“Mộ đom đóm”: Bi kịch thấm đẫm nước mắt
“Tại sao những con đom đóm lại phải chế.t quá sớm như vậy?” – Câu hỏi của bé Setsuko khiến người xem cảm thấy xó.t x.a, day dứt.
Những bộ phim của đạo diễn Isao Takahata không theo các yếu tố tưởng tượng như nhiều phim hoạt hình Nhật khác, mà có yếu tố hiện thực rất cao. Trong số những phim của Takahata, nổi tiếng nhất là Grave of the Fireflies (tạm dịch Mộ đom đóm – hãng phim Studio Ghibli). Bộ phim thậm chí được nhiều người đán.h giá là một trong những phim hoạt hình hay nhất mọi thời đại.
Trong những tháng cuối cùng của cuộc Chiến tranh Thế giới lần thứ hai, khu phố của hai anh em Seita và Setsuko bị né.m bo.m. Những quả bom cháy không chỉ đốt trụi nhà cửa, mà còn khiến hai đứ.a tr.ẻ mất luôn cả người mẹ, trong khi đó hoàn toàn không có tin tức gì về người cha.
Bộ phim không có kịch tính, cũng không có cao trào, mà trôi chầm chậm dưới góc nhìn của người anh. Thật ra ngay từ đầu phim Seita đã chế.t, nên chính xác phải nói là bộ phim diễn tiến theo lời kể của linh hồn Seita. Qua ký ức linh hồn Seita, bộ phim tái hiện lại hình ảnh những ngày cuối cùng trong cuộc đời hai anh em.
Kể từ sau vụ né.m bo.m, Seita và Setsuko phải đến nương nhờ một người cô họ hàng xa. Trong thời buổi khó khăn, người cô này rất khó chịu với hai anh em. Vì tự ái, cả hai đã dọn ra sống trong một căn hầm tránh bom bỏ hoang. Hai đứ.a tr.ẻ cuối cùng đã không chống chọi lại được sự khắc nghiệt của cuộc sống trong chiến tranh. Em gái nhỏ Setsuko chế.t vì tiêu chảy và suy dinh dưỡng. Vài tuần sau, đến lượt người anh Seita cũng ra đi, khép lại một trong những cái kết buồn nhất cho một bộ phim hoạt hình.
Giữa khung cảnh tăm tối như vậy, bộ phim khiến khán giả rơi nước mắt vì tình cảm anh em giữa Seita và Setsuko.
Là một con người đầy kiêu hãnh và tự trọng, thế nhưng vì đứa em gái vừa đói vừa bệnh, Seita mặc kệ danh dự của mình để trở thành một tên trộm cắp, hòng mang về những đồ ăn tốt hơn là những con ếch họ ăn thường ngày. Nhìn cảnh khi ăn trộm được vài món đồ, Seita sung sướng cười vang và lẩm bẩm “sắp có đồ ăn ngon cho Setsuko”, người xem không khỏi ngậm ngùi.
Tình cảm của Setsuko dành cho anh trai còn cảm động hơn nữa. Seita đi ăn trộm bị người ta bắt và đán.h đậ.p. Em gái Setsuko mới bốn tuổ.i lại đang yếu ớt vì bị tiêu chảy, nhưng không hề nghĩ đến bản thân, cô bé hỏi anh trai có cần đến bác sĩ hay không. Lời an ủi chân thành của cô bé khiến Seita xúc động ôm lấy Setsuko. Sự tủ.i nhụ.c biến thành nỗi đớ.n đa.u, nhưng tình thương yêu to lớn vẫn không ngăn nổi những giọt nước mắt lăn trào, trong nỗi tuyệ.t vọn.g của cái chế.t gần kề.
