Mở cửa phòng nhà nghỉ, chân muốn sụp xuống vì trước mặt là vợ
Hơn hai năm “ngủ chay” anh đã quyết định đi ra ngoài “bóc bánh trả tiền” để trả thù chị, cho chị rơi vào hoàn cảnh giống anh bây giờ.
Anh bật khóc, những giọt nước mắt của một thằng đàn ông mặn chát, lăn dài. Bạn bè ai cũng hiểu, anh đang phải trải qua những tháng ngày đau khổ nên mới thốt lên những câu như vậy.
Cách đây hai năm, anh còn hùng hồn tuyên bố với bạn bè rằng, anh đang ở một thiên đường hạnh phúc. Bởi anh lấy được người vợ thông minh, giỏi giang, yêu chồng và biết vun vén cho gia đình.
Bạn bè thường ghen tị khi anh lấy được một cô vợ “sắc nước hương trời”. Thế nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, cuộc sống sau khi cưới của anh với chị lại không “như mơ”. Nhất là “chuyện ấy”, cái điều anh tưởng mĩ mãn nhất.
Cưới nhau xong khoảng ba tháng thì vợ anh có bầu, từ đó là chuỗi ngày gần như anh “ngủ chay”. Thương vợ nên anh chiều theo ý chị mọi chuyện, có lắm cũng chỉ dám ôm chặt và âu yếm nhau sơ sơ. Vài tháng sau nghỉ sinh, chị lao đi làm kiếm tiền như một con thiêu thân. Khi về nhà lại dành thời gian cho con cái.
Thời gian rảnh, chị lại ôm chiếc máy tính. Chuyện muốn ân ái với anh chị cũng chưa một lần nhắc đến. Chị quên đi sự tồn tại của anh, chẳng quan tâm đến những ham muốn rất bình thường đó. Bản thân anh, thấy chị vất vả, nên dù có ham muốn đến đâu anh cũng không dám “đụng chạm” vì sợ sẽ mất giấc ngủ của chị.
Công việc, gánh nặng cơm áo gạo tiền càng khiến chị muốn phấn đấu hơn. Dù anh có đưa bao nhiêu tiền với chị cũng không đủ. Về phần mình, anh bắt đầu có cảm giác bị bỏ rơi. Có những đêm, sau khi đã xong xuôi mọi việc, anh nhẹ nhàng ngồi cạnh và ôm chị, chị lại gạt tay ra “em còn nhiều việc phải làm”.
Những cái ôm ấp áp, nụ cười hạnh phúc biến mất, có chăng trong đêm tối chỉ là tiếng thở dài hắt ra từ việc suy nghĩ kiếm tiền của chị. Có lần vì không chịu đựng được cảnh “ngủ chay” anh đã như một con thú điên lao vào chị, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như đang phải chịu đựng, vậy là bao nhiêu cảm giác đam mê tiêu tan hết, anh lại buông chị ra.
Nhiều lần anh tự hỏi, phải chăng sau khi sinh chị bị lãnh cảm, chị không còn yêu anh nữa hay… “cô ấy có bồ”. Anh cảm thấy tổn thương ghê gớm. Vài lần anh đã nói ra những suy nghĩ của mình nhưng chị không chịu hiểu, quá mức chịu đựng anh đã nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng nhìn thấy nụ cười giòn tan của đứa con anh chững lại, cố chịu đựng vì con mình.
Anh tâm sự với bạn bè, thì một vài thằng bạn cũng bảo anh “không có cơm thì ăn phở”, ngoại tình , bồ bịch thiên hạ làm được thì anh cũng có thể, sao phải chịu đựng cảnh “ngủ chay” mãi. Không thể sống thêm cảnh “nhịn thèm, nhịn nhạt” anh sa vào kiểu “bóc bánh trả tiền” với những người tình không tên.
