Mó tay vào chậu quần áo bẩn 7 ngày không giặt của vợ, chồng bật khóc nức nở khi thấy…
Nếu không có ngày chủ nhật được nghỉ cho suốt thời gian dài chạy dự án, có lẽ không bao giờ tôi thấu hiểu nổi cái khổ của 1 người làm vợ, làm mẹ như vợ tôi.
Tôi chỉ còn biết ôm vợ thật chặt và tự hứa với bản thân rằng sẽ chăm sóc vợ thật tốt về sau này.(Ảnh minh họa)
Ngày mới quen vợ, tôi thật sự thấy mình may mắn vì nhận được cái gật đầu từ vợ, có được tình yêu của người con gái mà biết bao chàng trai si mê, trồng cây si dài mà không tài nào có được. Không chỉ vui mừng hạnh phúc mà tôi còn cảm thấy hãnh diện nữa. Tôi cưới vợ mới được hơn 3 năm, vợ tôi vừa sinh cháu đầu lòng được gần 6 tháng tuổi.
Ngày vợ tôi mang bầu, tôi cũng chăm chỉ chăm sóc vợ cẩn thận lắm. Đến ngày vợ sinh thì công việc của tôi bắt đầu bận hơn, dù vậy nhưng tôi vẫn dành thời gian cho vợ. Tôi háo hức đón chờ đứa con đầu lòng của mình. Vợ sinh cho tôi 1 cậu con trai bầu bĩnh, đấy là niềm hạnh phúc lớn mà vợ đã dành cho tôi, chính thức tôi trở thành bố của 1 đứa trẻ.
Vợ tôi ở cữ, bố mẹ tôi cũng còn trẻ nên bận công việc không ai giúp vợ được. Với cả vợ chồng tôi ở riêng nên cũng ngại nhờ mẹ. Lần đầu làm mẹ tôi biết với vợ khó khăn lắm nên tôi cũng dành thời gian cho vợ, cố gắng về sớm mỗi khi tan làm để đỡ đần vợ. Cũng may 1 tháng vợ ở cữ thì mẹ vợ thuê người bán hàng giúp rồi sang chăm vợ, đỡ đần vợ. Từ ngày mẹ vợ sang tôi an tâm hẳn khi để vợ ở nhà.
Hết 1 tháng vợ ở cữ, mẹ vợ lại về nhà bận rộn với công việc hàng hóa của mình, còn tôi thì cũng chạy đua với những dự án mới. Đợt nhận dự án này cả công ty bận rộn nên tôi cũng không thể thoái thác trách nhiệm của mình được. Biết vợ ở nhà 1 mình vất vả, tôi thương vợ nhưng cũng không làm gì được hơn.
Video đang HOT
Tôi vừa kết thúc dự án vất vả kéo dài gần 6 tháng của mình và được nghỉ hẳn 1 tuần. Về nhà tôi nằm bịch xuống giường, thấy vợ lúi húi cưng nựng con rồi ra ngoài nấu bữa tối. Tôi thương vợ nên bảo vợ nằm nghỉ, tôi đi ra nấu bữa tối đơn giản, hai vợ chồng cùng ăn. Đã lâu lắm rồi tôi mới làm được điều gì đó giúp vợ. Tôi dọn dẹp sau khi bữa ăn kết thúc cho vợ đi tắm. Vợ chồng tôi tắm xong rồi cùng nhau đi ngủ. Nửa đêm vợ lại phải dậy vì con nhỏ quấy khóc, tôi ngồi dậy nhìn vợ dỗ con ngủ rồi đợi vợ quay trở lại giường.
Tôi thật sự thương vợ lắm, sáng dù tôi không đi làm nhưng vợ vẫn cố gắng tranh thủ lúc con vẫn còn đang ngủ để nấu bữa sáng cho tôi. Tôi cũng dậy sớm, cùng nấu bữa sáng với vợ. Chúng tôi cùng ăn uống vui vẻ trước giờ con trai thức giấc. Sau bữa ăn, vợ tiến vào nhà tắm, vợ nói chăm con giúp vợ để nàng đi giặt đồ. Nhưng tôi sợ con sẽ khóc, với cả nghĩ đến việc mình cũng chưa giúp đỡ được gì cho vợ nên tôi nói tôi sẽ giặt đồ giúp cô ấy. Ánh mắt vợ hơi ái ngại nhưng rồi nhìn tôi nói:
- Quần áo cả tuần rồi đấy chồng à, nhiều lắm hay thôi cứ để vợ giặt 1 tý là xong ấy mà.
- Để chồng giặt cho, vợ cứ ngồi chơi với con đi.
Tôi mò tay vào chậu quần áo cả tuần của vợ. Trong lúc đang cặm cụi giặt từng chiếc quần thì tôi nhìn thấy một thứ màu đỏ giống như máu. Chính xác là máu dính trên chiếc quần nhỏ đó, khiến tôi tái mặt, sao vợ lại bị chảy máu được.
Tôi bỏ dở chậu quần áo đó ra hỏi vợ, vợ rụt rè đưa tay vén phần hông lên để lộ 1 vết bầm tím to tướng và cả vài vết xước nhỏ cùng với 1 vết sâu hơn. Vợ bảo tại vợ không cẩn thận trong lúc trèo lên trên thắp hương bàn thờ tổ tông thì bị ngã xuống, lại có đúng cái kéo ở dưới tạo nên vết xước dài kia. Hóa ra khi vợ tôi bị bị ngã cô ấy bị chảy máu 1 chút ở phần gần phía bên hông nên chút máu này mới đọng lại ở quần. Nhìn vợ mà nước mắt tôi rơi, thật sự tôi thấy thương vợ vô cùng, vì vợ vừa phải chăm con, vừa phải tự chủ động lo hết mọi việc trong nhà. Tôi tìm thuốc bôi lên vết thương của vợ, nhìn vợ nhăn nhó vì đau mà lòng tôi xót xa vô cùng. Cũng chỉ tại tôi bận việc không có thời gian cho gia đình, cho vợ con. Càng nghĩ mà tôi càng thương vợ hơn, tôi chỉ còn biết ôm vợ thật chặt và tự hứa với bản thân rằng sẽ chăm sóc vợ thật tốt về sau này.
