Mình yêu nhau một đêm chị nhé
Cậu ta nói: mình yêu nhau một đêm thôi chị nhé. Và đóng cửa phòng, với tôi có lẽ đây là đêm tuyệt vời nhất sau đêm tân hôn.
Kết hôn gần 10 năm, đã từ lâu mình nghi ngờ liệu tình yêu giữa vợ chồng còn tồn tại không hay chỉ như hai người bạn góp gạo nuôi con chung? Nói trắng ra chỉ một chữ “chán”.
Đàn ông rất khôn, họ xem phụ nữ là bến, bản thân họ là thuyền. Chỉ có chuyện thuyền chán bến này để cập vào bến kia chứ không đời nào có chuyện bến bỏ thuyền. Suốt thời gian chung sống, chồng mình đã mấy lần “cập bến” khác. Tâm trạng bị phản bội hẳn ai cũng đã từng trải qua. Mình cũng không muốn nhắc lại những ngày tháng đau khổ đó nữa.
Mình đã chần chừ chấm dứt với chồng nhiều lần, lúc quyết tâm nhất là ly thân nhưng cũng chỉ được mấy tháng vì đàn ông khéo đánh vào tâm lý làm mẹ của phụ nữ. Van xin tha thứ không được, họ lôi cả con vào làm lá chắn. Và lần nào chồng mình cũng thắng. Tính mình lại ưa ngọt, mau giận dễ quên nên lỗi lầm nào của chồng rồi cũng được xí xóa.
Nói đến duyên cớ đưa mình đến tình một đêm. Mình đi công tác Sài Gòn tình cờ gặp một cậu em đồng môn dưới khóa ngày đại học. Cậu ta cũng đi công tác và ở ngay khách sạn mình đang ở.
Lâu năm không gặp lại và đang đi xa nhà nên ai nấy đều có phần phóng khoáng, nhanh chóng trò chuyện thân mật cởi mở. Có lẽ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó nến cậu ta không hỏi thăm đến chồng mình.
Không biết vì sao mà bao nhiêu năm chịu đựng sự phản bội của chồng mình chẳng buồn hé môi than vãn vớ ai. Vậy mà lúc đó với một cậu em chỉ dừng ở mức biết mặt biết tên mà mình có thể tâm sự dễ dàng đến thế. Tối đó mình đã nói xấu rất nhiều về chồng, cũng kể hết nỗi buồn phiền uất ức trong lòng bao lâu nay.
Càng nói càng khóc, mình càng mở lòng. Mình như một con người khác, không mạnh mẽ, không giả tạo, chỉ muốn quay lại làm một cô mèo con trú vào lòng người đàn ông bất kỳ.
Video đang HOT
Mình và cậu ta ngồi tâm sự ở quán cà phê ngay tại khách sạn cho đến khi đóng cửa rồi tiếp tục đi dạo ngoài phố. Sài Gòn suốt đêm không ngủ, lòng mình thổn thức nên cũng không nhận biết được thời gian. Lúc quay lại phòng thì đã 2h sáng.
Tối ấy lúc đi cạnh nhau, mình đã mượn bờ vai đó để khóc và nhận được một cái vuốt tóc an ủi. Cử chỉ ngọt ngào đó càng khiến mình tủi thân òa khóc lớn. Chính chồng là thủ phạm giết chết tình yêu.
Anh đã phản bội đã khiến mình đau đớn và khô héo. Lâu nay mình đã sống trống trải. Cho dù có nói con cái là tất cả thì mình luôn cảm nhận được một phần đã khuyết. Phần đó chính là cảm giác được yêu.
Câu chuyện buồn khiến không khí trĩu nặng. Cậu ấy đưa mình về phòng, giục mình tắm nước nóng cho khỏe người rồi khuyên mình ngủ ngay kẻo mệt. Thú thật lúc trong nhà tắm mình có chút rạo rực trong người. Đó không hẳn là sự hấp dẫn thế xác mà là sự đồng cảm chia sẻ khiến mình có cảm tình với cậu ấy.
Lúc trở ra thì cậu ấy vẫn ngồi ở sofa. “Em đợi chào chị một tiếng rồi mới về” – Cậu ấy nói thế rồi đứng dậy. Mình tiễn theo đến cửa. Cả hai cùng ngập ngừng quyến luyến không ai nói gì. Mình biết cậu ấy không muốn về và mình cũng không muốn cậu đi.
Rồi cậu cúi xuống hôn mình. Cảm xúc và sự hưng phấn trong cơ thể mình vỡ òa, chỉ là nụ hôn cũng khiến bản năng mình hưởng ứng dữ dội. Cậu ta nói: “Mình làm tình nhân một đêm thôi chị nhé!” và với tay đóng sập cửa phòng. Đêm đó là đêm tuyệt nhất, đáng nhớ nhất trong đời mình, có lẽ chỉ sau đêm tân hôn với chồng.
