Mới 25 tuổ.i đã hai đời chồng
Sống ở nhà chồng được vài tháng, tôi giảm 5kg, cuộc sống vợ chồng mệt mỏi vì những cãi vã, khó chịu, đay nghiến của mẹ chồng.
Lấy chồng từ tuổ.i 19
19 tuổ.i, tôi đã yêu say yêu đắm một anh chàng hơn mình 2 tuổ.i. Tình yêu đầu đời với nhiều hi vọng, hạnh phúc, tôi chấp nhận tất cả những rủi ro khi gia đình anh ngăn cấm. Yêu anh được hơn 1 năm, chúng tôi tính chuyện cưới xin. Tôi nhớ như in cái cảm giác bị gia đình anh nhìn ngó bằng con mắt khó chịu.
Ngoại hình của tôi khá ổn nếu không muốn nói là xinh. Tôi xinh xắn, ưa nhìn, nhìn duyên dáng, chỉ tội, công việc không ổn định. So với gia đình anh, người ta cần một cô con dâu học cao hiểu rộng chứ chứ không phải một đứa con gái mới lớn đã bươn chải đi làm kiế.m tiề.n như vậy. Tôi làm công nhân nhưng vì làm lâu nên có chút chức quyền, gọi là tổ trưởng trong cái tổ ấy. Lương lậu khá hơn mọi người nhưng vẫn mang tiếng là làm khu công nghiệp, không oai phong gì.
Bố mẹ anh không thích tôi dù nhiều người có nói nhìn tôi xinh xắn, ưa nhìn lại ngoan ngoãn. Cái bố mẹ anh cần là oai phong cơ… Anh vẫn kiên quyết lấy tôi, bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ. Và cuối cùng, ông bà phải đồng ý vì con mình không cho cũng sẽ làm.
Đám cưới tổ chức sơ sài, so với người khác, tôi thiệt thòi nhiều. Bố mẹ đẻ buồn cho tôi lắm, nhưng mà vì tôi quá yêu nên cũng đành chấp nhận. Chúng tôi cưới nhau không có đông đủ quan khách, vì gia đình anh cố tình làm vậy, không muốn mời mọc gì nhiều để cho tôi biết mặt. Nhưng chẳng sao cả, tôi chỉ cần là được ở bên cạnh anh. Anh luôn bảo vệ tôi, che chở cho tôi nên tôi cảm thấy yên tâm lắm rồi. Như vậy là quá đủ, tôi đâu cần quan tâm thêm nữa…
Bố mẹ anh không thích tôi dù nhiều người có nói nhìn tôi xinh xắn, ưa nhìn lại ngoan ngoãn. Cái bố mẹ anh cần là oai phong cơ… (ảnh minh họa)
Thời gian đó, tôi và anh sống cùng nhà chồng. Với tôi mà nói, đó là điều vô cùng khó khăn. Trước, tôi từng nghĩ tình yêu là tất cả, chọn tình yêu mà không nghĩ đến mình sẽ đối diện với những điều phía trước thế nào. Tôi quá ngây thơ khi không tưởng tượng ra cảnh tôi sống chung nhà chồng là sao. Bây giờ thì tôi đã thấm, sống với người không yêu quý mình thật sự quá khó khăn.
Sống ở nhà chồng được vài tháng, tôi sụt 5kg, cuộc sống vợ chồng mệt mỏi vì những cãi vã, khó chịu, cáy móc của mẹ chồng. Dù có yêu tôi, chồng cũng không bao giờ đứng ra can thiệp những chuyện như vậy, anh mặc mình tôi ứng phó. Mẹ anh không ưng tôi nên từ ngày tôi về, bà không động tay chân vào việc gì hết, mọi việc để tôi làm cả… Tôi mệt phờ người, đi làm về lại còn phải dọn dẹp, cơm nước, đủ các thứ trên đời. Cơm mà tôi về muộn thì cũng không ai nấu, chờ tôi hết… Tôi cảm thấy chán nản vô cùng…
Có việc gì mẹ cũng nói tôi không ra gì, mà còn nói cay nghiệt, mẹ chồng bảo: “Đã biết thế này thì trước đừng cố về đây, làm dâu nhà này không dễ dàng gì đâu, tôi nói cho cô biết thế… Cô quyết tâm thì cô phải chịu, chứ ai bảo cô cứ cố lấy khi tôi đã không đồng ý. Nói cho cô hay, tôi cũng không thích sống với người mà tôi không có cảm tình”.