Nhịp điệu phim chậm rãi, xen kẽ với âm nhạc buồn da diết, người xem cảm nhận được đây là một cuộc hành trình buồn dẫn đến một cái chế.t được báo trước. Nhưng điểm xuyết trong phim vẫn có những khoảnh khắc vui vẻ đẹp đẽ của hai anh em. Chỉ có điều, những niềm vui trong phim chủ yếu đến từ sự ngây thơ và vô tư của hai anh em, nhất là từ phía bé Setsuko, chứ không phải từ sự sáng sủa của thực tại. Cho nên những niềm vui ấy quá ngắn ngủi, quá mong manh và tạm thời: Vừa mới chạy nhảy vui đùa trên bãi biển, lúc sau đã bắt gặp một xá.c chế.t. Vừa cùng nhau bắt đom đóm, lúc sau đã phải nhìn miếng cơm cháy người cô đang gỡ mà thèm khát. Vừa mới dùng đom đóm thắp sáng ban đêm thì sáng hôm sau đã phải đào mộ chôn chính lũ đom đóm ấy.
“Tại sao những con đom đóm lại phải chế.t quá sớm như vậy?” – Câu hỏi của bé Setsuko khiến người xem cảm thấy xó.t x.a, day dứt. Tại sao những điều tốt đẹp lại thường ngắn ngủi như vậy? Đó hẳn không chỉ là nỗi buồn riêng của bé Setsuko.
Video đang HOT
Như những con đom đóm đẹp đẽ, cái chế.t đầy bi kịch của hai đứ.a tr.ẻ bơ vơ giữa thời đại chiến tranh cũng trở nên nhỏ nhoi, bởi chìm nghỉm giữa muôn vàn nỗi đa.u đớ.n khác của con người. Mặc dù vậy, không thể nói hai anh em đã chế.t bởi sự hờ hững vô tâm của mọi người xung quanh.
Trách người cô đã quá độc miệng và cay nghiệt ư? Làm sao trách được khi bà cô trong hoàn cảnh chính chồng con mình cũng thiếu ăn mà còn phải gồng gánh thêm hai đứ.a tr.ẻ “chẳng làm được gì ngoài những rắc rối”. Cũng chẳng trách được người nông dân đã từ chối chia sẻ lương thực cho Seita vì chính ông cũng không có đủ. Ngay cả ông bác sĩ đã khám bệnh cho Setsuko nhưng không hề đề nghị giúp đỡ cũng đâu có thể trách được. Tất cả đều đau khổ, tất cả đều khó khăn, bản tính sinh tồn khiến con người luôn nghĩ đến mình trước hết.
Đó cũng là lẽ tự nhiên mà thôi, như trong truyện ngắn Lão Hạc nhà văn Nam Cao đã viết: “Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất.”
Vậy thì trách ai bây giờ? Seita ư? Đáng lý cậu phải nghe theo lời khuyên của người nông dân:”Hãy nuốt lòng kiêu hãnh vào bụng rồi quay lại xin lỗi người cô.” Có phải sự cứng đầu và lòng tự ái của cậu đã gián tiếp gây ra cái chế.t của chính mình và em gái? Có lẽ là như vậy. Nhưng thật lòng cũng chẳng thể nào trách được Seita. Cậu bé mới chỉ 14 tuổ.i và còn thiếu hiểu biết. Dù việc hai anh em dọn khỏi nhà bà cô chủ yếu do ý Seita, nhưng phần nào đó cũng vì cậu thương em, cậu biết em mình không thích ở nơi đó. Hơn nữa, Seita, vốn không biết cha mình, vốn là sĩ quan Hải quân, đã chế.t trong chiến trận. Cậu vẫn nghĩ đấy chỉ là nơi ở tạm thời trong lúc chờ đợi người cha trở về.
Vậy thì, chỉ có thể trách chiến tranh mà thôi. Đạo diễn Takahata nói rằng ông không có ý định nói về đề tài phản chiến khi làm bộ phim này. Nhưng dưới đôi mắt của người xem, ta vẫn thấy chủ yếu hiện lên là sự tàn khốc của chiến tranh. Nỗi đau chiến tranh không chỉ đến với những người lính trên mặt trận, mà để lại bi kịch cho tất cả những người có liên quan. Nỗi đau ấy cũng không chỉ riêng một bên nào, mà là nỗi đau của tất cả. Thông qua bộ phim ta nhận ra rằng, con người nơi đâu cũng cũng đầy tình yêu và cũng luôn khao khát bình yên, còn chiến tranh ở đâu cũng đầy những đắng cay và bi thương.
