Mở món quà sinh nhật mà chồng nửa đêm đưa tới, tôi bật khóc nức nở và hối hận vô cùng
Nửa đêm anh mang quà đến. Tôi giận nên vứt luôn hộp quà vào bàn, nắp hộp mở bung ra. Một chiếc chìa khóa nhỏ rơi ra cùng mảnh giấy nhỏ và rất nhiều hình ảnh…
Đọc tờ giấy, cầm chìa khóa nhà trên tay rồi xem những ảnh chụp ngôi nhà mà tôi khóc lúc nào không hay. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi yêu anh, ai cũng lắc đầu thở dài. Nhà anh không chỉ nghèo mà còn đông anh chị em. Tính anh thì quá cẩn thận và có phần keo kiệt. Ai cũng nói tôi yêu anh là sai lầm, là tự hại hơn nửa đời còn lại của mình.
Lúc đó tôi chỉ thấy anh hiền lành, chu đáo và biết cách tiêu pha tiết kiệm chứ không phung phí như những gã trai khác. Lương hàng tháng hơn 20 triệu anh dành để chi tiêu trong gia đình, một phần thì dành dụm. Anh rất ít khi mua quần áo mới vì sợ tốn nhiều tiền. Nhưng khi mua sắm cho tôi, anh lại rất thoáng. Tôi cũng không sợ chuyện gia đình anh đông người vì tôi thấy họ rất thật thà, dễ chịu.
Yêu được gần 1 năm thì chúng tôi tổ chức đám cưới. Điều làm tôi bất ngờ nhất là tất cả chi phí cưới hỏi hơn 100 triệu đều do một mình anh cáng đáng. Bố mẹ, anh chị anh chỉ cho thêm một ít làm vốn. Tôi hỏi tiền ở đâu anh có thì anh trả lời rất thật: “Anh đi làm để dành hàng tháng đều tiết kiệm gửi vào ngân hàng. Mình cưới vợ cho mình chứ cho ai mà bắt bố mẹ phải lo lắng. Bố mẹ đã nuôi anh đến thế này rồi thì anh phải tự lo cho cuộc sống của anh thôi”. Tôi đã rất xúc động khi nghe anh nói thế.
Cũng vì chuyện nhà cửa mà chúng tôi xích mích nhiều lần. (Ảnh minh họa)
Cưới về tôi ở nhà chồng. Lúc này tôi mới cảm nhận được sự bất tiện khi người nhà quá đông. Tôi không thể tự do muốn ăn gì thì ăn. Khi nào thèm quá thì tôi lại phải rủ chồng ra quán ăn cho đỡ bị dị nghị. Nhà chật người đông nên ngay cả chuyện vợ chồng tôi cũng khó khăn. Chúng tôi phải hành động nhẹ nhàng hoặc lâu lâu lại ra nhà nghỉ cho thoải mái. Tôi thường xuyên nói với chồng về mơ ước có một căn nhà riêng, nhỏ thôi nhưng thoải mái là được.
Vậy mà đến khi con 2 tuổi, tôi vẫn chưa thể có được điều ước đó. Nhà nhỏ, chật khiến mọi sinh hoạt của mẹ con tôi diễn ra rất hạn hẹp và khó khăn. Nhiều lần tôi đòi ra riêng nhưng chồng tôi đều không đồng ý với thái độ khó chịu. Cũng vì chuyện nhà cửa mà chúng tôi xích mích nhiều lần.
Video đang HOT
Không chỉ thế chồng tôi ngày càng bộc lộ rõ tính keo kiệt. Lương hàng tháng của anh giờ hơn 30 triệu nhưng anh chỉ đưa tôi 7 triệu lo cơm nước, sữa cho con. Thiếu thì tôi tự lấy lương tôi để bù vào. Tôi hỏi thêm là bị anh nạt nộ hoặc nhăn nhó ngay. Chính tôi cũng không biết số tiền còn lại anh làm gì, cho ai?