Rồi chuyện của tôi, có một mẹ anh nói thành mười. Mẹ anh mang sang hàng xóm láng giềng, nói đủ thứ trên đời, nó.i xấ.u con dâu không còn từ nào không nói. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản với cuộc sống hiện tại. Tôi không hiểu là hàng xóm láng giềng nghe được gì nhưng mà có vẻ họ thương tôi, họ nhìn tôi bằng con mắt ái ngại.
Sống ở nhà chồng một thời gian dài mà tôi chưa từng nhận được ánh mắt thiện cảm của mẹ chồng. Cảm thấy tội nghiệp cho chính mình. Có nói gì với chồng thì chồng cũng tặc lưỡi bảo, &’thôi mẹ già rồi, em thông cảm cho mẹ, đàn bà ích kỉ, ai thấy con trai mình lấy vợ đều thế cả, mẹ không có ý xấu đâu em’. Tôi không phải người nhiều chuyện nhưng mà như thế mà không có ý xấu thì tôi chịu thôi, thế nào mới là ý xấu…?
Video đang HOT
Sống ở nhà chồng một thời gian dài mà tôi chưa từng nhận được ánh mắt thiện cảm của mẹ chồng. (ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi nhiều lần lục đục vì chuyện của mẹ chồng. Không được chồng ủng hộ, nhiều khi anh còn bênh mẹ nói tôi, bảo tôi cố chấp. Anh còn gắt gỏng bảo tôi là &’mẹ đã cố gắng quá nhiều rồi, còn đòi hỏi gì nữa. Mẹ đồng ý cho con trai mẹ lấy người mà mẹ không thích là quá tốt rồi, tôi đừng ép mẹ phải này kia…’. Có lẽ, chuyện tôi làm công nhân, không có danh tiếng, trong khi anh học cao hiểu rộng đã trở thành rào cản với anh. Đi đâu đó, ai cũng xì xào về tôi, còn anh, có vẻ là đẹp trai, ga lăng, còn có học nên thừa sức kiếm được cô vợ hơn chục lần tôi. Ý anh là vậy, nên bây giờ anh chán tôi và buông lời ruồng bỏ…
Thấy chồng như vậy tôi chán lắm. Thời gian đó, tôi lại còn bị bệnh phụ khoa, chạy chữa khắp nơi, mệt mỏi tốn kém. Chồng không động viên còn hay đay nghiến, còn nói tôi này nọ. Nói được một lần thì những lần sau cũng vẫn nói được, thậm chí còn nói hăng hơn. Mẹ chồng và chồng như hai mũ.i da.o chĩa vào tôi, chán nản, tôi viết đơn li dị. Vậy mà không ngờ chồng tôi kí luôn. Anh bảo, hơn 1 năm không có con, anh cũng không thiết nữa rồi, có lẽ là ông trời không tác hợp cho chúng tôi. Thôi thì đành chia tay. Phũ phàng như vậy đấy, chắc là không còn gì để yêu nhau nữa, tôi đành chấp nhận ra đi, bỏ hết mọi chuyện, quyết tâm làm lại cuộc đời…
Sợ lấy chồng lần 2 cũng không vững vàng
25 tuổ.i, tôi lại quen một người đàn ông nữa. Lần này, tôi đã nghĩ phải chọn lựa kĩ càng vì không thể để lần hai lấy chồng còn hối hận. Bao người đàn ông đến với tôi, tôi đều khước từ. B.ỏ chồn.g năm 20 tuổ.i, 5 năm sau mới dám yêu lần nữa. So với chúng bạn, tôi còn trẻ hơn họ nhiều mà nhiều người 27- 28 chưa chồng.
Anh là một người có vẻ hiền lành, tốt tính, và qua trọng, anh chẳng học cao, công việc cũng bình thường. Rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân trước, tôi quyết định chọn anh, người đàn ông lúc nào cũng tôn trọng gia đình tôi. Anh không quản chuyện tôi đã có chồng, chấp nhận lấy tôi làm vợ và bỏ qua hết mọi chuyện quá khứ.