Theo Trithuctre
Bật khóc xem "The Way Home"
Bao lâu rồi bạn chưa gọi điện hay về thăm bà của mình? Rất có thể bạn sẽ muốn làm điều đó ngay khi xem xong "The Way Home".
The Way Home không phải là một bộ phim kịch tính, hoàn toàn không có cao trào, tình tiết chậm rãi cũng y như câu chuyện của người già trong phim, thế nhưng đây lại là bộ phim khiến bạn phải cười, phải khóc, và chắc chắn là phải nhớ.
"The Way Home" (2002) trailer
The Way Home mở đầu bằng cảnh mẹ con Sang Woo trên chuyến xe buýt "cà tàng" đi về vùng quê xa xôi hẻo lánh, nơi có căn nhà lụp xụp và bà ngoại 77 tuổ.i đang sống một mình. Ly dị chồng, thất nghiệp, nợ nần chồng chất, mẹ Sang Woo đã buộc phải gửi cậu bé cho bà ngoại chăm nom một thời gian.
Đang quen với cuộc sống thành thị hiện đại, tiện nghi đủ đầy, cậu bé Sang Woo gần như "sốc nặng" khi phải làm quen với cuộc sống ở vùng quê nghèo lạc hậu, tivi thì hỏng, máy chơi điện tử hết pin cũng không tìm được chỗ mua.
Thói chảnh chọe của tr.ẻ e.m thành thị khiến Sang Woo vô cùng hỗn láo và co.i thườn.g bà ngoại. Cậu bé không cho bà đụng vào người vì sợ... bẩn. Khi ăn cơm, Sang Woo cũng ăn đồ mang từ thành thị về chứ không ăn thức ăn bà nấu. Sang Woo cũng hỗn xược gọi bà bằng những biệt danh như bà già ngốc nghếch, đần độn. Chẳng những vậy, cậu cháu hư còn liên tục bày ra những trò nghịch ngợm tai quái để "phá" bà.
Bà ngoại Sang Woo bị câm nên chỉ có thể ra hiệu bằng cử chỉ. Trước những hành động nghịch ngợm vô lễ của cậu cháu, bà vẫn âm thầm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hàng ngày bà đi gánh nước, nấu cơm, giặt đồ, may vá... bằng đôi lưng còng hằn in những dấu vết tảo tần.
Cứ như vậy, bộ phim tái hiện lại cuộc sống của hai bà cháu giữa miền quê hẻo lánh và buồn tẻ, ngày này qua ngày khác trong sự im lặng có phần đáng thương của người bà và thói "ác độc" trẻ thơ của người cháu.
Dù cả phim không nói lấy một câu thoại nào nhưng nhân vật bà ngoại vẫn khiến khán giả xúc động đến nghẹn lời. Bà không thể nói, nhưng những hành động của bà luôn đong đầy tình yêu dành cho cháu. Nhỏ nhặt nhất như việc đắp chăn, kê gối cho cháu ngủ, hay lớn hơn là việc bà vượt trời mưa, đường xa mang mấy thứ đồ quê ra chợ đổi lấy gà vì cháu bảo muốn ăn gà rán Kentucky.
Về phía Sang Woo, các nhà làm phim đã vô cùng tinh tế khi xây dựng nhân vật này theo đúng mô típ một đứ.a tr.ẻ thành thị quen được nuông chiều nên trở thành khó ưa, ích kỷ. Trong nửa đầu phim, tính cách khó ưa của Sang Woo khiến khán giả phải ghét, thậm chí chỉ muốn... đán.h cho nó một trận vì thói hỗn xược. Cuộc sống với bà ngoại dần dần cũng thay đổi tính cách của Sang Woo, nhưng sự thay đổi này cũng được thể hiện rất tinh tế, chân thật chứ không hề khiên cưỡng.
Sự thay đổi ấy cũng đến rất từ tốn, bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt, vừa đáng yêu vừa hài hước như khi Sang Woo đi chạy quần áo lúc trời mưa. Sang Woo đang nằm ngủ thì trời đổ mưa. Nó đã định phớt lờ đám quần áo bà vừa giặt phơi ở trên dây ngoài kia. Thế nhưng phớt lờ không được, nó lồm cồm bò dậy đi cất quần áo.