Anh làm ngày làm đêm chẳng dành cho mẹ con tôi khoảng thời gian trống nào. Tôi muốn anh đưa đi chơi, đi siêu thị đều nhận được câu trả lời là “Anh bận làm/ Anh tăng ca…” khiến tôi phát chán.
Tuần trước chúng tôi cãi nhau một trận lớn. Con sốt cả đêm nhưng anh vẫn không về đưa bé đi viện. Tôi đành phải nhờ anh chồng đưa đi. Dù đã báo tin nhưng tới sáng hôm sau anh mới chạy tới. Vội vã nhìn con được một tí anh lại đi ngay. Nhìn anh đi, tôi tức giận đến trào nước mắt. Sau khi xuất viện, tôi đưa thẳng con về ngoại mà không hề nói năng với chồng. Tôi còn làm đơn và định sẽ nộp luôn mà không cần chồng kí.
Thế mà gần nửa đêm hôm qua, chồng tôi đến. Anh buồn buồn đưa cho tôi hộp quà nhỏ bảo chúc mừng sinh nhật tôi, anh ôm con một lúc rồi về. Tôi giận nên vứt luôn hộp quà vào bàn. Hộp quà mở bung ra. Một chiếc chìa khóa nhỏ rơi ra cùng mảnh giấy nhỏ và rất nhiều hình ảnh.
“Cuối cùng anh đã làm được điều em mong ước. Nhưng anh không hề biết rằng vì nó, anh lại làm tổn thương em nhiều đến vậy. Nhà anh đã mua, chỉ chờ em về để làm sổ đỏ. Anh làm tất cả chỉ để mang lại cuộc sống tốt nhất cho em và con mà thôi”.
Đọc tờ giấy, cầm chìa khóa nhà trên tay rồi xem những ảnh chụp ngôi nhà mà tôi khóc lúc nào không hay. Hình ảnh anh làm ngày làm đêm lại hiện về trong đầu tôi. Suốt mấy năm nay anh tiết kiệm chưa từng mua một bộ đồ mới hay đi ăn một món gì đó ngon lành. Hóa ra tất cả tiền anh đều giành cho căn nhà này. Ngày mai tôi sẽ bế con về, sẽ nói cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã hy sinh cho tôi và con.
Theo Afamily
Món quà 1/6 chồng tặng con khiến tôi bật khóc nức nở và không còn muốn ly hôn nữa
Tôi ở nhà dọn dẹp một hồi rồi lên giường thì tình cờ thấy cái gì cộm cộm dưới gối phía chồng vẫn nằm. Một gói quà, lẽ nào anh mua quà tặng người yêu giấu ở đây sao. Nghi ngờ tôi bóc ra xem...
Tôi và chồng kết hôn được 6 năm và cuộc sống không quá đầy đủ về vật chất nhưng nói chung là tôi bằng lòng với nó. Tôi biết trước khi đến với tôi chồng đã từng yêu người phụ nữ khác 3 năm trời nhưng sau đó họ quyết định chia tay vì cô ấy gặp người khác khá giả hơn chồng tôi.
Vợ chồng không tránh được những lần cơm không lành canh không ngọt nhưng chưa bao giờ tôi lôi chuyện người yêu cũ của chồng ra để đay nghiến. Chồng tôi tính cũng ôn hòa, anh cũng chẳng muốn đôi co nên lần nào anh cũng là người nhịn trước, bức bối quá thì anh lên phòng làm việc đóng chặt cửa lại. Mấy tiếng sau xuống lại anh anh, em em bình thường.
Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi đi cho tới dịp Tết nguyên đán vừa rồi thì xảy ra chuyện. Mùng 4 Tết chồng tôi đi họp lớp cấp 3 và sau đó bạn bè trong lớp anh có up ảnh lên facebook. Dưới những tấm ảnh ấy có người còn comment: "Suýt chút nữa lớp mình có một đôi đẹp, tiếc thật".
