Mồ côi bố mẹ, cô gái về sống với chị họ
Anh ta cố xé rách đồ em ra còn bà chị thì chốt chặt cửa để em không thể ra ngoài. Em cố vùng vẫy cố cắn xé nhưng rồi vẫn vô vọng trước người đàn ông to khỏe đó. Nước mắt em giàn giụa, bất lực và đau đớn.
Ngày giỗ đầu của bố, bà chị họ đến nhà ôm em khóc rồi nói: “Về ở với chị, chị sẽ chăm sóc em, nhà chị tuy không mấy khá giả nhưng chị tin có thể cho em 1 chỗ ở đàng hoàng”. Em òa lên khóc nức nở, khi ấy em vừa học xong lớp 11, bố mẹ mất vì bị bệnh ung thư và bị tai nạn. Nhà được mỗi em, ông bà lại ở xa cũng già cả rồi nên em quyết định qua sống cùng chị..
Nhà chị ở huyện bên nên thỉnh thoảng chị đèo em về nhà hương khói cho bố mẹ. Anh rể cũng thương em rất nhiều, nói chung là em sống khá thoải mái nhà chị. Từ ngày nghỉ học em giúp chị làm việc nhà rồi ra chợ buôn bán. Chị ấy có duyên nên người mua hàng rất đông, ai hỏi về em chị ấy cũng vui vẻ nói: “Em gái em đó, có xinh không??”.
(Ảnh minh họa)
Em vui vì mình có 1 chỗ dựa tinh thần lẫn vật chất, nhiều lúc thấy anh chị buồn vì chuyện chưa có con cái em cũng thương. Người ngoài hỏi thì chị bảo bận làm ăn nên còn kế hoạch nhưng vài lần thấy anh chị bàn nhau chuyện cắt thuốc dân tộc để cho có con gì đó thì em mới đoán ra chị bị hiếm muộn.
Mọi chuyện cứ diễn ra êm đềm như thế cho đến 1 hôm chị gái em đi họp lớp em ở nhà với chồng chị ấy. Nửa đêm anh ấy gõ cửa mượn gì đó, em thì không mảy may nghi ngờ nên để anh ấy vào. Ai ngờ anh ấy ôm chầm lấy em rồi hôn khắp mặt và cổ, em cố vùng ra em bảo:
- Nếu anh làm bậy em hét lên đó.
Khi ấy chị cũng về, nghe tiếng xe máy thì anh dừng lại và bảo:
- Anh xin lỗi, anh uống hơi quá chén nên nhầm tưởng em là vợ anh.
Đúng là anh ấy có phảng phất mùi rượu nên em nghĩ chắc anh ấy nhầm thật. Đóng sầm cửa lại tay chân em run rẩy cả đêm không ngủ được vì sợ hãi. Hôm sau em xin về nhà thăm bố mẹ, nhưng được vài hôm chị ấy lại gọi em lên vì kêu nhớ và nói mấy nay chị ốm em lên phụ giúp chị với.
Thương chị nên em tặc lưỡi lên ở cùng chị, nhưng sau này em mới biết chị không thương em thật sự như em vẫn nghĩ. Chị đưa em về chăm cho em ăn, cho em ở, may quần áo cho em là có lý do của chị cả.
Hôm đó ăn tối dọn dẹp xong em thấy hơi mệt nên xin phép đi nghỉ sớm. Anh chị vui vẻ đồng ý, tầm 11 giờ đêm em tỉnh giấc định ra ngoài đi vệ sinh thì nghe được tiếng chị họ thì thầm:
- Nếu em không sinh được con cho anh thì để em gái em sinh. Nó đang ngủ trong đó anh vào đi.
Nghe thấy thế em bủn rủn chân tay có lấy tay bấm cửa vào nhưng chị ấy lại có chìa khóa. Nghe tiếng cửa tách tách em run rẩy trốn vào góc tường nhưng rồi anh rể tiến đến ôm chầm lấy, bịt miệng em lại mặc kệ em van xin kêu chị gái cứu em nhưng chị ấy chỉ nói vọng vào:
Video đang HOT
- Chị xin lỗi, xin em hãy giúp chị. Bọn chị cần đứa con chỉ cần em sinh xong chị sẽ cho em 1 khoản tiền lớn rồi em muốn đi đâu cũng được.
- Không, đừng động vào tôi, xin anh đấy. Chị ơi cứu em….
Anh ta cố xé rách đồ em ra còn bà chị thì chốt chặt cửa để em không thể ra ngoài. Em cố vùng vẫy cố cắn xé nhưng rồi vẫn vô vọng trước người đàn ông to khỏe đó. Nước mắt em giàn giụa, bất lực và đau đớn. Đời con gái của em bị cướp đi phũ phàng thân xác đầy đau đớn. Bố mất mẹ mất tưởng chị họ sẽ yêu thương mình ai dè giờ chị ấy lại để chồng cưỡng đoạn em họ như vậy.