Anh là một người có vẻ hiền lành, tốt tính, và qua trọng, anh chẳng học cao, công việc cũng bình thường. (ảnh minh họa)
Chúng tôi đi làm, cố gắng kiế.m tiề.n sau khi cưới để xây nhà, xây cửa. Nhờ bố mẹ giúp, chúng tôi cũng tích cóp được một ít, chúng tôi đã xây được một căn nhà nhỏ cho hai vợ chồng có chốn riêng tư. Tôi không muốn sống cảnh chung ở nhà chồng nữa, dù bố mẹ chồng không ghê gớm nhưng tôi bị ám ảnh bởi cuộc hôn nhân trước. Riêng tư vẫn là điều tốt nhất, dù thế nào thì thi thoảng về thăm bố mẹ vẫn tốt hơn.
Mấy năm làm vợ chồng, tôi sinh cho anh hai đứa con, một trai, một gái. Cuộc sống như vậy tưởng là viên mãn vì lúc nào anh cũng chăm chỉ đi làm, kiế.m tiề.n, yêu thương vợ con. Đi làm xa nhưng anh không quên gọi điện về nhà mỗi ngày và ngày nào cũng hỏi con có quan không, có ăn được nhiều không, làm tôi mừng lắm. Tôi thấy, anh đúng là người đàn ông lý tưởng, tôi đã không chọn lầm…
Thế rồi một ngày tôi hay tin, anh ngoạ.i tìn.h. Đa.u đớ.n hơn là anh đã có con riêng với người đàn bà khác, không phải là một đứa mà là hai đứa. Tôi chế.t lặng, thật sự không thể nào không tin khi mà nhìn đứa con ấy giống hệt anh. Anh thừa nhận tất cả, cầu xin tôi tha thứ. Anh nói đó là lỗi lầm trong quá khứ, anh muốn tôi bỏ qua cho anh và anh đã bù đắp bằng tình yêu và sự quan tâm dành cho mẹ con tôi. Tôi thừa nhận anh rất quan tâm và yêu thương chúng tôi nhưng ngần ấy thôi chưa đủ. Trong thời gian anh đi làm xa, chính anh đã có con với cô ta, khi đó đã cưới tôi rồi. Bây giờ người đàn bà ấy tìm ra nhà anh và về ăn vạ. Anh phải có trách nhiệm với con của mình chứ, sao mà từ bỏ được?
Lòng tôi rối bời, tôi thực sự không biết nên làm gì lúc này, nỗi đau này quá lớn. Tha thứ cho anh ư, tha thứ dễ dàng như vậy sao? (ảnh minh họa)
Anh bảo, anh sẽ có trách nhiệm nhưng chỉ là trách nhiệm với con anh, còn người đàn bà ấy thì không. Cô ta cũng chỉ là người chấp nhận có con với anh, hứa sẽ không làm gì ảnh hưởng tới gia đình anh nhưng bây giờ lại đòi về đây ăn vạ. Anh không thể tưởng tượng nổi…
Anh khóc lóc suốt mấy ngày, va.n xi.n tôi vì gia đình, vì con cái, nghĩ cho gia đình này mà bỏ qua cho anh. Anh thề là sẽ không bao giờ làm điều gì khiến tôi đau khổ nữa.
Lòng tôi rối bời, tôi thực sự không biết nên làm gì lúc này, nỗi đau này quá lớn. Tha thứ cho anh ư, tha thứ dễ dàng như vậy sao? Tôi đâu biết anh lại trắng trợn có đến hai đứa con riêng, một đứa đã là quá rồi…!
Bây giờ, lấy chồng lần hai mà lại bỏ thì tôi không còn mặt mũi nào, tôi sẽ không dám nhìn mặt ai nữa. Nhưng tôi phải làm sao bây giờ, tôi thật lòng không dám tin vào tất cả những gì đang xảy ra. Ai hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải làm sao đây? Ước một gia đình giản đơn lại khó thế sao?
Theo Khampha
Bị mẹ chồng đán.h vì không cho chồng đi kiếm con trai
Nhà chồng Nhung giàu lắm, nên sau khi cưới mẹ chồng muốn Nhung nghỉ việc ở nhà sinh con.
