Mở điện thoại anh… bật khóc sau khi đã lỡ lấy chồng!
Ba năm trước anh đi du học nước ngoài, anh mong cô hãy đợi anh. Ba năm sau anh quay về, cô đã là vợ của người ta.
Một lần gặp lại, cô đã mở điện thoại anh ra và bật khóc… một sự thật đau lòng!
Họ đã từng có khoảng thời gian yêu đương rất sâu đậm, chỉ là lúc đó anh quyết định đi du học, muốn cô hãy đợi anh 3 năm, sau khi quay trở về nước nhất định sẽ lấy cô làm vợ.
Sau khi anh đi, bởi vì đặc tính yêu cầu của công việc, nên anh không có thời gian trò chuyện cùng cô, cô rất nhớ anh, nhưng không biết liệu anh có nhớ cô nhiều giống như thế, cô chỉ lặng lẽ mà chờ đợi ngày anh quay trở về.
Chớp mắt đã hai năm trôi qua, năm đó cô đã 27 tuổi, người nhà bắt đầu giúp cô mai mối hết đám này đến đám khác, nhưng cô không hề đồng ý, ba mẹ cô nói: “con cứ ngốc nghếch mà ở đây đợi cậu ta quay về, còn người ta không khéo đang thân mật với người con gái khác ở bên kia đại dương rồi cũng nên”.
Cô nghe thấy những lời này, trong lòng cũng có chút hoài nghi, không biết nên làm thế nào. Dưới sự thúc giục của gia đình, cô bắt đầu nhận lời đi xem mặt, sau khi cô kết hôn đúng được một năm, cũng là lúc anh quay về. Ngay lúc xuống máy bay, anh đã đi tìm gặp cô, khoảnh khắc gặp mặt ấy cả hai đều rất ngượng ngùng.
Anh nói: “ba năm qua em sống có tốt không?”
Cô cúi thấp đầu và trả lời: “Vâng, em sống rất tốt.”
Anh hỏi: “Em đã kết hôn chưa?”
Cô chỉ đáp lại một tiếng: “Vâng.”
Anh nở nụ cười gượng gạo và sắc mặt dần biến sang đỏ, đứng ngồi không yên.
Video đang HOT
Anh nói: “Em đợi anh chút, anh vào nhà vệ sinh một lát.”
Cô cũng nghe lời ngồi đó đợi anh, cô nhìn thấy chiếc điện thoại của anh vẫn còn ở trên bàn, cũng đang rảnh rỗi nên tiện tay lấy điện thoại anh lại gọi thử vào số điện thoại mình, vừa nhập xong dãy số, trong chớp mắt cô đã ngây người khi nhìn vào màn hình, thì ra trong điện thoại của anh vẫn luôn lưu giữ số điện thoại của cô từng ấy năm với tên gọi “vợ tương lai”.
Lúc này cô mới phát hiện hóa ra bản thân đã sai, cô hối hận vì tại sao không kiên trì đợi anh hết 3 năm, không phải anh phụ cô, mà chính cô đã phụ lại tình yêu của anh dành cho cô, nước mắt cô tuôn rơi trong sự hối hận đã quá muộn màng.
Lúc anh quay trở lại, cô làm ra vẻ như không có chuyện gì, chỉ nhìn anh và nở một nụ cười, cô lấy cớ gia đình có khách tới thăm nên xin phép về trước. Anh không nói gì và định tiễn cô, nhưng cô nói không cần. Vừa ra khỏi cửa hàng, cô đã không thể kìm nén những dòng nước mắt của mình nữa, nó cứ thế mà tuôn trào trong nỗi đau của con tim, xen lẫn sự hối hận và oán trách bản thân mình, tại sao ngày đó không ráng đợi anh quay về?
…
Trong cuộc sống này, tình yêu có đôi khi không hề hiện thực như thế, nhưng nếu bạn muốn dùng ánh mắt thực tế để nhìn nhận nó, thì điều mà bạn nhận được chỉ là hiện thực của tình yêu: tình yêu thực sự chỉ có thể lướt qua cuộc đời bạn mà thôi.
Theo Gia đình Việt Nam
Anh nói đợi anh, tôi gật đầu... Vậy mà 5 năm sau anh quay về báo một tin "sét đánh"
Tai tôi ù đi. Tôi không tin những gì anh nói.
Tôi nhận lời yêu anh khi hai đứa bước vào năm thứ 3 đại học. Khi yêu tôi đã dành cho anh vẹn nguyên tình cảm của một cô gái lần đầu biết yêu. Anh cũng quan tâm và yêu thương tôi không kém. Mối tình của hai đứa được rất nhiều bạn bè trong lớp ngưỡng mộ. Ai cũng nghĩ rồi chúng tôi sẽ có một kết thúc đẹp, chính tôi cũng đã từng mơ như thế.
Ra trường, tôi đã được bố mẹ lo cho công việc ổn định ở quê nhưng vì yêu anh nên tôi không muốn về quê, tôi muốn tự mình kiếm việc ở thành phố. Tôi đã nói rõ lý do cho bố mẹ biết. Lúc đầu bố mẹ cũng giận tôi lắm nhưng rồi thương con, ông bà lại cố gắng tìm mọi mối quen biết nhờ người xin cho tôi một công việc ở thành phố.
Ngày có quyết định nhận việc tôi mừng rơi nước mắt, hí hửng đến báo tin cho anh thì đúng lúc ấy anh cũng báo cho tôi một tin vui lớn của anh, của gia đình anh. Anh vừa giành được một suất học bổng 2 năm ở nước ngoài. Nhìn anh cười tươi mà lòng tôi thì buồn không nói nên lời.
