Mơ mộng cùng với người đàn ông “quá khứ”
Người đàn ông đang yêu ta, đang làm bố các con ta, họ có lỗi gì với quá khứ của chúng ta?
Ngày xưa mình có một cô bạn chết mê chết mệt một anh nhà thơ của tuổi mới lớn. Cứ mỗi lần anh này đăng thơ trên báo, cô ấy kiểu gì cũng phải tìm mua tờ báo ấy cho bằng được. Rồi cô tìm cách gửi thư cho bằng được. Rồi cô tìm cách gửi thư làm quen với thần tượng, tìm cách gặp mặt anh, rồi tỏ tình với anh, tặng hoa cho anh, tặng kỷ niệm cho anh, chờ anh ấy trong mưa, trong gió, chờ anh giữa mùa thu, sang cả mùa đông. Cuối cùng bạn đi lấy chồng bạn chẳng biết thơ là cái khỉ gì.
Mình thật may mắn, mình không yêu nhà thơ nào, chỉ vì mình không đủ tiền mua nhiều báo đến thế. Thuở thiếu nữ cho đến tuổi yêu, mình chỉ yêu mỗi… Tchaikovski, Betthoven, Antonio Vivaldi, qua những bản nhạc cổ điển được phát sóng miễn phí trên Đài Tiếng nói Việt Nam. Về sau này, mình thường yêu thích những thứ văn nghệ miễn phí, và bản thân cũng đã mang tất cả sáng tạo của mình trao tặng miễn phí cho những người đọc mình không biết mặt.
Vì mình nghĩ rằng, trong đời có những thứ gọi là tình yêu lớn và những thứ tình yêu nhỏ, vẫn song hành cùng với những thứ tình cảm chẳng đáng được gọi là tình yêu.
Tình yêu lớn là thứ làm chính bản thân ta hạnh phúc trong hiện tại, như hôn nhân, như yêu say đắm. Tình yêu nhỏ là những thứ chỉ làm ta thỏa mãn mà thôi, như một mối tình qua đường, như một việc gì làm để thỏa mãn cái tôi và sự kiêu hãnh của bản thân, như một cái gì đó ta trao tặng miễn phí cho thế giới. Còn những cái chẳng đáng được gọi là tình yêu, sẽ giống như một lần vỡ mộng, một lần cả tin, lầm lẫn, một lần yêu thành hận, một lần thất bại, một lý tưởng đổ vỡ. Nói đúng hơn, những thứ không đáng gọi là tình yêu, có thể sẽ chính là một tình yêu thiết tha trong quá khứ, giờ đã mất.
Cô bạn mình cho đến tận ngày lấy chồng, vẫn chỉ nghĩ đến anh nhà thơ tuổi mới lớn. Cô ấy luôn buồn-bã-thầm-kín, rằng vì sao cô ấy yêu nhiều đến như thế, mà cuối cùng tình yêu vẫn chết non, như một vết thương ẩn sâu trong hồn người.
Tại sao ta không quay lại sống với người đàn ông trần tục đang ở bên ta? (Ảnh minh họa)
Sau khi lấy chồng sinh con, cô ấy vẫn nghĩ rằng, chồng con là tất cả cuộc sống, nhưng anh nhà thơ là tất cả quá khứ, mà trong quá khứ ấy, cô đã gửi tất cả tình yêu của đời mình rồi. Có một ngày ngồi uống cà phê, một buổi sáng chủ nhật trốn được chồng con để chạy ra quán cà phê ở tầng trệt một siêu thị trung tâm thành phố, cô ấy nói:
Video đang HOT
- Tớ không còn yêu anh nhà thơ kia. Nhưng trong tớ còn nguyên vẹn tình yêu tớ từng dành cho anh ấy. Vì đó là một tình yêu lớn không thể nào trở lại trong đời nữa, và cũng vì tớ yêu tha thiết những ngày tuổi trẻ tớ từng yêu anh ấy!
Mình nói:
- Nếu anh ta thật sự yêu cậu, chẳng ai ngăn anh ta làm thơ về cậu, đồng ý gặp cậu, yêu cậu, thậm chí lấy vợ rồi vẫn nghĩ về cậu. Nhưng thực tế có xảy ra điều ấy không? Không hề nhé!
Bạn ngậm ngùi:
- Nên tớ mới lấy chồng, đẻ con, trở thành một bà vợ lắm điều và béo bụng! Tớ bây giờ trông chẳng khác gì vợ anh ấy hồi đó!
Cả hai cùng bật cười!
Sự thật, nếu một tình yêu lớn để lại một vết thương sâu sắc và nỗi đau triền miên trong tâm trí một người phụ nữ, thì đó có phải là một tình yêu lớn không? Mình nghĩ là không. Đó chỉ là một kinh nghiệm to lớn về tình yêu mà thôi, cho dù bạn vẫn ôm ấp và nghĩ rằng, mình đã từng cuồng nhiệt đến thế, đã từng yêu đến thế, đấy đúng là tình yêu lớn nhất đời mình. Nhưng bạn không thể trốn tránh sự thật rằng, tình yêu có thể trở thành một thứ không đáng được gọi là tình yêu!
