Mỗi chuyến đi là một người tình
Mỗi lần đi công tác xa nhà, tôi lại có thêm một người tình mới. Không ràng buộc.
Tôi đã đau đến tận cùng khi phát hiện ra chồng mình say nắng một em trong chuyến đi công tác của anh. Trong suốt quãng thời gian ấy, tôi như kẻ chết rồi. Ngoài mặt vẫn hơn hớn nói cười mà lòng thì héo rũ. Bởi sĩ diện. Bởi tự ái.
Tôi không kể cho bất cứ ai nghe. Tôi giữ trong lòng mình. Gặm nhấm nó. Để rồi đau càng thêm đau. Như vết thương bỏ mặc lâu ngày khiên nó hoại tử. Mặc dù chồng tôi đã cố gắng hết sức để chuộc tội thì tổn thương này vẫn là vĩnh viễn trong tim tôi. Trong góc sâu thẳm nhất. Tôi vẫn nói rằng tôi tha thứ cho anh ta rồi. Nhưng là chỉ nói vậy. Để giữ lại gia đình.
Còn trái tim của tôi thì nó đã hóa thạch. Đã nhiều lúc nghĩ rằng: Chồng mình đã phản bội mình thì mình giữ mình làm gì nữa? Nhưng rồi, cũng vì sĩ diện, tôi đã không làm điều đó: Phản bội lại chồng. Nhưng càng vậy thì nỗi đau lại càng khét lẹt trong tôi. Ôi phụ nữ thật lắm lý lẽ để làm đau chính bản thân mình. Để rồi, tôi đã quyết định làm một điều khác thường: Lập ra một Facebook mới, một hồ sơ mới, một cái tên mới.
Facebook của tôi dùng ảnh nước ngoài làm avatar. Facebook của tôi xây dựng lên một cái tên hoàn toàn mới và rất khiêu khích. Tôi tự tạo ra một cuộc đời mới cho chính cái tên mới đó. Là tốt nghiệp trường Đại học mà hồi bé tôi mơ ước vào. Là năm sinh già hơn tuổi thật của tôi. Là những điều không phải là tôi. Như sở thích. Như mong muốn. Như nhiều điều khác nữa khiến cho tôi thiết lập được một đám bạn bè mới gần như không liên quan gì đến mọi người tôi biết ngoài đời.
Video đang HOT
Trong những người tình ấy, chỉ có T là người yêu tôi thật sự (Ảnh minh họa)
Là một mạng lưới bạn bè mới toanh. Tôi bắt đầu sống hai cuộc đời từ đó. Khi lên mạng, tôi trở thành một con người hoàn toàn khác tôi ngoài đời. Tôi trên Facebook lả lơi hơn, tình hơn và dễ dãi hơn. Tôi chấp nhận những cuộc gặp offline và thu nhận được hàng chục lời bay bướm. Tôi lựa chọn trong số đó những anh chàng ưng mắt và vờ như bị yêu họ.
Những cuộc cà phê tranh thủ giữa trưa. Những chuyến công tác xa nhà. Mỗi lần tôi đều có cho mình một mảnh tình mới. Không ràng buộc. Tôi thú thật là tôi đã yêu thích con người ấy hơn cả con người thật của mình. Những cuộc tình chóng vánh. Tôi gọi nó là những cuộc nhảy dù có tính toán. Số bạn trai dày lên theo từng chuyến bay ấy. Nhưng sự tổn thương dường như đã ám chặt vào máu.
Dù tự xây dựng ra cuộc đời mới thì tổn thương cũ vẫn đeo bám chặt lấy tôi. Cho đến T, một chàng trai kém tuổi tôi, đã không ngừng tấn công tôi cả trên Facebook lẫn ngoài đời trong những cuộc gặp gỡ. T yêu tôi thực sự. T muốn cưới tôi.
Cậu bất chấp tất cả, tìm mọi cách để điều tra về tôi. Hôm ấy, cậu đứng trước cổng công ty tôi. Và cậu cố tình làm quen với chồng tôi khi thấy anh đang đứng chờ đón tôi. Khỏi phải nói lúc ấy tôi đã sợ hãi đến nhường nào. Hôm sau, tôi gọi điện cho T, mắng cậu một trận điên đảo. Rồi lôi tuột cậu vào nhà nghỉ. Một trận tơi bời. Rồi lại khóc. Rồi lại mắng chửi cậu. Tuốt tuột mọi ẩn ức tôi đều nói hết ra với T.
Cậu lắng nghe tôi và rồi cậu nói: Q ạ, cuộc đời không quá dài để ta phung phí! Q hãy lựa chọn đi, về với chồng và từ bỏ mọi mối quan hệ hoặc làm vợ của T, T thề danh dự là sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện quá khứ của Q. T cho tôi lựa chọn. Cậu còn đe dọa: Nếu quyết định chọn quay về với chồng mà vẫn duy trì cái Facebook kia thì T sẽ là người thông báo hết mọi chuyện của Q với chồng Q.
Tôi đã quay trở lại với chồng mình. Từ bỏ Facebook kia. Làm lại cuộc đời mới từ chính những đổ vỡ cũ. Và rồi tôi nhận ra rằng chỉ có tha thứ mới khiến chúng ta sống có ích hơn trong chuỗi ngày ngắn ngủi phía trước. Cảm ơn T, cảm ơn T đã giúp tôi trở lại để thay đổi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Giá trị của ràng buộc
Bắt đầu chỉ là những cuộc cà phê bí mật và rồi sau đó là một cuộc tình bí mật. Chúng tôi đã tạo ra hàng trăm bí mật để rồi nhận ra rằng chính chúng tôi cũng là những bí mật đối với nhau.