Sáng ra, sau tình một đêm, chúng mình vẫn là chị em, xã giao ở mức vừa phải. Không ai xấu hổ hay nhắc lại chuyện đêm qua. Mình lột xác thành một con người khác, bỗng thấy yêu đời đến lạ. Sau tình một đêm mình ngộ ra được rất nhiều điều.
Thứ nhất, mình được quyền chọn cách sống phiêu lưu và thú vị hơn. Bấy lâu nay mình không dứt khoát với chồng cũng vì chữ “nghĩa” và “trách nhiệm”. Nghĩa với chồng và trách nhiệm với con.
Song, đôi khi từ bỏ cũng là một cách cố gắng. Con người bất nghĩa vẫn có thể sống tốt. Và con thiếu cha hoàn toàn có thể được thừa hưởng một cuộc sống đủ đầy ấm no từ mẹ.
Thứ hai, mình muốn được yêu lần nữa. Tình yêu có thể không là mục đích nhưng mình cần có nó để bầu bạn và vỗ về. Tình yêu của mình và chồng đã chết, mình muốn nó lại sẽ hồi sinh ở một người đàn ông khác.
Mình đã suy nghĩ rất nhiều về quyết định này và vẫn chưa hỏi ý kiến người thân. Mình sợ mọi người sẽ ngăn cản vì dù sao năm nay mình cũng 33 tuổi rồi. Nếu là chị em, chị em có ủng hộ mình không?
Theo VNE
Thân tàn ma dại vì ngoại tình
Trước đây anh là người đàn ông lịch lãm sang trọng, lúc nào cũng quần là áo lượt. Giờ anh trông nhếch nhác, thân tàn ma dại trên chiếc xe cà tàng. Anh thoáng trông thấy tôi và con, ngoảnh mặt đi không dám nhìn. Tất cả cũng chỉ vì ngoại tình.
Tôi là người phụ nữ bình thường, sinh ra trong một gia đình bố mẹ làm công chức về hưu, tôi là chị cả nên từ nhỏ phải vất vả rồi vừa đi học vừa bươn chải để kiếm tiền lo cho gia đình. Từ nhỏ tôi rất ghét những người ăn chơi, trăng hoa, ghét sự dối trá, lươn lẹo, tính tôi rất thẳng thắn, thật thà, mọi người nhận xét như thế. Chính vì sự ghét đó mà ông trời đã đùa với số phận tôi, ban cho hai người chồng có tất cả tính tôi ghét. Tôi cũng phải cảm ơn ông trời đã ban cho mình thần kinh bằng thép và trái tim bằng sắt để còn tồn tại được cho tới ngày hôm nay.
Tôi luôn lo lắng cho người khác mà không bao giờ biết nghĩ đến bản thân. Năm tôi 27 tuổi, kết hôn người chồng đầu hơn 8 tuổi, nếu anh không phải nghiện ma tuý có lẽ tôi sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Anh yêu chiều tôi, sống với anh tôi lúc nào cũng như viên ngọc báu, nâng niu tôi từng ly từng tý. Chúng tôi hợp nhau về mọi mặt, có với nhau một bé gái, anh nghiện nên tôi quyết định bỏ từ lúc con được 6 tháng.
Thời gian đó tôi suy sụp vô cùng, lúc nào cũng nghĩ đến cái chết nhưng đứa con gái đã làm tôi thức tỉnh. Tôi sống thu mình, không nói chuyện, chơi với ai cả, chỉ biết sáng đi bán hàng trưa về với con, chiều đi bán hàng tối lại về với con. Tôi sống lặng lẽ thế cho đến khi con gần 6 tuổi mới kết hôn lần thứ 2.
Anh làm nghề lái xe, hơn tôi 5 tuổi, trong đầu tôi chỉ cần lấy được chồng tốt chứ không cần xấu đẹp, giàu nghèo. Anh có một đời vợ và đứa con trai ở với mẹ. Tôi đồng ý lấy vì thấy anh quan tâm và tốt với con gái mình. Bố anh mất sớm, chỉ còn mẹ, nhà anh có 3 anh em, anh là trai trưởng, dưới có một em trai bị nghiện đi tù và một đứa em gái không bình thường, sinh được đứa con trai giống mẹ, không được minh mẫn.
Lấy anh tôi không ở nhà chồng mà ở quê mình, hai nhà cách 7-8 cây số. Tôi thương mẹ anh hơn mẹ tôi vì thấy bà quá khổ. Bố chồng mất sớm, con cái bà như thế, kinh tế quá nghèo. Lần nào về tôi cũng mua thức ăn cho bà, thỉnh thoảng lại biếu bà tiền. Có lúc không có tiền tôi phải đi vay để mua thức ăn mang về cho bà hay biếu bà. Vậy mà trước mặt tôi bà khen hết lời, nhưng sau lưng sẵn sàng đặt điều, nói xấu tôi đủ điều.