Ngày Nhung lấy Tuấn, ai cũng thầm ghen tị với hạnh phúc của cô. Vợ giáo viên, chồng giám đốc, gia đình nhà chồng giàu có, vợ chồng yêu thương nhau mặn nồng. Một gia đình lý tưởng như vậy bảo ai không ghen tị. Bản thân Nhung cũng rất mãn nguyện với hạnh phúc của mình.
Nhà chồng Nhung giàu lắm, nên sau khi cưới mẹ chồng muốn Nhung nghỉ việc ở nhà sinh con. Lúc đầu Nhung nhất quyết không chịu, nhưng sau khi nghe Tuấn an ủi động viên "Em chịu khó ở nhà sinh cho anh thằng cu, đợi con cứng cáp rồi đi làm cũng không muộn mà" thì cô cũng siêu lòng. Hơn hết cô cũng mong muốn sinh con ngay, có đứa con thì mới gắn kết được vợ chồng lâu dài. Vậy là Nhung xin nghỉ việc ở trường để ở nhà sinh con.
Bố mẹ chồng Nhung rất chiều chuộng con dâu từ khi cô nghe lời ở nhà sinh con. Nhiều người còn nhầm tưởng Nhung là con gái của ông bà. Nhất là khi ở nhà tẩm bổ sức khỏe được 4 tháng thì Nhung mang thai. Đi đâu bố mẹ chồng cũng khoe con dâu xinh xắn dễ thương lại sắp sinh cho ông bà cháu đích tôn. Làm gì ông bà cũng nghĩ đến Nhung đầu tiên vì cô đang "mang cháu trai" của ông bà. Lần nào khám thai, mẹ chồng Nhung cũng đích thân đưa con dâu đi khám. Lần nào bà cũng hỏi bác sĩ đứ.a b.é là con trai hay con gái, bà hỏi nhiều đến nỗi mà vị bác sĩ ấy rất ấn tượng và quen thuộc với bà mẹ chồng này. Đến khi được hơn 3 tháng, bác sĩ cho biết giới tính của đứ.a b.é là con gái thì nhà chồng cô thất vọng ra mặt. Mẹ chồng không còn đưa đón cô đi khám thai nữa, tuy nhiên bà vẫn chăm sóc cô với hy vọng "30 chưa phải là Tết", biết đâu bác sĩ chuẩn đoán nhầm, đứ.a b.é là con trai thì sao?
Ngày Nhung sinh con, cả nhà chồng thấp thỏm chờ đợi đứ.a b.é cất tiếng khóc chào đời ở bệnh viện. Khi cô y tá bế đứ.a b.é ra và thông báo đó là một b.é gá.i thì mẹ chồng Nhung thẫn thờ ngồi sụp xuống ghế, bà chẳng buồn nhìn mặt đứ.a b.é. Bố chồng ở lại viện một lúc rồi hai ông bà đưa nhau về nhà, chỉ còn Tuấn ở lại trông vợ. Sự thất vọng cũng hiện ra ở nét mặt anh, nhưng thương vợ vừa vất vả vượt cạn, anh vẫn cố vui vẻ quan tâm đến cô. Suốt mấy ngày nằm viện, chỉ có nhà ngoại và Tuấn đến chăm sóc mẹ con Nhung, bố mẹ chồng chẳng hề đoái hoài đến, ông bà lấy lí do bị mệt nên chờ đón hai mẹ con cô ở nhà. Trong thâm tâm Nhung hiểu, bố mẹ chồng cô không mong mỏi đứa cháu gái này. Cứ nghĩ đến là Nhung lại ứa nước mắt, cô thương xót cho con gái mình.
Ngày Nhung sinh con, cả nhà chồng thấp thỏm chờ đợi đứ.a b.é cất tiếng khóc chào đời ở bệnh viện.(Ảnh minh họa)
Những ngày ở cữ sau đó, mẹ chồng cũng chẳng hề quan tâm đến Nhung và con gái. Tuấn thì đi làm cả ngày, ở nhà chỉ có bố mẹ chồng, mẹ con cô và người giúp việc, nhiều lúc cô thấy mình giống người thừa trong gia đình giàu có này. Cũng phải thôi, đến đứa cháu gái má.u mủ ruột thịt, bố mẹ chồng cô cũng chưa một lần ôm ấp cưng nựng nữa là cô. Cô sao dám trách móc ai, chỉ trách mình không sinh được con trai để làm vừa lòng nhà chồng. Khi đó, Nhung bắt đầu mơ hồ sợ hãi cái khát khao có được cháu trai của gia đình chồng.