" Sao phải tiếc chứ, thích là nhích thôi chứ có gì đâu". (Ảnh minh họa)
Tất nhiên tôi biết ý họ nói đôi đẹp đó là ai rồi, vì người yêu cũ cũng chính là bạn học cùng lớp với chồng tôi. Tất nhiên tôi sẽ chẳng ghen nếu như chồng tôi không comment lại: "Sao phải tiếc chứ, thích là nhích thôi chứ có gì đâu".
Hôm ấy về tôi tra khảo chồng thì anh một mực nói rằng đó chỉ là những lời nói đùa bạn bè với nhau chứ anh chẳng có ý gì cả. Mà hồi đó lớp anh đâu phải chỉ có mình anh và cô ấy yêu nhau, còn có 2 đôi nữa cũng thế cơ. Có đôi chuẩn bị cưới rồi mà vẫn hoãn, biết đâu cậu ta nói tới đôi đó.
Tuy nhiên chồng càng cố gắng giải thích thì tôi càng cho rằng anh không thành thật. Tình cũ không rủ cũng tới, người ta nói chẳng sai bao giờ. Vợ chồng tôi từ đó bắt đầu nảy sinh những mâu thuẫn, vọ chồng lục đục liên tục.
Có dạo về nhà thấy tôi lúc nào cũng đá thúng đụng nia, mắng con chồng chán nản bỏ ra ngoài uống rượu với đám bạn. Tôi gọi điện bảo về thì anh bảo ngồi với bạn thêm lúc nữa, lát anh về. 11 giờ đêm anh về trong tình trạng say khướt, tôi phải dìu mới vào giường được. Bạn anh cũng gọi điện nói anh uống rượu với anh ấy để tôi yên tâm.
Bình thường tôi chẳng bao giờ có thói quen kiểm tra điện thoại của chồng đâu nhưng hôm ấy chả hiểu sao tôi lại mò vào xem. Để rồi choáng váng khi thấy có cuộc gọi đến của người yêu cũ của chồng vừa mới hồi tối. Tôi điên loạn gào thét lôi chồng dậy hỏi tội. Anh nói trong cơn say, cô ấy gọi hỏi số của anh H (bạn cùng lớp) thôi và anh đã nhắn tin cho cô ấy rồi. Lần nào chồng cũng có lý do chính đáng thế nhưng nỗi nghi ngờ trong tôi ngày càng lớn dần.
Một dạo chán quá tôi đưa con về ngoại chơi cả tuần mặc chồng ở lại thành phố. Tôi biết nếu anh đã muốn nối lại với cô ấy thì tôi có cấm cũng không được. Mà cô ấy giờ cũng đã ly dị chồng, đâu có gì vướng mắc cơ chứ. Tôi đoán thế nào mẹ con tôi về quê họ cũng sẽ gặp nhau, nếu thế thì tôi cũng mặc kệ.
Hết kì nghỉ trở lại thành phố, vợ chồng tôi vẫn trong tình cảnh mặt trăng mặt trời. Đêm đến mỗi người ôm một gối ngủ. Tôi đã nghĩ tới chuyện ly hôn. Rồi cách đây hơn một tháng chẳng may chồng tôi bị tai nạn xe máy. Anh bị gãy chân phải bó bột, hôm chồng tôi ở viện bạn bè anh vào thăm nhiều, tất nhiên có cả người yêu cũ.
Cô ấy chẳng đi chung với đám bạn mà lại đi một mình mới lạ. Tiếc là lúc tôi vào thì cô ấy đã về nên không bắt được quả tang. Chỉ nghe cô em gái chồng nói lại là có chị H. bạn anh Hùng vừa vào thăm có gói quà. Tôi có hỏi có thấy họ nói chuyện gì với nhau không thì cô em gái chồng bảo: "Bạn em gọi điện nên em cũng ra ngoài nghe máy, em cũng chả rõ".