Rồi tôi biết được từ ngày lấy tôi, chưa hôm nào anh không có gái, luôn có 2-3 người. Tôi chán vô cùng, từ đấy sống với chồng có mồm như câm, có tai như điếc, có mắt như mù cho đến khi sinh được bé trai. Con quấy khóc nhiều như thế anh cũng không giúp được gì, phó mặc tất cả cho vợ, ngày nghỉ anh cũng không về nhà, lấy cớ đi suốt. Tôi cảm giác như anh sợ về nhà vì con khóc nhiều quá làm anh mất ngủ.
Tôi biết chồng đi ở với gái nhưng vẫn câm lặng như thế cho yên cửa yên nhà, mỗi tháng anh đưa cho tôi từ 500 đến 1 triệu đồng lo mọi thứ trong gia đình, từ tiền thuê nhà cho đến lo cho con lớn, con bé. Tôi không thể chịu đựng được nữa và đã nói với mẹ chồng xem khuyên bảo anh, nhưng bà bảo đàn ông có quyền 5 thê 7 thiếp, mình đàn bà phải biết giữ chồng. Tôi quá thất vọng với mẹ chồng.
Con được gần một tuổi, tôi nói thẳng thắn với anh về chuyện anh gái gú, bỏ bê mẹ con tôi và yêu cầu anh phải có trách nhiệm với gia đình. Anh khùng lên vác balô đi ở hẳn luôn với gái, từ đấy không quan tâm đến mẹ con tôi nữa. Gần một tháng sau tôi biết anh đang ở với người phụ nữ hơn 14 tuổi, chồng chết, có cháu nội cháu ngoại. Anh mấy lần đưa chị ta về nhà mẹ đẻ ăn ở đấy.
Chị ta mua cái này cái nọ cho mẹ chồng nên bà cho chị ta ăn nằm với chồng tôi, giấu tôi. Bà còn nói giờ đứa nào lo được cuộc sống cho nhà bà thì bà nhận làm con dâu, bà nhận luôn bồ của chồng tôi là con dâu, tự hào với hàng xóm có con dâu giàu, lo cho đầy đủ. Từ đấy chồng tôi đưa chị ta về nhà như con dâu trong nhà, anh cũng không một lời hỏi thăm con hay lo cho con.
Từ ngày chồng bỏ mẹ con tôi đi ở hẳn với chị ta, mẹ chồng cũng không hỏi han gì đến cháu nội nữa, đến giờ 6 năm rồi. Hơn một năm trời con nằm viện chồng cũng không hỏi một câu xem con sống hay chết, không nghĩ vì sao anh lại tàn nhẫn đến mức đó.
Tôi có 2 đứa con ai nhìn thấy cũng phải khen, các cháu rất ngoan, học giỏi. Tôi không hiểu chị kia có bỏ bùa mê thuốc lú anh không mà sống như địa ngục, không được phút nào tự do. Chị ta quản chồng tôi từng giờ từng phút, mua ôtô cho anh lái xe Bắc Nam rồi đi theo để quản lý, kể cả điện thoại cũng bị theo dõi. Tiền nong chồng tôi tiêu một nghìn cũng phải ngửa tay xin, cuộc sống hai người suốt ngày cãi vã.
Anh quá ân hận vì đã bỏ mẹ con tôi để đi ở với gái già nhưng không còn lối quay về nữa, phải chấp nhận. Từ ngày có được anh, chị ta không về nhà mẹ chồng tôi nữa, có khi 2-3 tháng mới cho anh về thăm bà một lần. Cách đây khoảng 5 tháng, anh có về thăm con một tý nhưng không có nghìn nào cho con. Nhìn anh gầy và tàn tạ, già đi rất nhiều.
Ngày xưa anh cao to đẹp trai, ăn mặc lúc nào cũng bảnh bao, giầy bóng lộn, giờ chân đi dép lê, xe máy cà tàng, quần áo bẩn thỉu. Anh về nhìn thấy mẹ con tôi đàng hoàng nên ngượng không dám nhìn tôi, không dám xưng bố với con trai. Anh biết mình đã làm những việc quá thất đức nên sợ đối mặt với tôi và con.
Theo VNE
Xin lỗi... em không muốn ngoại tình Giờ đây tôi như đứng giữa ngã ba đường, tôi không muốn mất chồng, mất con. Nhưng tôi cũng không muốn mất ảnh. Tôi thực sự không biết chọn thế nào. Ông ăn trả bà ăn nem dường như trở thành quy luật tất yếu khi lí giải cho chuyện ngoại tình. Tôi tin chắc trong tâm mọi người không ai có ý...