàng. Tôi nằm mà rơi nước mắt. Mẹ chồng không nấu một bữa cơm dù bà ở nhà không đi làm. Có khi không có mẹ tôi ở đó, một mình tôi không xoay sở thế nào, bà mới chuẩn bị cơm cho tôi nhưng chỉ có rau, không một miếng thịt. Tôi nói muốn ăn thịt nạc, mẹ cũng không mua cho tôi, mẹ còn bảo &'có sao ăn vậy, trong tủ lạnh chỉ có vậy thôi'. Tôi thật sự đã khóc rất nhiều suốt thời gian ở cữ. Người ta bảo, bà mẹ mới sinh không nên khóc nhiều nhưng làm sao có thể không khóc, không đau được trong hoàn cảnh của tôi bây giờ.
Tôi thật oán hận bản thân mình vì đã chọn gia đình này, đã chọn người chồng này. Dù anh có quan tâm tôi thế nào cũng không thể bù đắp được những gì mẹ anh đối xử với tôi. Chỉ mong sao được ra ở riêng, có lẽ tôi sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều, con tôi cũng không phải chịu khổ.
Theo VNE
Chồng là thạc sĩ vẫn ăn bám vợ Hạnh thích thú và tự hào khi lấy được chồng học cao. Ai cũng khen ngợi cô và anh là một đôi trai tài gái sắc. Lấy chồng học cao tưởng sướng Hạnh thích thú và tự hào khi lấy được chồng học cao. Ai cũng khen ngợi cô và anh là một đôi trai tài gái sắc. Hạnh vốn là cô gái...