Khi con gái được gần một tuổ.i, mẹ chồng ngọt nhạt bảo cô hãy sinh đứa cháu trai cho bà, nếu không thì bà sẽ tìm người sinh con giúp cô. Nhung chua chát trước ánh mắt lạnh lùng, nụ cười thách thức của mẹ chồng khi đó. Cô xin mẹ chồng chờ một thời gian nữa thì cai sữa cho con gái, giờ cai sữa quá sớm tội nghiệp con. Mẹ chồng nhìn cô lạnh lùng: "Giờ sữa mẹ tốt sao bằng sữa ngoài, trẻ con ăn sữa ngoài mới thông minh khỏe mạnh. Cứ như thế đi, cô đừng lấy lí do này nọ để trốn tránh". Tôi đó về Tuấn cũng thủ thỉ: "Vợ ơi, sinh cho anh thêm đứa con trai nữa nhé". Nhung gạt tay chồng ra trách móc: "Con chưa được một tuổ.i mà đã phải cai sữa, anh không thương con sao? Vả lại em cũng muốn để con ba bốn tuổ.i mới sinh tiếp, em muốn quay trở lại với công việc".
Anh lại dỗ ngọt: "Em đẻ một lèo rồi chăm cả hai đứa, đợi con cứng cáp hẳn thì đi làm. Ở nhà có ông bà nội, lại có chị giúp việc, lúc đó em thoải mái phấn đấu cho sự nghiệp, vợ nhé". Anh ôm Nhung thì thầm hứa hẹn rất nhiều và điều quan trọng nhất anh nhấn mạnh vẫn là "em phải sinh cho anh một thằng cu". Nằm bên chồng mà cô chua xót, dường như cả nhà chồng chỉ biết đến có con trai, dường như tình yêu của vợ chồng cô đang nhạt nhòa theo cái trách nhiệm nặng nề kia. Nỗi ám ảnh có con trai khiến cô mệt mỏi chán nản.
Con gái được hơn một tuổ.i, Nhung mang bầu lần thứ hai. Mẹ chồng quan tâm chăm sóc cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bà lại hi vọng một đứa cháu trai bụ bẫm kháu khỉnh. Bà đi mua đồ cho cháu trai, cho người đến sửa căn phòng chuẩn bị cho cháu đích tôn. Những điều này càng khiến Nhung mệt mỏi, cô sợ nếu lần này là con gái thì nhà chồng thất vọng bao nhiêu? Lần thứ hai mang bầu, Nhung cảm thấy stress nặng nề, cô thường sờ bụng và thì thầm với em bé: "Con yêu, con hãy là thằng cu bụ bẫm đáng yêu nhé, như thế con sẽ nhận được tình yêu thương của ông bà nội và ba con". Rồi cô lại khóc, khóc vì những lời nói tàn nhẫn như vậy với con, chẳng lẽ cô cũng giống như gia đình chồng mình sao, chỉ mong mỏi chào đón đứa con trai.
Anh vội vàng xuống cầu thang, vẫn tiếng mẹ chồng cô vọng lên: "Nhanh lên con, mẹ xem giờ rồi, lần này nhất định sẽ có thằng cu đấy". (Ảnh minh họa)
Nhưng lần thứ hai này, vẫn là một b.é gá.i. Cả nhà chồng lạnh nhạt ra mặt, bố mẹ chồng chẳng đoái hoài đến mẹ con cô, chẳng chăm sóc tẩm bổ cho cô. Thậm chí mẹ chồng còn nói những lời cay độc với cô, bà muốn cô bỏ đứ.a b.é đi. Làm sao họ có thể nhẫn tâm như vậy, dù sao đây cũng là má.u mủ của họ cơ mà. Làm sao Nhung cũng nhẫn tâm như bọn họ, làm sao cô có thể ghét bỏ đứa con chưa chào đời của mình? Nhiều đêm, nằm bên con gái ngủ ngon lành, cô khóc lặng không thành tiếng. Từ ngày biết đứ.a b.é thứ hai là con gái, Tuấn cũng trở nên lạnh lùng với cô. Anh chẳng hề quan tâm đến cái thai, anh thường xuyên đi đêm và lúc trở về lẳng lặng lên giường ngủ. Giữa anh và cô bị ngăn cách bởi bức tường nặng nề. Cô lẳng lặng cô đơn trong cuộc hôn nhân của mình. Hạnh phúc với cô mà nói, quá đỗi mong manh và ảo ảnh. Trực giác mách bảo cho cô biết, anh đã có người phụ nữ khác.