Chúng tôi tưởng như đã biết rõ về nhau lắm rồi bởi chúng tôi là đồng nghiệp. Tôi biết rõ chuyện gia đình nhà anh và anh cũng biết rõ chuyện gia đình nhà tôi. Vợ anh học thức vừa phải nên cư xử cũng vô cùng kém. Chồng tôi học hết lớp 10 ra đi làm thợ nên cũng chẳng có nhiều kiến thức để sẻ chia với tôi.
Đó là lý do mà tôi với anh hay đi cà phê với nhau để... kể chuyện chán vợ, chán chồng. Ban đầu chỉ là những cuộc cà phê bí mật bởi chúng tôi đều là những người đã có gia đình cũng như lại không muốn cơ quan dị nghị. Sự đồng cảm khiến chúng tôi chia sẻ được với nhau nhiều hơn. Từ chia sẻ đến việc gửi gắm cũng chẳng xa xôi mấy.
Vài hoàn cảnh đặc biệt, trong những khung cảnh lãng mạn nên thơ, chúng tôi đã đi quá giới hạn lúc nào không hay. Nhưng cả hai đều nhắc nhau là gìn giữ gia đình. Dù sứt méo thì đó cũng là gia đình. Nếu không có điều ta muốn, hãy muốn điều ta có. Cả hai hoàn toàn happy với nhau. Không ràng buộc. Thậm chí liên hoan cuối năm với cơ quan, tôi còn đánh bạo rủ vợ chồng anh ra một góc nói chuyện. Rồi tết nhất, tôi với chồng mình còn qua nhà anh chơi. Nói chung là mọi thứ đều vô cùng rành mạch. Thậm chí phấn khích vì cả hai đều thấy mình qua mặt được mọi người. Chúng tôi tạo ra một mối quan hệ siêu liên kết dối trá. Cứ ngỡ rằng mối quan hệ này sẽ mãi mãi như vậy cho đến khi tôi tình cờ phát hiện ra chồng mình có bồ bên ngoài.
Nhưng càng lao vào anh thì tôi càng cảm thấy hoảng hốt và hoang mang. (Ảnh minh họa)
Và cũng lúc đó, anh phát hiện ra vợ anh cũng có nhân tình. Cả hai chúng tôi đều choáng váng. Anh kiên quyết đòi ly dị vợ nhưng tôi thì không đủ can đảm để ly dị chồng mình. Chúng tôi đã trải qua quãng thời gian đến tận cùng trong đau khổ. Ngày anh cầm giấy chứng nhận ly hôn thì cũng là ngày chồng tôi quyết định dọn vào Nam sinh sống cùng cô bồ của anh ta.
Sự tự do của cả hai chỉ khiến cho chúng tôi điên cuồng lao vào nhau. Nhưng càng lao vào anh thì tôi càng cảm thấy hoảng hốt, chếnh choáng và hoang mang. Tôi cứ ngỡ mình đã vô cùng hiểu anh vậy mà hóa ra tôi vẫn mù tịt. Như việc anh lười biếng dọn nhà đến việc anh quá gia trưởng một cách vô lý. Và tôi cũng nhận ra rằng anh chưa bao giờ hiểu tôi. Dường như anh chỉ tìm hiểu về điểm G của tôi, về tư thế tôi có thể đạt đỉnh hay những bộ đồ lót của tôi. Ngay cả việc tôi thích ăn những món gì anh cũng không hề hay biết.
Càng gần anh, tôi càng cảm thấy nhớ và tiếc chồng cũ của mình. Có lẽ anh cũng vậy. Thế nên cũng chỉ sau 1 năm, anh quyết định quay trở lại với vợ cũ. Họ đi đăng ký kết hôn trở lại. Còn tôi, dù đã phát hiện ra mình còn yêu chồng cũ thì cũng đã không thể kéo anh ta về được nữa. Ngày anh tổ chức cưới lại lần hai, tôi đã không đến dự. Mối quan hệ của tôi và anh cũng theo đó mà tắt bóng. Không còn gặp nhau nữa. Anh cũng xin chuyển công tác và tôi thì cũng rời khỏi cơ quan.
Bây giờ, khi đang chuẩn bị cho một cuộc hôn nhân mới, tôi vẫn thi thoảng nhớ lại mối quan hệ cũ không ràng buộc này. Để nhận ra rằng thực sự trong cuộc sống, những mối quan hệ không ràng buộc đều chết yếu. Bởi làm gì có mối quan hệ nào mà không phải có ít nhiều sự ràng buộc. Bởi bản thân sự ràng buộc cũng mang giá trị để thấu hiểu nhau. Bằng không có sự ràng buộc ấy, chúng ta, xét cho cùng cũng chỉ là để giải quyết sinh lý giùm nhau mà thôi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tự nhiên chán chồng - Người ta có trăm ngàn lý do để chán chồng, nhưng cái lý do của mình chẳng rõ ràng, chẳng hiện hữu. Chỉ thấy bỗng nhiên chán cái cuộc sống gò bó, ràng buộc, mệt mỏi, suốt ngày phải lo chạy đôn chạy đáo cơm nước mời mọc chồng. Ngày trước, mình thích lấy chồng bởi cái tuổi ấy cũng chẳng còn...