Như bạn mình, cô ấy đã nhìn thấy, “tình yêu lớn” trở thành vết thương sâu, thậm chí còn kín đáo làm tổn thương tình cảm gia đình mà cô ấy đang có.
Mình may mắn hơn, những ông già bất tử trong âm nhạc cổ điển vẫn chưa làm mình vỡ mộng. Nhưng tình yêu trải qua cũng nhiều, thấy những lời hẹn thề trong tình yêu ngày xưa, không trở thành ngày hôm nay, sao thật bẽ bàng. Giá như có thể rút lại những lời nói ngày xưa, vì cứ tưởng sẽ có nhau mãi trong tương lai, nên đã lỡ nói ra, dành cho người ấy!
Tình yêu lớn cũng sẽ là một vết thương sâu. Dù hạnh phúc vì từng yêu sâu sắc đến thế, bạn hãy buông tha quá khứ của bạn đi, một lần thôi, có được không?
Hãy nghĩ rằng, người đàn ông nào còn đứng bên cạnh bạn đến ngày hôm nay, đang vừa gánh gồng quá khứ, vừa lo lắng tương lai cùng bạn, mới thực sự xứng đáng được gọi là tình yêu lớn.
Hãy để cho vết thương lành miệng. Để hiểu rằng tình yêu lớn không phải là yêu nhiều, mà là yêu có điều kiện, điều kiện đó là nó phải mang lại hạnh phúc của ngày hôm nay, chứ không dừng lại ở ngày hôm qua, năm xa lăng lắc. Bởi cay đắng thay, thứ mà bạn coi như một tình yêu lớn trong đời, với người đàn ông kia có khi chỉ là thứ không đáng được gọi là tình yêu. Họ đã quên bạn ngay sau khi họ quay lưng đi khỏi cái nhìn của bạn. Họ đã xóa số máy của bạn ngay trước khi họ về tới nhà họ. Và họ đã để bạn ở yên trong quá khứ, để họ thảnh thơi đi gặt hái những “tình yêu lớn lao” khác trên cánh đồng thiếu nữ. Hoặc, trở về nhà với vợ!
Chỉ ở trong chuyện cổ tích, hoàng tử mới cần Tấm chứng minh là chân đi vừa hài. Trong thời hiện đại, nhiều “hoàng tử” chỉ đòi Tấm chứng minh trinh tiết và khả năng chịu đựng hôn nhân. Thay bằng nâng niu chàng hoàng tử trong tâm trí, tại sao ta không quay lại sống với người đàn ông trần tục nhưng thực tại của đời, đang ở bên ta, không phải tốt hơn sao?
Vì nói cho cùng, người đàn ông đang yêu ta, đang cưới ta, đang làm bố các con ta, họ có lỗi gì với quá khứ của chúng ta đâu?
Theo VNE
Chơi gái xong, chồng "mặc" nguyên BCS về nhà
Khi giúp chồng thay bộ quần áo đã nồng nặc hơi men, tôi bỗng xanh mặt nhận ra anh đeo nguyên chiếc BCS còn nhớp nhúa dấu vết của trận "mây mưa" bên ngoài.
Hương vị của tình yêu thật muôn hình muôn vẻ. Thời chưa cưới, đó là thứ tình cảm ngọt ngào, thuần khiết. Khi đã kết hôn, tình yêu dù vẫn mặn mòi, sâu đậm nhưng nhuốm cả nỗi khổ đau vì rạn vỡ.
Tôi sinh năm 1985, lấy chồng cách đây hai năm, hiện chưa có con. Cuộc sống gia đình không trải hoa hồng như tôi thường mơ mộng thời còn thiếu nữ. Những ngày qua, tôi sống trong đau khổ khi bị chồng cắm sừng.
Vào sinh nhật mình, tôi đã nhắc anh phải làm gì đó thật hoành tráng để chúc mừng vợ. Chồng tôi vui vẻ nhận lời. Thời mới yêu, bất kể ngày gì, anh cũng nhớ rất kỹ, nhưng kết hôn chưa được mấy nỗi, anh đã không còn bận tâm tới những ngày này, khiến tôi luôn ấm ức, tủi thân. Lần này, tôi khá yên tâm bởi đã nhắc khéo chồng. Thậm chí trước đó cả tuần, tôi rậm rịch chuẩn bị mọi thứ cho buổi lễ được chu toàn. Khác hẳn năm ngoái, chồng tôi nói chắc như đinh đóng cột: "Em yên tâm đi, anh chuẩn bị quà cáp đâu vào đấy rồi!". Sinh nhật tôi không vào dịp cuối tuần, cũng chẳng trùng ngày nghỉ lễ, nên cả hai vợ chồng vẫn bận rộn việc cơ quan, tối về mới tổ chức tiệc tùng, tận hưởng những phút lãng mạn bên nhau.