Sau hôm đó chị ta cứ đưa cơm vào rồi trấn an em, thậm chí còn khóc lóc van xin em hãy thương chị ta nữa. Em bị giam lỏng trong nhà, rồi em có bầu thật. Em khóc lóc đau đớn sợ hãi đến mức không dám ngủ còn họ thì vui mừng khôn xiết. khi cùng quẫn em đã nghĩ đến việc tự tử và em đã làm điều đó.
(Ảnh minh họa)
Vì mất nhiều máu lại bị trầm cảm nên em bị sảy thai khi đưa đến bệnh viện. Nhân lúc 2 người họ không để ý em đã bỏ trốn, những đêm bị anh rể chiếm đoạt khiến em ám ảnh suốt cuộc đời. Em bỏ lên thành phố đi làm công nhân, cô bạn thân bảo em báo công an nhưng em chỉ khóc. Vì dù gì họ cũng đã cưu mang em hơn 1 năm trời nên em không nỡ. Nhưng những vết thương lòng mà họ mang lại có lẽ cả đời này em không thể nào quên nổi.
Đêm đêm em vẫn gặp ác mộng, vẫn sợ hãi không dám yêu ai càng không tin tưởng bất kì người nào. Mỗi lần nhìn ảnh bố mẹ em lại khóc, em không biết gia đình em đã làm gì mà lại gặp nhiều bất hạnh đến thế, nhìn tương lai mù mịt mà em thấy sợ hãi quá. Em thèm được 1 lần ăn cơm mẹ nấu, thèm được bố đèo đưa lên phố mua sách. Em thèm được ngủ với họ 1 đêm, nhưng có lẽ đó chỉ là điều ước. Vậy nên ai còn bố mẹ xin hãy trân trọng những phút giây được bên họ, chứ như em mất bố mẹ là mất tất cả không chỗ dựa không gia đình, nhiều lúc thèm muốn được ôm họ khóc 1 lần cũng không thể làm được nữa, giờ em chẳng còn gì cả.
Hạnh phúc xếp vali về ăn cưới chị họ, cô gái ngơ ngác khi chú rể chính là người yêu mình
Cả 3 chơi rất thân thiết với nhau, cũng chính chị là người đã giới thiệu để cô gái quen được chàng trai và tình yêu này nở. Nhưng rồi, cuộc đời không ai đoán trước được gì cả, ngày xách vali về nước ăn cưới chị họ, cũng là ngày cô gái biết chú rể chính là người yêu mình.
Càng đọc nhiều, biết nhiều câu chuyện, người ta lại càng thấm thía một điều rằng vốn không thể nói trước được điều gì, nhất là trong tình yêu. Ở cạnh một người, nhưng lại yêu một người, rồi kết cục lại là kết hôn với người khác... những sự bất ngờ đến éo le trong tình yêu khiến người ta chỉ còn biết cảm thán nữa thôi.
Mới đây, trên trang NEU Confessions đã đăng tải một câu chuyện ngay lập tức thu hút sự chú ý khi vừa xuất hiện. Đó là những dòng tâm sự của một cô gái kể về tình yêu của chính mình.
Cô, anh và chị họ của mình - cả 3 chơi rất thân thiết với nhau, cũng chính chị là người đã giới thiệu để cô gái quen được chàng trai và tình yêu này nở. Nhưng rồi, cuộc đời không ai đoán trước được gì cả, ngày xách vali về nước ăn cưới chị họ, cũng là ngày cô gái biết chú rể chính là người yêu mình.
Sau 10 giờ đăng tải, đoạn tâm sự này đã nhận về hơn 22k lượt thích và hơn 1,7k lượt chia sẻ. Cùng với đó là gần 2k bình luận thể hiện rất nhiều cảm xúc, suy nghĩ của cư dân mạng. Đúng là trong tình yêu, không thể nói trước được điều gì...
Dưới đây là câu chuyện đã được cô gái chia sẻ:
Chị họ chính là "keo dán" để em và anh yêu nhau
Em đã đáp chuyến bay sớm nhất từ Ấn về để kịp ngày mai dự đám cưới của anh. Nhưng cô dâu lại chẳng phải là em, mà lại là chị họ của em.
Anh. Em. Chị họ của em, đã từng là những người chơi rất thân với nhau. Cho đến bây giờ, tình cảm vẫn như thế. Anh với chị là bạn rất thân từ hồi cấp 3. Anh học NUCE, ra trường cách đây 4 năm. Nhưng lên đại học vẫn giữ được tình bạn ấy. Em mới ra trường được hơn 1 năm.