Tiếc là lúc tôi vào thì cô ấy đã về nên không bắt được quả tang. (Ảnh minh họa)
Chính cái chuyện người yêu cũ của anh tới khiến tôi lại càng nóng bừng trong người. Thế này thì hết đường chối cãi, nhưng chồng lại chẳng nhắc gì tới chuyện ấy. Chỉ tới khi tôi hỏi anh mới ậm ừ bảo: "Đúng là H có vào nhưng anh nghĩ có giải thích em cũng chẳng tin nên anh chẳng muốn nói".
Lúc đó có cảm giác như chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho chuyện ly hôn rồi. Ai cũng cho suy nghĩ của mình là đúng, chẳng ai chịu hiểu cho ai. Tôi vẫn chăm sóc chồng như bình thường nhưng nghĩ sẽ chẳng ở bên nhau được lâu nữa.
Biết tôi bận bịu vừa con nhỏ vừa công việc nên dù chân bó bột anh cũng cố gắng tự làm mọi việc, hầu như tôi cũng chẳng phải giúp anh nhiều. Tôi cũng từng bóng gió nói với anh về chuyện ly hôn, anh cũng không tỏ ra bất ngờ kiểu như chấp nhận vậy.
Rồi cho tới ngày hôm qua, trường con gái tổ chức tết thiếu nhi cho các con. Tôi bận về muộn nên bảo chồng tới trường sớm với con gái. Chân anh cũng đã đi xe được rồi. Tối con lại nhõng nhẽo đòi bố đưa ra công viên, tôi bảo con ở nhà cho bố nghỉ nhưng con bé cứ đòi bố đưa đi. Anh chiều con nên vẫn tập tễnh dắt con bé đi.
Tôi ỏ nhà dọn dẹp một hồi rồi lên giường thì tình cờ thấy cái gì cộm cộm dưới gối phía chồng vẫn nằm. Một gói quà, lẽ nào anh mua quà tặng người yêu giấu ở đây sao. Nghi ngờ tôi bóc ra xem thì ra là món quà chồng mua tặng con gái dịp 1/6.
Một sợi dây chuyền bạc kèm tờ thiệp nhỏ xinh xắn. "Con gái bố chưa đọc được nhưng rồi một ngày con sẽ biết đọc. Bố chỉ mong rằng khi con đọc được tấm thiệp này thì cả gia đình mình vẫn hạnh phúc bên nhau và mãi mãi ở bên nhau. Bố yêu con và mẹ rất nhiều và chưa bao giờ từng hết yêu hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời của bố".
Chị đọc mà nước mắt chảy không ngừng. Có lẽ nào chị đã hiểu sai về chồng mình ư? Đúng lúc đó điện thoại chị có cuộc gọi đến, chị bắt máy: "Alo, Mai à chị là chị H bạn anh Hùng đây, chị gọi điện muốn nói rõ chuyện một lần để em hiểu. Chị không muốn em hiểu lầm mà ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình em...".
Cuộc điện thoại kết thúc cũng là lúc chồng chị đưa con về nhà. Chị ào ra đón chồng con, chồng chị thấy vợ mỉm cười rất tươi thì anh cũng vui mừng không kém. Đêm ấy chị ôm chặt chồng vào lòng thủ thỉ: "Chị H gọi điện cho em rồi, em cũng đọc được tấm thiệp anh viết cho con. Mình đừng bao giờ rời xa nhau anh nhé". "Ừ, cả nhà mình sẽ không bao giờ rời xa nhau em à. Anh hứa đấy".
Theo Một Thế Giới
Chỉ cần vài chiêu tôi đã kéo được chồng từ chỗ cô nhân tình và con riêng về với mình Nhìn vào mắt anh tôi cảm giác những lời nói của anh rất thực, tôi ôm anh khóc nức nở vì hạnh phúc, cuối cùng anh cũng chịu dứt ra khổi cô nhân tình và con riêng thừa nhận tôi là vợ. Ảnh minh họa Để mối quan hệ bạn hàng khăng khít hơn nên hai gia đình hứa hẹn làm thông gia...