Lâu dần, anh nghiện cái kiểu “bóc bánh trả tiền” và cũng quên luôn việc sẽ làm vợ thay đổi. Anh coi đó là cách để trả thù chị. Đêm qua, sau khi hẹn người tình không tên tại một nhà nghỉ, chỉ vài phút sau, anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Đôi chân anh như muốn sụp xuống khi người đứng trước mặt anh không ai khác là chị. Chị không xông vào túm lấy cổ áo anh hay giằng xé ả tình nhân kia. Chị gạt vội vài giọt nước mắt rồi bước đi thật nhanh.
Video đang HOT
Nhìn chị khóc, anh nhận ra chị còn yêu anh rất nhiều, nhưng tại sao trong thời gian qua chị lại đối xử với anh như vậy. Trong đầu anh đưa ra hàng nghìn lý do cũng không thể giải thích vì sao hơn hai năm qua chị lại lạnh nhạt với anh. Anh không biết khi nào cuộc sống của anh mới trở lại như ngày mới cưới.
Theo Người đưa tin
Phát hiện ra bí mật của anh trai, tôi cảm thấy day dứt và có lỗi với chị dâu
Dừng chân trên bậc cầu thang, tôi ngoái xuống nhìn chị. Khuôn mặt hiền hậu đang chăm chú với từng mũi len. Bất giác khóe mắt tôi cay xè, thương chị và day dứt...
Thấy tôi đến chơi, chị dâu hồ hởi kéo tôi vào nhà. Chị khoe với tôi những chiếc áo, chiếc mũ xinh xắn mà chị vừa đan xong để chào đón đứa bé trong bụng sắp chào đời. Tay chống lưng vì mỏi nhưng giọng chị vẫn đầy hào hứng:
- Giờ đến mai, chị phải đan nốt cái khăn cho anh Biên, kẻo nằm ổ rồi muốn chăm anh ấy cũng khó.
Tôi nhìn chiếc lồng bàn úp trên mâm cơm hỏi:
- Chị vẫn chưa ăn sao ?
- Chưa, anh em bảo có việc về muộn. Vợ chồng cả ngày có bữa cơm tối với nhau nên chờ nhau ăn cho vui. Chị cũng vừa uống sữa rồi nên không đói.
Tôi lấy cớ lên phòng chơi với cháu Sâu, vì cả tuần bận đi công tác không gặp cháu. Nghe vậy, chị nhanh nhảu:
- Cháu đang tập đàn ở trên phòng đấy. Cô lên mà thưởng thức, dạo này cháu cô chơi lên tay rồi.
Dừng chân trên bậc cầu thang, tôi ngoái xuống nhìn chị. Khuôn mặt hiền hậu đang chăm chú với từng mũi len. Bất giác khóe mắt tôi cay xè, thương chị và day dứt...
Chị về làm dâu nhà tôi đã 7 năm. 7 năm là cả một hành trình đầy gian khó với chị. Bố mẹ tôi đều khó tính, mỗi người khó theo một cách riêng. Mẹ tôi là người tỉ mẩn, xét nét, nặng về lễ nghĩa, còn bố tôi nóng nảy và độc đoán. Anh trai tôi là bản sao của bố nên hai bố con không thể dung hòa được với nhau. Những lúc có việc bất đồng, cả hai đều nổi nóng và người hứng chịu là chị. Chị không sắc sảo nhưng được cái hiền lành, nhỏ nhẹ, chịu thương chịu khó. Từ họ hàng đến hàng xóm sát vách khi nhận xét về chị đều công nhận chỉ có chị mới chịu được "nhiệt" nhà tôi.
Cũng vì bất hòa với bố mà anh tôi đùng đùng ra ở riêng. Chị đứng giữa lại phải chịu điều tiếng. Một thời gian, bố tôi đã từ mặt anh nhưng nhờ có chị nên bố con anh tôi lại giảng hòa. Trước mặt chị, bố mẹ tôi chẳng mấy khi khen nhưng sau lưng ông bà đều nói tốt về chị.