Tới chiều, tôi vội vàng xin về sớm, trên đường ghé vào mua chút đồ ăn để gian bếp thêm ấm cúng trong ngày đặc biệt. Nhưng đợi hoài đợi mãi mà chồng tôi vẫn chưa về, dù đã trễ hơn hai tiếng so với giờ tan sở của anh. Sốt ruột, tôi gọi điện thoại cho chồng, nhưng máy của anh tắt lịm. Đang thất vọng thì có tiếng gõ cửa, tôi vui như sáo vì ngỡ chồng đã về, nhưng thực ra đó là nhân viên của công ty chuyển phát nhanh đem tới bó hồng 999 đóa và một hộp quà khá sang trọng. Chủ nhân của những món quà này chính là chồng tôi. Sao anh có thể "ném tiền qua cửa sổ" một cách nhẹ nhàng tới vậy? Vài ngày trước, anh vừa đưa tiền cho tôi mua quần áo, giờ lại giở chiêu này, thật lãng phí hết sức.
Quà thì đã nhận mà người chẳng thấy tăm hơi. Cứ vài phút tôi lại bấm điện thoại, nhưng vẫn không có tín hiệu. Anh đi đâu giờ này? Cơm canh, bánh kẹo đã bày biện xong xuôi, chỉ chờ anh về là tưng bừng mở tiệc, vậy mà càng ngóng, tôi càng thấy vô vọng. Thời gian thì trôi chậm như rùa bò, từng khắc từng khắc một. Đợi tới hơn 9h tối, tôi đã kiệt sức. Phải chăng anh ấy đang giỡn mặt tôi, muốn tôi đau khổ trong cái ngày đáng lẽ rất hạnh phúc này. Đúng lúc ấy thì anh gọi về thông báo có việc quan trọng cần bàn với sếp, nên giờ mới xong.
Tôi giục chồng về nhà, nhưng anh khước từ: "Xong việc rồi nhưng còn có bữa tiệc quan trọng, anh không thể vắng mặt. Em cứ ăn cơm đi, đợi anh về rồi vui vẻ sau". Nghe câu ấy, tôi suy sụp hoàn toàn. Sao chồng mình lại trở thành gã đàn ông như vậy? Thời mới yêu, anh luôn coi tôi là báu vật, nâng niu chăm bẵm từng ly từng tí. Vậy mà mới kết hôn hai năm, tình yêu ấy đã nhạt phai đi nhiều. Tới cả ngày sinh nhật vợ, anh cũng chẳng đoái hoài, chỉ vùi đầu vào công việc. Dù có quà, nhưng người thì biền biệt tận đâu, ngày vui cũng chẳng còn ý nghĩa.
Mãi tới 12h đêm, chồng tôi mới mò về, người đầy mồ hôi, miệng nói nhảm nhí, chân đi xiêu vẹo, phải nhờ vài đồng nghiệp dìu vào. Vừa bước tới cửa, anh đã rối rít xin lỗi vợ. Tiễn mấy đồng nghiệp của anh ra về, tôi vội vàng đỡ chồng vào ghế rồi rót nước cho uống. Chỉ trong chốc lát, anh đã ngày khò trên sofa. Không đành lòng để chồng ngủ ngoài phòng khách, tôi cố cõng anh vào giường, cởi đồ bẩn cho anh dễ ngủ. Nhưng cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tôi muốn ói tại trận. Chồng tôi vẫn đeo nguyên chiếc bao cao su còn nhớp nhúa vết tích của trận "mây mưa" về nhà. Thì ra, hú hý với gái là công việc quan trọng mà anh dành cả buổi tối để làm. Nhưng cái thói "ăn vụng không biết chùi mép" thật đáng khinh, ngay cả bao cao su vừa xài anh vẫn mặc nguyên về nhà. Liệu tôi có thể làm ngơ chuyện này để chung sống cùng anh, để ngậm đắng nuốt cay làm một người dâu hiền vợ thảo? Đàn ông sao ghê tởm, sao dễ phụ bạc tới vậy?
Lời tư vân:
Rất cảm thông với hoàn cảnh mà bạn đang gặp phải. Trong cuộc sống, chuyện bắt quả tang chồng ngoại tình nhiều vô kể, nhưng tình huống mà bạn nhận ra mình bị cắm sừng lại vô cùng oái oăm. Đừng cố nín nhịn, đừng giấu nỗi uất ức trong lòng, hãy đối diện thẳng thắn với chồng và hỏi rõ anh ta mọi chuyện. Nếu trái tim anh ta thực sự không còn dành cho bạn, hãy dứt khoát chia tay để kiếm tìm một hạnh phúc mới. Các bạn mới chỉ kết hôn hai năm, chưa con cái để phải ràng buộc nhiều thứ, nếu tình cảm cạn kiệt thì đừng nên níu kéo, chỉ khiến mình thêm đau khổ và thiệt thòi. Chúc bạn sáng suốt trong việc này và nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình.
Theo VNE
Tình yêu của anh giống như cầu vồng... 3 năm của một mối tình mơ hồ. Em nghĩ rằng tiếp theo nhiều năm nữa, em vẫn sẽ yêu thương anh như 3 năm về trước. Trong nốt nhạc cuối cùng của bài ca mùa hạ, em nghĩ về anh. Lại là anh. Mặt trời di chuyển chậm chạp về phía tây thành phố, hoa không nở, nắng vẫn lên và tâm...