Anh vừa giành được một suất học bổng 2 năm ở nước ngoài. Nhìn anh cười tươi mà lòng tôi thì buồn không nói nên lời. (Ảnh minh họa)
2 tháng sau anh bay. Suốt thời gian đó ngày nào anh cũng đến đưa đón tôi đi làm, tối lại chở tôi đi chơi. Anh động viên tôi nói tôi đợi anh, hết 2 năm anh sẽ trở về và chúng tôi sẽ làm đám cưới. Những ngày vui vẻ bên nhau, được anh chăm sóc đã khiến tôi quên đi nỗi buồn sắp phải xa người yêu.
Hôm tiễn anh ra phi trường anh ôm tôi rồi nói: "Đợi anh nhé!", tôi gật đầu đồng ý. Tôi sẽ chờ anh.
Thời gian xa nhau, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên và tình cảm dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Những ngày lễ tết, sinh nhật anh chưa bao giờ quên gửi quà về cho tôi khiến tôi không còn cảm giác là anh đang ở xa nữa.
Rồi 2 năm cũng qua đi tôi mong ngóng ngày anh trở về. Hôm đó tôi gọi điện hỏi anh khi nào anh về tới nơi để tôi đi đón, nhưng thật buồn. Anh ở đầu dây bên kia rối rít xin lỗi. "Em chờ anh thêm 3 năm nữa nhé. Anh lại vừa mới nhận được tin giành được suất học bổng 3 năm. Chỉ 3 năm nữa thôi, anh hứa sẽ không bắt em đợi thêm nữa đâu". Tôi cúp máy mừng cho tương lai của anh nhưng mình lại phảng phất một nỗi buồn.
Bố mẹ tôi biết chuyện kiên quyết bắt tôi lấy chồng. Con gái có thì đợi 3 năm nữa nhỡ anh không về thì tôi đã thành gái già mất rồi. Song tôi tin tưởng vào người yêu, tôi biết anh sẽ không bao giờ thay lòng đâu.
Đợt học lần này của anh có vẻ bận hơn nên tôi và anh không còn nói chuyện với nhau nhiều như trước nữa. Những buổi chủ nhật tôi được nghỉ thì anh vẫn phải vùi đầu ở thư viện. Tôi lang thang một mình trên phố và tình cờ gặp lại cậu bạn thời sinh viên, cậu ấy học cùng lớp với tôi.
Từ đó những ngày nghỉ tôi không còn cô đơn nữa. Cậu ấy quan tâm tới tôi nhiều, thậm chí chính cậu ấy nói là tình cảm dành cho tôi còn hơn cả tình bạn. Nhưng với tôi không ai có thể thay thế hình bóng anh trong tôi được. Chính vì vậy tôi và cậu ấy mãi mãi không thể bước qua ranh giới ấy.
3 năm tưởng dài, vậy mà một đứa con gái mỏng manh yếu ớt như tôi cũng đã vượt qua được. Tôi háo hức chờ đợi ngày anh về. Mấy hôm trước tôi gọi điện nhưng anh không bắt máy, tôi đoán anh bận chia tay bạn bè bên đó.
Mấy hôm trước tôi gọi điện nhưng anh không bắt máy, tôi đoán anh bận chia tay bạn bè bên đó. (Ảnh chia tay)
Hôm ấy tôi đi làm về đến nhà đã 8 giờ tối. Cậu bạn gọi điện rủ đi cà phê nhưng tôi từ chối vì thấy người hơi mệt. Vừa mới ngả người xuống chiếc giường trong căn phòng trọ nhỏ thì tôi giật bắn mình khi thấy người đàn ông xuất hiện trước cửa nhà.
Là anh, đúng là anh rồi. Tôi không thể nào nhìn nhầm được. Là anh đang đứng trước mặt tôi đây rồi.
- Anh về khi nào sao không báo cho em biết vậy.
- Ừ, anh về trưa nay. Nhưng anh cũng không về được lâu. Anh xin lỗi... anh về mấy hôm thăm mẹ ốm rồi lại qua bên đó ngay vì... cô ấy mới sinh.
- Ai mới sinh cơ?
- Cô ấy... là cô ấy sinh con cho anh. Anh xin lỗi... Chúng mình không thể...
Không thể như thế được, anh không thể nhẫn tâm với tôi như thế được. Tôi đã đợi anh 5 năm trời vậy mà ngày anh trở về lại báo cho tôi một tin "sét đánh "thế này sao.
Tôi vùng chạy ra ngoài trời tối, tôi bước đi trong vô định. Nhưng câu nói của anh cứ văng vẳng bên tai. "Cô ấy... là cô ấy sinh con cho anh. Anh xin lỗi... Chúng mình không thể...". Tôi chẳng biết mình đã đi được bao xa, chỉ biết lúc quá mệt tôi quỵ xuống ven đường. Rồi bỗng có một bàn tay nào đó đặt xuống vai tôi khiến tôi giật bắn mình.
- Về thôi, mình sẽ đưa cậu về.
Tôi ngoảnh lại hóa ra là cậu bạn hồi đại học. Lúc gọi điện cho tôi cậu ấy đã đứng ở ngoài cổng và chứng kiến hết câu chuyện của tôi và anh. Và khi tôi lao ra ngoài đường thì chính cậu ấy cũng đã lặng lẽ đi theo tôi.
- Ừ mình mệt rồi, cậu đưa mình về với nhé!
Theo Một Thế Giới
Anh ở đâu? Sao cứ để em cô đơn mãi như thế... Này anh, chẳng lẽ anh cứ định để em cô đơn mãi thế. Rồi một ngày kia em chẳng thể đủ kiên tâm mà đợi anh thêm nữa thì sao. Không có anh em vẫn phải tự mình bước tiếp qua từng chặng đường chông gai, làm một cô gái mạnh mẽ độc lập. Hà Nội trở mình nhanh quá, gió đông đến...