Mờ mắt vì tiền, tôi đã bán rẻ cả tuổi thanh xuân
Mờ mắt vì tiền, tôi dùng nhan sắc và thanh xuân của mình để trở thành nhân tình của người khác. Và tôi đã phải nhận cái kết đắng cay…
Đêm khuya, trên chiếc giường cao cấp vẫn phẳng phiu không một nếp nhăn. Tôi lặng lẽ ngồi bên cửa sổ cùng ly rượu đỏ. Ngoài kia, ánh đèn neon chiếu sáng mọi con đường, tô vẽ lên cuộc sống về đêm của mọi tầng lớp.
Có những người vẫn mải mê cuộc sống mưu sinh, mặc kệ đêm đen sương giá. Có những người vội vã trở về bên mái ấm gia đình sau một ngày dài mệt mỏi. Cũng lại có những người, đêm đêm với những cuộc vui dài bên rượu ngon và gái đẹp. Như anh, một Tổng giám đốc giàu có, phong độ.
Đêm nay, anh lại không về. Mà cũng chẳng thể nói là &’về” được. Nói đêm nay anh không “đến” thì đúng hơn. Bởi ngôi nhà này, với cả anh và tôi, đều không phải là “nhà”. Nhà của anh có vợ đẹp con ngoan, còn đây, chỉ là nơi anh nuôi cô nhân tình xinh đẹp là tôi.
Phải. Tôi cặp bồ với người đàn ông đã có gia đình. Chẳng sao cả, anh ta có tiền, còn tôi có nhan sắc và tuổi trẻ. Tôi cần tiền cho những thú vui của mình. Còn anh cần gái đẹp cho những bữa tiệc xa hoa và những cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng. Chúng tôi cho đi điều mình có, nhận lại thứ mình cần, trao đổi ngang giá mà thôi.
Video đang HOT
Đó là những gì mà tôi của tuổi trẻ suy nghĩ. Tôi lựa chọn làm bồ của một người đã có vợ, chứ không chấp nhận bất kể người đàn ông tốt nào khác. Anh ta có thể cho tôi một cuộc sống xa hoa mà những người khác không làm được.
Tuổi trẻ! Tôi đã đánh rơi tuổi trẻ bên những điệu nhảy cuồng nhiệt nơi quán bar, vũ trường. Thanh xuân của tôi tràn ngập hương vị của rượu bia và khói thuốc. Tấm bằng đại học danh giá của cô gái tài năng bị nhét vào góc nào chẳng biết. Nó không còn là niềm tự hào của tôi. Có chăng cũng chỉ là một thứ trang trí thừa thãi để anh giới thiệu với người xung quanh về chiếc bình hoa xinh đẹp tôi đây. Tôi không yêu anh. Mà anh thì cũng không thừa tình cảm dành cho tôi một chút yêu thương nào. Dẫu rằng mỗi lần khi xuất hiện trên bàn nhậu, chúng tôi là một cặp, một cặp nhân tình. Nhân tình chứ không phải tình nhân.
Ly rượu vang từng ngọt lịm nơi đầu lưỡi sao giờ đắng ngắt. Tôi giơ tay đập tan chiếc ly xuống sàn. Những mảnh vụn thủy tinh vung vãi khắp nền nhà. Tôi nặng nề lê lết tấm thân mỏi mệt trở về giường. Mặc cho hai bàn chân nhòa theo màu rượu đỏ. Tôi không đau. Tôi cũng đánh mất cả nỗi đau của mình cho những cuộc thác loạn, những lần “bay” tới bến hay những tranh đấu vụ lợi của cuộc chơi tình ái cả rồi.
Thời tuổi trẻ ngông dại trôi qua trong vội vã. Giờ tôi đã qua tuổi ba mươi. Nhan sắc vẫn còn, nhưng đóa hoa xinh tươi nào chẳng có ngày tàn phai. Tôi cũng vậy. Những cuộc vui thâu đêm anh không thường mang theo tôi. Thay vào đó là những cô gái trẻ đến từ những ngôi “nhà” khác.
Ba mươi tuổi, tôi nhận ra mình chẳng có gì trong tay. Không gia đình, không con cái, không bạn bè, không sự nghiệp. Còn đọng lại sau cả một chặng hành trình lầm đường lạc lối là tuổi già và sự cô đơn.
Đây là cái giá mà tôi phải trả. Một cái giá đắt cho việc bán rẻ thanh xuân. Liệu giờ đây tôi bắt đầu làm lại có quá muộn hay không!