Tôi quý chị cũng ở sự hiền lành và tốt bụng. Sống ở đời chị chẳng ghét bỏ, ganh tị với ai, kể cả những người đã từng đối xử tệ hay tranh giành với chị. Chị sống hồn hậu, nhân từ và đem tình thương đó trải rộng cho những người xung quanh. Cũng vì tình thương đó mà khi biết chuyện Hường, cô bạn thân học cùng lớp đại học với tôi long đong mãi không xin được việc, chị đã gợi ý:
- Em hỏi xem, anh em có quen chỗ nào thì nhờ anh ấy xin cho.
Tôi ái ngại nhưng chính chị lại mớm lời giúp tôi. Nhờ anh tôi mà bạn tôi xin được việc. Hôm cô ấy từ Lào Cai xuống Hà Nội nhận việc chính chị là người ra bến xe đón giúp tôi vì hôm đó tôi có cuộc họp quan trọng không thể bỏ ra ngoài được. Tối hôm đó, chị còn làm cơm đãi bạn tôi nữa. Trong bữa ăn, chị bảo:
- Chị coi em như người nhà chị nên có khó khăn gì cứ nói, lúc nào rảnh rỗi em cứ về đây chơi.
Có lẽ chính vì sự hiền hậu, cởi mở đó của chị mà ngay lần đầu gặp, bạn tôi đã có ấn tượng tốt về chị. Thỉnh thoảng, Hường rủ tôi qua n hà anh chị chơi. Ngày lễ, cô ấy ý tứ mua hoa, mua quà. Chị tôi hồ hởi đón tiếp nhưng khi thấy túi quà, mặt chị nhăn lại:
- Lần sau đừng như thế nữa nhé. Chị em với nhau làm gì phải khách sáo.
- Chị dâu cậu đáng nể thật đấy.
Chính Hường đã thốt lên như vậy. Tôi thấy trong lòng đầy hãnh diện, tự hào. Tôi nghĩ sự quý nể của Hường dành cho chị cũng là nền tảng để xây dựng một mối quan hệ thân thiết.
Nhưng dù có giỏi tưởng tượng đến mấy, tôi cũng không thể ngờ sẽ có ngày Hường bước chân chen ngang cuộc sống của gia đình anh chị tôi. Lần ấy, bạn chuyển nhà nhưng không cho tôi biết chỗ ở. Tôi hỏi thì Hường bảo:
- Tớ ở nhờ nhà cô họ, cô ấy khó tính lắm nên thôi bạn đừng đến nhà, cần gì mình hẹn nhau ra quán.
Cũng không muốn làm khó cho bạn nên khi cần gặp, chúng tôi lại gọi điện hẹn nhau. Khi tôi có bạn trai, Hường cũng là người đầu tiên tôi ra mắt. Ba tháng trước, chồng chị bạn tôi mổ tim. Hôm anh nằm việc, cả phòng đi thăm nhưng tôi ốm nên chưa đi được. Một buổi tối, bạn trai bận việc, tôi gọi điện rủ Hường đi cùng nhưng Hường bảo phải chở bà cô đi sắm đồ. Hường cũng phân bua dạo này bận việc nên không ghé qua nhà anh chị tôi chơi được. Tôi tin nên không trách cứ gì.
Một mình lần mò trong khu tập thể nhưng loay hoay mãi tôi tìm không ra nhà chị bạn. Tấp xe cạnh tường rào định gọi điện cho chị thì một chiếc ô tô sáng bóng lướt qua. Chiếc xe đỗ cách tôi một quãng, ánh điện cao áp dọt từ trên xuống đủ để tôi đọc được biển số xe. Là xe của anh trai tôi. Mắt tôi găm về phía đó. Anh tôi bước từ trên xe xuống đi vòng qua đầu xe ra phía sau, mở cửa. Một cô gái mặc váy ngắn ôm sát eo bước xuống. Tôi chưa kịp định thần thì hai người đã ôm lấy nhau rất tình tứ. Tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, hôn nhau đắm đuối ở đằng kia một người là anh trai tôi, một người thì ra lại là bạn thân của tôi - Hường.