Ban đầu, nó chỉ định cất quần áo của mình và để mặc quần áo của bà ngoại. Nhưng rồi nửa như áy náy, nửa chẳng yên lòng, nó lại một lần nữa lao ra giữa cơn mưa để cất nốt quần áo của bà. Ai dè vừa cất xong quần áo thì mưa lại tạnh, Sang Woo "khó ưa" một lần nữa mang đám quần áo ra phơi. Phơi xong, vẫn chưa yên lòng, nó còn chỉnh lại đám quần áo trên dây cho đúng thứ tự như bà phơi lúc trước. Chỉ khi trả mọi thứ lại nguyên trạng ban đầu, nó mới hớn hở nở một nụ cười tươi rói...
Nếu là Sang Woo của ngày xưa, hẳn nó đã chẳng thèm bận tâm đến đám quần áo, thậm chí chắc nó còn tỏ ra sung sướng vì mưa làm quần áo ướt để "hành" bà nội phải đi giặt lại. Sự thay đổi của Sang Woo bắt đầu từ nhỏ đến lớn như thế. Thậm chí ngay cả khi đã thay đổi, bản tính ngông nghênh của đứ.a tr.ẻ ấy cũng khiến cho nó khó lòng thừa nhận rằng mình đã thay đổi. Có đôi khi, nó cố gắng hành động cho giống một Sang Woo láo xược, bất cần trước kia, nhưng càng trở nên như vậy thì nó lại càng áy náy, bất an, tội lỗi.
Cuộc sống với bà nội không chỉ thay đổi tính cách của Sang Woo mà còn giúp đứ.a tr.ẻ nhận ra tình cảm của nó với người bà mà trước đó nó đã khin.h r.ẻ. Tình cảm ấy cũng lớn dần lên theo năm tháng và bất chợt vỡ òa vào cái ngày mà Sang Woo phải chia tay bà ngoại để trở về thành phố. Nhưng Sang Woo không phải là đứ.a tr.ẻ dễ bộc lộ tình cảm. Nó xấu hổ. Nó yêu bà nhưng chẳng dám nói, càng chẳng dám thể hiện.
Hành động của thằng bé 7 tuổ.i chia tay bà mà chẳng nói chẳng rằng, leo lên xe rồi lại chạy xuống đưa cho bà tập giấy vẽ; lúc ở trên xe thì nhất quyết không thèm nhìn ra cửa sổ nơi bà ngoại đang gọi nó như muốn nói tạm biệt lần nữa; chỉ đến khi xe lăn bánh mới hốt hoảng chạy lại phía cửa kính rối rít vẫy tay chào bà...
Tất cả những điều ấy giản dị, chân thật, đáng yêu mà cảm động muốn khóc.
The Way Home là một bộ phim của những điều như vậy. Ở đó có một tình yêu lặng thầm mà sâu sắc, có một tình yêu thơ ngây mà xúc động. Và hẳn với nhiều khán giả, bộ phim này sẽ làm bạn nhớ đến bà của mình. Bao lâu rồi bạn chưa gọi điện hay về thăm bà? Rất có thể bạn sẽ muốn làm điều đó ngay khi xem xong phim. Bởi có lẽ bạn cũng biết rằng, thời gian của người già không là mãi mãi...
"The Way Home" cũng là bộ phim điện ảnh đầu tay của mỹ nam Yoo Seung Ho. Anh vào vai diễn cậu bé Sang Woo trong phim khi mới lên 9 tuổ.i.
Theo Trí Thức Trẻ
"Time" - Tình yêu có bao giờ là đủ? Tình yêu hóa ra cũng có điểm tương đồng với vật chất, không bao giờ đủ để thỏa mãn lòng tham của người đời. Khi xem xong Time của Kim Ki Duk, tôi tự nảy ra một câu hỏi cho bản thân mình, rằng "Tình yêu có bao giờ đủ không?". Câu trả lời có lẽ là không. Tình yêu xét đến cùng...