Chị là chị họ duy nhất em quý, chơi với nhau từ thời còn bé cho đến tận bây giờ. Chị là bờ vai thứ 2, cũng là cánh tay thứ 2 che chở cho em. Năm nhất đại học, em chia tay mối tình đầu. Bố mẹ cũng mỗi người một đường. Tất cả như sụp đổ. Chị là người bên cạnh và nâng em dậy. Chị đã lặng lẽ bên em những năm tháng như thế. Tình chị em đẹp lắm.
Năm nhất với những tổn thương tưởng chừng như không thể nào lành. Cho tới năm 3, chị bảo rằng, chả lẽ mày cứ sống mãi trong quá khứ như vậy, rồi chị giới thiệu em với anh. Anh biết những nỗi đau của em. Sau này, khi yêu nhau rồi em mới biết, anh đã theo dõi em từ rất lâu, từng dòng trạng thái em đăng, từng câu chuyện em trải qua.
Rồi em quyết định yêu thêm 1 lần, 1 người nữa.Tình yêu cứ thế mà lớn dần. Ngày đứng chụp chung với cả anh và chị trong buổi bảo vệ khóa luận, em mới thấy mình hạnh phúc đến nhường nào.
Từ ngày có anh, chị bảo giao em cho anh. Nhưng chị vẫn luôn là người ở giữa, để hàn gắn mỗi khi 2 đứa cãi nhau. Chị hệt như là keo dán vậy.
Tốt nghiệp. Em chọn con đường đi Du học, chỉ có anh là ủng hộ. Anh bảo là để em đi, cho cứng cáp, để cho em theo đuổi ước mơ của em, khi nào mỏi chân rồi thì về với anh. Ngày tiễn em ra sân bay, cả anh và chị đều buồn lắm.
Em biết anh không hề muốn xa em. Vì anh mong lắm ngày em ra trường để đưa em về thưa chuyện. Nhưng tính ương bướng của em, chắc cũng chẳng ai cản được. Anh bảo là em đi sang đấy rồi đừng có tơ tưởng mấy anh da trắng, mũi cao, mà ở đây này, có anh da ngăm đen, mũi tẹt vẫn đứng chờ.
Hạnh phúc về đám cưới chị mới ngỡ ngàng khi biết chú rể chính là người yêu mình
Từ ngày em đi thì dường như chỉ có chị là người bầu bạn với anh. Anh nhớ em cũng chỉ kêu với chị. Anh mong em từng ngày cũng nói với chị, kêu chị đừng kể với em. Em cũng thế. Có những lần gọi về với chị lúc mới sang, em khóc nguyên cả buổi, chỉ vì nhớ anh.
Chị đã ở bên một người bạn và một người em họ chị coi như em gái như thế. Chị bảo chị chẳng muốn yêu ai vì sợ lỡ yêu sai người. Một mối tình sai lầm là quá đủ đối với chị. Chị bảo sau này chỉ như Hari Won với Trấn Thành thôi. Yêu đầu năm, cuối năm cưới luôn, tìm hiểu lâu tốn thời gian.
Thế rồi, chẳng biết là nên vui hay nên buồn, chị gọi điện và nói rằng cố gắng xin về phép mấy ngày nhé, chị lấy chồng. Em đã vỡ òa lên trong sự sung sướng anh ạ. Em reo hò, em hát tung trời, em chẳng tin là chị nói thật. Rồi em đòi chị cho xem ảnh cưới. Chị bảo bí mật. Em đòi nằng nặc.
Chị gửi cho em một tấm hình mà ở đó, cô dâu cười rạng rỡ, còn chú rể thì bị che đi phân nửa. Em chẳng nhận ra được là ai. Nhưng thoáng qua, em cũng cảm thấy có gì đó thân quen, mà nhất thời, niềm sung sướng đã át đi tất cả. Em đã không thể nghĩ ra đó là anh.
Anh gọi. Em khoe liền với anh. Mặc dù biết anh sẽ biết tin đó trước em. Em hồ hởi lắm. Em cũng nói là mình tò mò về người anh rể của em lắm, không biết mặt mũi ra sao. Em cũng thật buồn, em bảo với anh, chị đi lấy chồng rồi, em sẽ chơi với ai. Anh chỉ ậm ờ, như chẳng muốn nhắc đến chuyện đó. Em lại chẳng suy nghĩ gì nhiều. Chắc tại dạo này Việt Nam đang nóng quá, công việc cũng nhiều, nên anh vậy.
Chị báo gấp quá. Em gấp rút chuẩn bị. Nào là quà cưới cho chị, quà cho anh, cho 2 bên gia đình. Vali của em đã đầy ự luôn ấy.