Tôi cũng không nghĩ là tối hôm đó, tôi có thể tự đi về nhà được. Cú sốc quá đột ngột khiến tôi phải xin nghỉ làm mấy hôm, người gầy rộc đi. Bố mẹ và người yêu tôi lo lắng hết sức, thậm chí anh còn van nài:
- Anh xin em, có gì em cứ nói ra, đừng giữ trong lòng nữa.
Tôi rất muốn chia sẻ với anh, nhưng nỗi đau và sự xấu hổ ngăn tôi lại. Trong lòng tôi, nỗi căm tức, nỗi thất vọng ê chề về hai kẻ phản bội trào dâng, xen lẫn vào đó là nỗi cay đắng, đau đớn khi nghĩ đến chị dâu tội nghiệp của tôi. Tôi hoang mang tột độ không biết xử lý thế nào? Suy nghĩ kỹ rồi tôi cũng quyết định đối mặt. Tôi bố trí một cuộc gặp bí mật, mà khách mời chỉ có anh và Hường. Bất ngờ khiến cả hai đều bối rối nhưng rồi họ nhanh chóng nhập vai và diễn trước mặt tôi. Không chịu nổi nữa, tôi hét lên:
- Tôi xin hai người hãy tháo cái mặt nạ của mình xuống.
Nhiều lần, tôi đã ngồi với anh, nói với anh rất nhiều về vợ anh, những thứ mà hàng ngày anh nhìn thấy và cả những điều anh chưa bao giờ được biết, những mong anh sẽ toàn tâm, toàn ý quay về với người vợ hiền đã tần tảo, hy sinh vì anh, vì gia đình chồng.
Với Hường, sau những lời chì chiết gay gắt, tôi cũng phải hạ mình cầu xin cô ấy hãy buông tha anh, đừng phá nát tổ ấm của anh chị tôi. Tôi cũng đã làm đủ mọi cách, những tưởng cả hai sẽ dừng lại và buông tay, nhưng từ ấy đến nay họ vẫn lén lút qua lại với nhau.
Chị dâu tôi không mảy may biết gì. Nhiều lúc nhìn chị cặm cụi lo toan cho chồng con, tôi vừa thương vừa giận. Khi thấy chị một mực tin yêu chồng, nhẫn nhịn chịu đựng mọi thiệt thòi, vun vén cho anh để anh rộng đường thăng tiến, tôi cứ ước giá như chị có thêm chút nhạy cảm, tỉnh táo hơn hẳn chị sẽ nhận ra chồng chị đã thay đổi, giá như chị đừng hy sinh bản thân quá nhiều hẳn chị sẽ không phải chịu nhiều thiệt thòi đến thế?
Nhiều lần, tôi cũng đã định nói với chị, nhưng rồi lại không nỡ nên đành chôn giấu kín trong lòng. Vì hai kẻ đó, tôi đã đau lắm rồi, tôi không muốn làm chị suy sụp, trái tim chị tan nát vì họ nữa, nhất là khi chị đang háo hức chào đón đứa con trong bụng chào đời.
Dẫu tự an ủi mình: Chị không nhìn thấy thì tim sẽ không đau nhưng nhiều lúc tôi hoang mang tự hỏi liệu tôi phải im lặng đến bao giờ? Và sự im lặng của tôi liệu có tội lỗi và bất công với chị?
Theo Thế Giới trẻ
Con ơi ngủ đi, bố mẹ 'đói' lắm rồi! Có lẽ vì bị "nhìn đói" quá lâu nên cả hai đều cảm thấy 1 lần "yêu" chưa đủ. Cả đêm hôm ấy anh chị đã mải mê chinh chiến và yêu đương. Hỏng "súng" vì con Vợ chồng chị Thủy- Hòa tuy đã cưới nhau được 6 năm, có 2 mặt con nhưng do đặc thù công việc mỗi năm anh chỉ...