Theo blogtamsu
Bật khóc nức nở với lời thú nhận cuối cùng của vợ trước khi qua đời
Lời cuối cô ấy nói với tôi khá tỉnh táo. Cô ấy nắm tay tôi rồi rút chiếc nhẫn cưới, nói rằng cô ấy không xứng đáng.
Khi tôi ôm cô ấy nói rằng, tôi không giận, tôi thành tâm tha thứ cho cô ấy với điều kiện cô ấy phải khỏe lại thì cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng (Ảnh minh họa).
Tới giờ tôi vẫn vô cùng đau đớn trước sự ra đi của vợ mình. Tôi vẫn chưa hết bàng hoàng bởi những gì cô ấy nói. Tôi thương vợ mình quá. Phải chăng bao năm tháng qua vợ tôi luôn sống trong sự day dứt ân hận. Lẽ ra cô ấy nên nói với tôi, biết đâu cuộc sống của chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
6 năm trước tôi gặp vợ mình trong một chuyến từ thiện ở Pà Ủ. Khi đó, tôi ấn tượng với em lắm. Trước mắt tôi là cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn có đôi mắt to tròn. Cô ấy nhìn tôi mỉm cười rồi dẫn tôi đi thăm quan một vòng quanh bản. Sau khi nói chuyện, tôi mới hay cô ấy cũng tham gia một nhóm từ thiện chuyên đi xây dựng trường.
Về Hà Nội, chúng tôi vẫn giữa liên lạc với nhau. Và rồi chúng tôi yêu nhau, sau đó chưa đầy 1 năm chúng tôi cưới nhau.
Vợ tôi không chỉ xinh mà còn hiền lành, đảm đang. Bố mẹ còn khen tôi may mắn khi lấy được người vợ như thế. Về phía nhà vợ, họ cũng tự hào về con rể. Họ khen tôi là chàng rể đẹp trai, sống có tình, có nghĩa.
Nói chung, chúng tôi là lựa chọn hoàn hảo cho nhau. Duy chỉ có điều sống với nhau hơn 5 năm chúng tôi chưa có nổi một mụn con. Chúng tôi đi khám khắp nơi dù kết quả bình thường nhưng vẫn cứ chờ đợi trong vô vọng.
Vợ tôi ngày càng tiều tụy, suy tư hơn. Có lúc, tôi bắt gặp cô ấy khóc. Tôi ôm cô ấy vào lòng, cô ấy càng khóc to hơn.
Mới đây, khi tôi đang ở Lào Cai nhận được điện thoại của gia đình báo rằng vợ tôi bị tai nạn. Tôi đã bắt xe về ngay chiều đó. Nhưng khi tôi về vợ tôi vẫn chưa tỉnh lại. Cô ấy hôn mê sâu. Phải tới chiều hôm sau đó, vợ tôi mới tỉnh dậy và cũng ra đi rất nhanh.
Lời cuối cô ấy nói với tôi khá tỉnh táo. Cô ấy nắm tay tôi rồi rút chiếc nhẫn cưới, nói rằng cô ấy không xứng đáng. Cô ấy nói với tôi cô ấy từng yêu sâu sắc một người bạn cùng lớp đại học. Họ có một đứa con riêng nhưng bị ngớ ngẩn, hiện đứa con ấy đang ở Bắc Ninh cùng ông bà nội.
Cũng sau đợt sinh nở ấy, vì bệnh phụ khoa, vợ tôi chưa thể nào sinh thêm con lần nữa. Cô ấy cũng dặn tôi chớ đau buồn hãy quên cô ấy và xây dựng cuộc sống mới. Duy chỉ có điều, cô ấy muốn tôi thi thoảng hãy lui về chăm sóc đứa con ấy.
Nói tới đây, cô ấy lại khóc. Khi tôi ôm cô ấy nói rằng, tôi không giận, tôi thành tâm tha thứ cho cô ấy với điều kiện cô ấy phải khỏe lại thì cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng.
Tôi đã khóc rất nhiều vì sự ra đi đột ngột của vợ mình. Tôi yêu vợ rất nhiều, nhưng tôi cũng rất buồn vì vợ đã không tin tưởng tôi. Cô ấy đã giấu đi nỗi đau đớn ấy mà chịu đựng một mình suốt những năm tháng quá.
Giờ lòng tôi biết làm sao để vượt qua nỗi đau đớn này đây khi vừa mất vợ, vừa phát hiện ra bí mật bao lâu nay vợ tôi chôn trong câm lặng?
Theo Người Đưa Tin
Bật khóc nức nở khi lật giở cuốn nhật ký vợ giấu trong gối Càng đọc cuốn nhật ký chi tiêu của vợ, tôi càng thấy giận mình và ân hận lắm. Tôi bật khóc như một đứa trẻ giữa căn nhà vắng người. Chào độc giả của mục tâm sự , khi viết những dòng chữ này tôi đang trong tâm trạng ân hận vô cùng. Tôi đã là người đàn ông tồi, chà đạp lên...