6 giờ tối, cả anh và chị đến đón em ở sân bay. Anh chẳng biết là em vui mừng đến thế nào đâu. Em ôm chặt lấy anh, chặt lắm. Em như là vỡ òa trong niềm sung sướng ấy. Suốt dọc đường về, rồi suốt cả bữa ăn, vẫn chỉ mình em độc thoại. Em nghĩ là vì ngày mai chị làm cô dâu, chị hồi hộp nên vậy. Anh cũng vậy. Bình thường nếu gặp em, anh sẽ trêu em, đá đểu em. Nhưng hôm nay, anh lại im lặng.
Anh dừng xe trước một quán cà phê. Anh bảo, vào đây cho mát rồi về, nhà nóng lắm. Em tươi cười gật đầu. Suốt cả buổi, cũng chỉ có em, là líu lo, còn cả anh và chị đều im lặng như thế...
Rồi. Chuyện gì đến cũng phải đến. Anh đưa ra 1 tấm thiệp cưới. Em ngơ ngác, nhận lấy. Em đã đứng người, chết lặng. Là thiệp cưới của anh. Tên chú rể là anh. Còn cô dâu chẳng phải em, mà là chị. Mắt em chẳng rời được tấm thiệp. Nước mắt cứ thế rơi. Em không thể kiểm soát được.
Thì ra là như vậy. Vì chú rể là anh, nên chị mới che đi phân nửa như thế. Cũng vì thế, mà chị và anh đã im lặng trên suốt quãng đường vừa rồi. Cũng vì thế, mà chị đã chẳng cười được một nụ cười thật lòng trong ngày em về dự đám cưới của chị...
Cả anh và chị đều nói câu xin lỗi. Em đã im lặng trên suốt quãng đường còn lại về nhà. Cả 3 đều im lặng. Không gian ngột ngạt đến đáng sợ.
Lúc em viết confessions này, đã là 2 giờ sáng. Trước đó, anh và chị đều có nhắn tin với em, giải thích lý do. Em chẳng quan tâm. Vì đối với em lúc này, tất cả lí do chỉ là giả dối. Em nói với anh rằng, đừng cảm thấy quá tội lỗi, rồi tất cả sẽ qua, hãy sống thật tốt và làm tròn trách nhiệm.
Thời gian sẽ làm mờ đi tất cả. Chị cũng vậy. Hãy là cô dâu thật xinh trong ngày cưới của mình. Vì đời người, chỉ có 1 lần lên xe hoa. Nhưng trong lòng em lại chẳng như những gì em thể hiện. Cả anh và chị hãy thử nghĩ mà xem, còn gì đau đớn hơn những điều như thế. Trái tim em như hàng nghìn vết dao đang cứa vậy, thậm chí còn như là có ai đó như đang xát từng nắm muối. Tê tái. Trời mùa hè nóng nực, mà sao em thấy lạnh buốt.
Anh và chị bảo em phải dự đám cưới theo cách nào. Cười thật tươi nhìn anh trong bộ vest chú rể, chị trong bộ váy cô dâu, hay là lẩn trốn tại một góc nào đó, ngồi khóc. Thực sự thì giờ em vẫn chưa thể nghĩ ra. Em lại càng không thể vắng mặt. Vì cả họ đã biết em về, mục đích là cưới chị. Giờ không thấy mặt em trong 2 ngày cỗ, em biết phải giải thích làm sao.
Giờ em vẫn chẳng thể tin đó là sự thật, rằng chị và anh sẽ lấy nhau. Đau lắm anh à. Anh có vậy không? Nếu là người khác, thì có lẽ giờ này, em đã khóc ngất trên vai của chị. Nhưng thật trớ trêu cho em lại là chị. Nỗi đau này, mình em gánh.
Hà Nội có những ngày trở lạnh. Gió lùa về. Lạnh tê tái cõi lòng. Nhưng có lẽ cũng chẳng lạnh bằng trái tim em lúc này.
Anh à. Thực lòng, em chẳng muốn anh hạnh phúc...
Theo Emdep
Sinh nhật bạn trai chỉ tặng bó hoa nát cô gái chia tay ngay, ngày cưới thấy anh không mời mà đến Ngày hôn lễ diễn ra, lúc 2 vợ chồng đang đứng đón khách, Giang giật bắn mình khi thấy sự xuất hiện của Thành - 1 vị khách không mời mà tới. 8 năm yêu nhau bạn trai từng ngỏ lời cưới nhưng Giang vẫn chưa trả lời, đơn giản vì cô vẫn lăn tăn chưa đặt trọn niềm tin và Thành, chưa...