Theo Emdep
Mình ly hôn thôi anh, em không muốn dùng chung chồng
Vợ chồng mà sống khổ đau như thế này, thì kết thúc đi anh! Đừng để những tháng ngày bên nhau trở thành dằn vặt, ám ảnh...
Anh à, chúng ta dừng lại nhé! Những ngày tháng qua đi như thế chỉ làm tốn thời gian của hai ta mà lại chẳng có ý nghĩa gì. Dù thế nào em cũng đã rất cố gắng để giữ lại một gia đình hoàn hảo cho mình và con, nhưng em phải xin lỗi con, xin lỗi bản thân mình vì đến bây giờ thật sự em đã không thể cố gắng được nữa. Em thấy mình mệt mỏi, chông chênh lắm. Em thấy mình sắp đuối nhưng chẳng với được cọc. Anh à, mình buông tay anh nhé! Em đã quá tự tin vào mình, em đã sai rồi khi ngày nào cũng đánh lừa bản thân mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, tất cả đều ổn. Em sai rồi khi cứ tự mình gieo thêm hi vọng cho mình, em sai rồi phải không anh?
Từ ngày ta quen nhau là lúc anh mất tất cả, đến bây giờ anh vẫn chưa có gì cả. Có phải anh đã lấy em vì sự biết ơn bên anh khi ấy không anh? Có phải anh lấy em không phải vì tình yêu nên giờ anh mới không quan tâm tới suy nghĩ và cảm nhận của người chung chăn gối với anh như thế! Em thật sự đã rất đau khi anh lại quên mất có em trên đời này, anh quên mất em vẫn chờ anh ở nhà, quên mất những lời anh đã nói và hứa với em, anh thực sự đã quên hết rồi... Em có thể chấp nhận chồng đi nhậu nhẹt với bạn bè bên ngoài nhưng làm sao em có thể chấp nhận việc chồng mình lại cùng những cô gái khác vui thú bên ngoài mặc kệ mình trong giông bão như thế!
Hết lần này đến lần khác, em cho anh cơ hội, cơ hội làm chồng, làm bố của con em. Có phải em đã sai rồi? Có phải em càng cứ tha thứ và cho anh cơ hội thì anh lại càng cho phép mình được sai, được phản bội, được mặc kệ nỗi đau của em?
Anh à, mình dừng lại thôi. Thời gian qua bao cay đắng em đã chịu, bao nhiêu khổ cực em đã rất cố gắng để chúng ta là một gia đình nhưng sao mọi thứ cứ đi xa dần, xa dần. Em đã cố gắng nhiều mà sao ông trời vẫn bắt em không ngừng khổ tâm, suy nghĩ. Hay là em chưa đủ tốt, hả anh?
Càng đau khổ nhiều có nghĩa là em rất yêu anh, càng muốn anh thay đổi và càng mong anh hiểu vì anh em đã buồn như thế nào, thì anh càng sai chồng sai... Người ta nói nếu còn yêu nhau thì sẽ về với nhau, còn nợ nhau thì sẽ còn bên nhau. Có phải chúng ta đã hết yêu và cũng không còn nợ, nên chúng ta không còn cơ hội nào nữa.
Em đã bỏ qua nhiều người tốt chỉ để đến với anh. Em đã hi sinh tuổi thanh xuân ngắn ngủi để sinh cho anh một đứa con, em đã từng bỏ qua tất cả để đi cùng anh, em đã từng vì anh nhiều như thế... Đông lạnh về rồi, em nhớ quá anh à, trước kia anh hay ôm em vào lòng khi trời lạnh, nhớ những ngày không phải suy nghĩ gì, mà chỉ ôm anh ngủ một giấc với em là đủ. Em nhớ những ngày anh nằm bên em nghe em nói đủ thứ chuyện không đầu không cuối mà không thấy phiền, em thấy nhớ những ngày ấy quá...
Anh à, có phải khi thời gian qua đi, người ta ở bên nhau dần trở nên thay đổi, càng làm đau nhau phải không? Em buông tay đây anh... Em thà một mình nuôi con, còn hơn là chung chồng với đàn bà khác!
Theo Emdep
Tình yêu đâu thể nào nói đáng hay không? Điều nuối tiếc nhất trên thế gian này với em là chuyện của chúng mình. Em đã từng dành cả thanh xuân tươi đẹp của mình để yêu anh... Vì đã từng yêu! Có nhiều lúc, tự hỏi hình như ta đã từng yêu rất lâu, rất đậm sâu, để rồi đến khi chia tay, lại chẳng thể nói với nhau một câu,...