Những lời nói bóng gió của mẹ chồng ngày nào không còn là lời nói suông nữa. Bà thực sự đi tìm người sinh cháu trai cho bà. Và tất nhiên chồng cô cũng đồng tình. Lần đó, Nhung thấy anh ăn mặc rất chỉnh tề, vừa soi gương vừa huýt sáo rồi lại tủm tỉm cười như chàng trai mới lớn. Linh tính của người phụ nữ mách bảo cô rằng anh chuẩn bị đi gặp người phụ nữ khác. Cô thẫn thờ nhìn chồng tất bận chuẩn bị quần quần áo áo. Một lúc sau mẹ chồng lên gọi cửa: "Tuấn ơi, nhanh lên con, đừng để cái Ly nó chờ".
Anh vội vàng xuống cầu thang, vẫn tiếng mẹ chồng cô vọng lên: "Nhanh lên con, mẹ xem giờ rồi, lần này nhất định sẽ có thằng cu đấy".
Nhung sững sờ không tin vào tai mình, nước mắt cô chảy dài xuống mặn chát. Cô vẫn còn là vợ anh cơ mà, tại sao anh lại ngang nhiên ngoạ.i tìn.h như thế, lại còn thông báo cho cô biết. Cơn tức giận làm Nhung lao xuống dưới nhà, cô kéo áo chồng: "Anh đi đâu, Ly là đứa nào, anh đi hẹn hò với nó sao?"
"Cô buông tay ra. Tôi đi hẹn hò đấy, hôm nay tôi nhất định sẽ phải đi kiếm con trai. Cô không sinh được con trai cho tôi thì hãy để tôi đi kiếm ở ngoài. Lằng nhằng lỡ việc bây giờ" - Tuấn khó chịu gạt tay cô ra.
"Anh.... Anh dám ngang nhiên phản bội tôi. Hôm nay nhất định tôi không cho anh đi đâu." - Cô kéo lấy tay anh gào lên, ánh mắt đầy uất hận.
"Bốp, bốp". Hai cái tát liên tiếp bỏng rát trên mặt cô. Mẹ chồng nhìn cô đầy căm tức: "Mày điên à, để nó đi kiếm con trai. Mày không biết thân biết phận còn ở đấy kiếm chuyện với nó. Tốt nhất cút ngay ra khỏi nhà tao, đúng là cái đồ không biết đẻ".
Cô thẫn thờ buông tay chồng ra, nhìn anh lạnh lùng bước đi. Từng giọt nước mắt lăn dài, trái tim cô lạnh buốt. Vậy là hết tất cả, đến anh cũng phản bội cô, cô còn gì hy vọng ở gia đình này nữa. Cô nhìn mẹ chồng, người phụ nữ tàn nhẫn độc ác này, cả đời cô sẽ không tha thứ cho bà ta. Cô chạy lên lầu xếp đồ của mình và con gái vào va li, trước khi đi cô để lại lá đơn l.y hô.n đã kí sẵn. Có lẽ từ đây cô và con gái, cả đứa con trong bụng nữa sẽ rất vất vả nhưng cô sẽ cố gắng. Cô nhìn lại căn phòng một lần nữa và quay lưng ra đi, đã không còn đau khổ, không còn luyến tiếc nơi này nữa rồi.
Theo Khampha
Không thể kiên nhẫn thêm với mẹ chồng nữa Nhiều lúc tôi đã tự so sánh, ba mẹ tôi nuôi nấng tôi hơn 30 năm, tôi chưa làm gì được cho họ như đã đối với bà. "Ở chung nhà chồng, tôi thành người lãnh cảm" là một trong những bài viết về mối quan hệ mẹ chồng và nàng dâu tôi đã từng đọc. Đọc để tìm sự đồng cảm, để...