Mò mẫm đi tìm cuộc sống thú vị
Cách đây 2 tháng tôi từng viết bài: “ Sao chẳng ai yêu tôi” và nhận được nhiều chia sẻ, góp ý.
Hôm nay tôi viết bài này để kể rõ hơn hoàn cảnh. Tôi đang sinh sống và làm việc dài hạn tại nước ngoài. Tôi hiện tại có rất ít bạn, muốn kết thêm bạn để cuộc sống phong phú hơn nhưng thực sự không biết làm thế nào. Đồng nghiệp của tôi đa phần là người có gia đình. Kết thúc công việc, họ vội vàng về với gia đình chứ gần như không đi ăn tối hay đi hát sau giờ làm. Tôi cũng nói chuyện với một vài nữ đồng nghiệp trẻ, độc thân một cách vui vẻ trong giờ làm. Có lẽ do sự khác biệt văn hóa, tôi không biết cách để kết thân với họ, trở thành bạn bè sau giờ làm việc.
Tôi từng thử tham gia các nhóm chat của người Việt tại đây mà cũng không thể tìm một người bạn nào. Trong lúc tôi làm việc, các bạn nói chuyện, đến khi tôi có thời gian rảnh thì thực sự không hiểu các bạn đang nói gì nữa. Khi tôi cố gắng tham gia đoạn hội thoại, tôi cũng không tìm được chủ đề mà các bạn quan tâm, tôi luôn lạc lõng trong nhóm chat rồi quyết định rút lui.
Tôi thực sự hâm mộ một vài người bạn khi họ nói nếu có tiền nhiều hơn sẽ đi du lịch, mua túi hàng hiệu, ít nhất họ có mục tiêu dù đó chỉ là mục tiêu vật chất. Còn tôi không biết mình muốn gì, thích gì, luôn cảm thấy bức bối như bị nhốt trong chính cảm xúc của mình. Tôi muốn la hét, đập phá nhưng cuối cùng chẳng làm gì cả. Nếu thích một chuyến du lịch, một món hàng hiệu chẳng hạn, tôi sẽ vui vẻ chi trả để bản thân được hạnh phúc, có điều tôi lại chẳng thích điều gì, chẳng biết lấy gì làm động lực cố gắng.
Trong bài viết trước, do chưa nói rõ nên có một vài bạn cho rằng tôi muốn có người yêu để dựa dẫm, có lẽ điều này đúng về mặt tinh thần. Tôi luôn sống tự lập trong cả cuộc sống và công việc, có khả năng tự học nhưng mỗi ngày thấy một cô gái khác được người yêu giảng giải, chỉ bảo, tôi có chút chạnh lòng và thấy mình thật thất bại. Có lúc tôi cô đơn đến muốn bật khóc nhưng lại không dám, tôi sợ người khác biết mình khóc vì điều gì, biết nội tâm tôi xấu xí ra sao.
Tôi thực sự cảm thấy lạc lối, mò mẫm tìm lối thoát để cuộc sống thú vị hơn, để tìm được bạn bè và người thương mình. Có rất nhiều bình luận trước nói tôi phải lạc quan, thú vị, có tâm bình yên nhưng 2 tháng qua tôi loay hoay tìm cách trong vô vọng. Tôi rất mong có ai đó từng trải qua những cảm xúc này hoặc đã có nhiều kinh nghiệm sống, chỉ giúp phải làm gì để có thể kết bạn ở nước ngoài cũng như để cuộc sống bớt nhàm chán. Hy vọng độc giả có thể gợi ý cho tôi một vài quyển sách hay, một vài thú vui để bản thân tham gia khi sống xa Việt Nam. Tôi cũng biết cách nói chuyện của mình nhàm chán, hy vọng có ai đó đọc bài viết này, nhận ra văn phong của tôi không phù hợp ở điểm nào để tôi có thể cải thiện, dễ dàng hòa hợp với các hội nhóm. Xin chân thành cảm ơn.
Anh đừng quá gia trưởng và khó tính nhé
Em sinh ra và lớn lên ở quê lúa, nhưng học tập và làm việc ở Sài Gòn gần 10 năm.
Quay đi quay lại lũ bạn đã chồng con gần hết, em thì vẫn một mình lạc lõng giữa Sài Gòn. Nếu không nhanh tìm được anh, bố mẹ sẽ bắt em về quê mất.
Em xin tự giới thiệu về bản thân một chút: năm nay 28 tuổi, hiện tại làm nhân viên văn phòng cho một công ty về thực phẩm của Hàn, tính tính vui vẻ, hòa đồng, thích những điều mới mẻ và không ngại thay đổi.
Nếu anh thích thể thao, mê bóng đá, em có thể cùng anh cổ vũ cho đội bóng mà anh yêu thích. Mong anh trưởng thành, chín chắn hơn em một cái đầu cả về nghĩa đen và nghĩa bóng. Em sẽ lắng nghe anh chia sẻ mọi điều thú vị trong cuộc sống. Anh đừng gia trưởng và khó tính quá nhé. Nếu anh cùng quê miền Bắc, vào Sài Gòn lập nghiệp thì càng tốt, nếu không cũng không sao.
Anh đừng trốn em kỹ quá. Mong sớm tìm được anh.
Em vẽ đường rồi, 'hươu' có chạy không Em vui vẻ, hoạt bát, yêu ghét rõ ràng, sống không quá nguyên tắc, hiện làm việc tại Hà Nội. Chào anh - người mà có lẽ em chưa hề quen biết. Vậy là sắp hết năm 2020 rồi mà vẫn chưa làm được việc gì cả, thấm thoát 27 năm rồi, cái tuổi bánh tẻ ẩm ương. Chúng bạn hầu như lập...